Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-09-2014] Đó là năm 1999 khi tôi phát bệnh giãn tĩnh mạch nặng. Trong ba năm, đôi chân của tôi tiếp tục suy yếu đi. Trong thuật ngữ y tế, tình trạng này thường được gọi là “chân bị hoại tử.” Không có cách nào chữa khỏi và cắt cụt là phương sách cuối cùng.
Cắt cụt đi! Tôi không dám nghĩ về điều đó.
Nếu hai chân của tôi bị cắt đi, dù con dâu tương lai của tôi tốt thế nào đi chăng nữa, cô ấy sẽ nhanh chóng trở nên mệt mỏi vì phải phục vụ tôi. Ý nghĩ tự tử đã xuất hiện trong đầu tôi. Tôi chia sẻ suy nghĩ của mình với con gái của tôi.
Con gái của tôi trả lời, “Con mới chỉ 18 tuổi, và em trai của con vẫn còn đang học trung học. Nếu mẹ chết, chúng con làm được gì? Điều gì sẽ xảy đến với chúng con? Mẹ thực sự cam tâm muốn rời xa chúng con ư?”
Thực sự khó có thể bỏ lại con trai và con gái của tôi, nhưng làm sao tôi có thể xử lý được vấn đề đôi chân của mình đây? Tôi vô cùng tuyệt vọng.
Chồng tôi cũng bị bệnh tật hành hạ, vì vậy tôi ngạc nhiên thấy rằng tinh thần của anh ấy đang cải thiện mỗi ngày. Sau đó tôi nhận ra sự cải thiện đó là nhờ anh đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Cuối cùng tâm trí của tôi bừng tỉnh. Tôi quyết định tôi cũng sẽ tu luyện Pháp Luân Công.
Chồng tôi đưa tôi tới điểm luyện công ở địa phương để học các bài công pháp và học Pháp Luân Công.
Khoảng ba tuần sau khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, đôi chân bị hoại tử của tôi vốn hành hạ tôi trong ba năm qua đã hồi phục một cách thần kỳ, và tinh thần tôi đã phấn chấn trở lại.
Vào thời điểm đó, cảnh sát bắt đầu lên danh sách tên của những người tại điểm luyện công và giải tán các học viên vốn đã cùng nhau luyện công buổi sáng ở đó.
Vào ngày 22 tháng 07 năm 1999, các đài truyền hình và báo chí bắt đầu vu khống Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ bằng những lời tuyên truyền và dối trá.
Mặc dù tôi biết rằng Pháp Luân Công là Phật Pháp tối cao và Sư phụ vô tội, nhưng tính tôi vốn nhút nhát và sợ hãi. Tôi cũng nhận ra rằng tu luyện có nghĩa là chịu khổ, nhưng đôi chân của tôi đã hoàn toàn hồi phục, và như vậy tôi đã hoàn toàn đầu hàng trước áp lực từ phía các thế lực tà ác và ngừng tu luyện.
Tôi sở hữu một cơ sở kinh doanh nhỏ mà đòi hỏi tôi phải đứng hàng tiếng đồng hồ mỗi ngày, và không lâu sau các vấn đề về chân trước đây của tôi xuất hiện trở lại. Tôi đến bệnh viện và bắt đầu uống thuốc Tây y, nhưng không có hiệu quả. Sau đó tôi uống thuốc Trung y, nhưng cũng vô tác dụng.
Sau đó, tôi nghe nói có một loại thuốc mới đang được giới thiệu tại một bệnh viện ở thành phố lớn. Thuốc rất đắt tiền mà tôi chỉ có thể đủ khả năng cho năm lần chữa trị. Điều làm tôi thất vọng nhất là đôi chân của tôi, thay vì trở nên khá hơn, thì thực tế lại xấu đi.
Sau đó, tôi đã chuyển sang chữa dân gian. Tuy nhiên, không những không ích gì, mà thực sự nó làm tôi đau đớn đến mức phát khóc.
Tôi thực sự mong mỏi được chết đi.
Tôi khổ sở như vậy đến mức cuối cùng tôi đưa ra quyết định rằng, bất chấp cuộc đàn áp và lệnh cấm, ngay cả khi tôi có bị mất đầu của mình, tôi vẫn sẽ tu luyện Pháp Luân Công.
Vì vậy, sáng hôm sau, tôi bắt đầu luyện công tại nhà. Một tháng sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công trở lại, một lần nữa tôi hoàn toàn hồi phục.
Sau đó, có điều gì đó không thể giải thích được đã xảy ra. Có một cục bướu cỡ bằng quả trứng to mọc lên ở vùng háng của tôi. Bởi vì tôi là người tu luyện, tôi không chú ý đến nó. Một đêm, tôi đang ngồi vắt chéo chân trong tư thế song bàn luyện bài công pháp số năm thì tôi cảm thấy ướt xung quanh vùng háng. Tôi không chú ý gì đến nó và tiếp tục luyện.
Sau khi luyện xong bài công pháp số năm, tôi đã xem qua, và điều tôi nhìn thấy làm tôi choáng váng không nói nên lời.
Mủ đã rỉ ra ngoài khối u, để lại một lỗ hổng mà đã kín miệng. Trong khoảng bốn ngày, vảy đã xuất hiện. Sau khi vảy khô đi, mọi thứ lại lành lại.
Chị gái của tôi nói rằng những người mà gặp vấn đề như thế thông thường sẽ phát triển thành ung thư và chết. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã cấp cho tôi cơ hội sống thứ hai. Từ ngày 20 tháng 07 năm 1999, một vài người được đồn cảnh sát địa phương chỉ định đi theo chồng tôi và tôi và theo dõi từng cử động của chúng tôi, đặc biệt để chắc chắn rằng chúng tôi không đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công.
Khi tôi hồi phục, tôi chia sẻ với người được cử theo dõi tôi những gì đã xảy đến với tôi. Ông ấy thở dài và nói, “Môn tập tốt như vậy à!”
Từ khi tôi trở lại tu luyện, những thay đổi lớn đã diễn ra trong cuộc đời của tôi. Trong lĩnh vực kinh doanh của tôi, đôi khi các khách hàng có thể thô lỗ và nói những điều có thể rất khó nghe, nhưng bởi vì tôi là một học viên, tôi không tranh đấu với họ mà luôn luôn đối xử với họ thân thiện và tôn trọng.
Một lần, một khách hàng đưa cho tôi một tờ 100 nhân dân tệ. Bởi vì nó mới, tôi đã phát hiện ra một tờ Nhân dân tệ nữa kẹp díp vào nhau. Ngay lập tức tôi trả lại khách hàng tờ 100 Nhân dân tệ thừa đó, khách hàng cảm ơn tôi vì tính trung thực. Tôi nói với cô ấy đó là do tôi tu luyện Pháp Luân Công và sẽ không lợi dụng bất cứ một ai hay bất cứ hoàn cảnh nào.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/28/298269.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/19/146929.htm
Đăng ngày 13-12-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.