Bài chia sẻ của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-9-2014] Tôi đã từng mắc các bệnh bạch cầu, tiểu đường, và tim mạch. Tôi đã suýt chết vào mùa hè năm 1998. Tôi đã phải uống ba lần mỗi lần 17 viên thuốc một ngày, thay cho các bữa ăn.

May mắn thay tôi được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 10 năm 1998, và Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi phục hồi sức khỏe. Sau 15 năm nghỉ ốm, tôi đã có thể đi làm lại. Đây là câu chuyện của tôi.

Tôi lên cơn đau tim đến suýt chết vào năm 1998 và đã ngừng thở. Tôi được đưa đến bệnh viện và được cứu sống, nhưng tôi tiếp tục lên cơn đau tim ít nhất bốn lần một giờ.

Khắp thân thể tôi tứa ra mùi hăng lạ thường. Bác sĩ đã đưa ra thông báo tình trạng nguy kịch cho gia đình tôi, và tôi tin rằng tôi sẽ chết. Tôi khăng khăng đòi về nhà, mặc dù gia đình tôi không đồng ý.

Sau hai tháng chữa trị y tế, tôi đã có thể đi bộ được. Một hôm, con gái tôi và tôi ra ngoài tản bộ thì một ông thầy bói chào tôi. Tôi nói với ông ấy: “Tôi không tin vào bói toán, và tôi cũng không có đồng nào đâu.”

Nhưng ông ấy nói: “Chị không phải trả tiền cho tôi, mà tôi có vài lời muốn nói với chị.” Tôi bảo ông cứ nói. Ông ấy nói: “Chị sẽ gặp chuyện tốt lành vào giữa tháng 10 năm nay. Chị sẽ biết điều đó khi nó đến.” Tôi đã cảm ơn ông ấy.

Tôi mong chờ đến giữa tháng 10. Một sự kiện duy nhất trong kế hoạch của tôi quanh thời gian đó là một đám cưới – con trai của người bạn học cũ của tôi kết hôn vào ngày 16.

Đám cưới ở trị trấn khác, và tôi phải đi tàu hỏa và xe buýt để đến đó. Vào thời điểm đó đi bộ đối với tôi cũng khó khăn và mỗi lần tôi chỉ ăn được một miếng. Mặc dù tình trạng sức khỏe còn kém, tôi đã quyết định đi dự đám cưới để tìm ra điều “tốt lành” gì đang đợi mình.

Nhiều bạn học cũ của tôi tham dự tiệc cưới. Họ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi trông rất xanh xao và yếu ớt. Tôi chia sẻ với họ về các vấn đề sức khỏe của mình và rằng có lẽ đây là cơ hội cuối cùng được gặp họ của tôi.

Ba người trong số họ nhìn tôi, mỉm cười. Tôi hỏi họ tại sao cười. Một người trong số họ đáp: “Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ đưa bạn đi mua cuốn sách kỳ diệu sau khi bạn ăn xong. Cuốn sách sẽ giải quyết các vấn đề của bạn.” Tôi nói với họ tôi đã không thể ăn được gì nhiều khoảng hai tháng nay.

Thấy tôi đang trong tình trạng nguy ngập cần được giúp đỡ ra sao, họ đã đề nghị bố của chú rể thứ lỗi cho chúng tôi và đưa tôi đi mua “cuốn sách kỳ diệu” ngay lập tức. Chúng tôi đã mua cuốn sách từ hiệu sách và sau đó đi về nhà của một người trong số họ để xem các băng video bài giảng của Sư phụ ở Tế Nam. Sau khi dành toàn bộ thời gian buổi chiều xem video, tôi không thể hiểu được Sư phụ đang nói về điều gì.

Bạn học của tôi đã mang cho tôi một bát thức ăn, và cả ba người đã động viên tôi cố gắng ăn. Họ nói rằng chắc chắn tôi sẽ có thể [ăn được]. Tôi cố gắng từng miếng một. Tôi đã có thể ăn hết cả bát thức ăn, và tôi không còn cảm thấy mệt mỏi! Tôi cảm thấy thật sung sướng và ngạc nhiên rằng tôi có thể ăn một cách đơn giản bởi vì tôi đã xem video. Thật là kỳ diệu mà chân thực.

Sau khi ăn tối, tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân cùng với họ khoảng hai giờ đồng hồ. Trên đường trở về nhà em họ của tôi, tôi ngạc nhiên khi nhận ra tôi đã có thể đi bộ nhanh như những người bạn to khỏe của tôi.

Một người trong số họ nói: “Mình đã từng ốm yếu như bạn. Bây giờ nhìn xem mình khỏe mạnh như thế nào.” Một người khác lại nói: “Bạn ấy dường như còn tiều tụy hơn cả bạn hồi đó. Hãy cho bạn ấy thời gian…” Tôi đáp: “Đừng lo lắng… Ai muốn uống thuốc nếu có phương cách tốt hơn chứ.” Họ đã mời tôi xem bài giảng khác vào sáng hôm sau.

Trước khi tôi mở mắt [thức dậy] vào sáng hôm sau, tôi đã nhìn thấy thứ gì đó màu sáng đang xoay chuyển trên đầu của tôi. Nó biến mất khi tôi cố gắng dõi theo nó bằng mắt của mình, nhưng nó lại xuất hiện trở lại khi tôi nhắm mắt lại. Mãi cho đến sau này tôi mới nhận ra tôi đã nhìn thấy Pháp Luân xoay chuyển. Tôi vội đứng dậy và đưa tất cả thuốc men của tôi cho mẹ vợ của em họ tôi. Tôi nói: “Cháu sẽ không cần thứ này nữa.” Hóa ra đúng là như vậy. Tôi không còn cần đến thuốc men kể từ đó.

Tôi đến xem bài giảng tiếp theo với các bạn học cũ của tôi. Khi tôi xem video, bộ dạng của Sư phụ đã biến đổi trước mắt tôi: Bộ trang phục của Ngài biến thành bộ cà sa, và tóc của Ngài biến thành tóc xoăn. Nền phía sau Ngài đã biến thành những dãy núi và các con sông.

Màu sắc bàn tay của Sư phụ chuyển từ màu đỏ sang màu vàng cam, vàng, xanh lá cây, xanh dương và tím. Sau khi xem các video bài giảng của Sư phụ trong ba ngày, mọi sự khó chịu của tôi đã biến mất. Tôi đã nói từ tận đáy lòng mình: “Thoát khỏi bệnh tật thật tuyệt vời làm sao!”

Sau 15 năm nghỉ ốm, tôi đã có thể đi làm trở lại. Tôi sẽ không còn sống đến bây giờ nếu không nhờ có Pháp Luân Đại Pháp. Không lời nào có thể diễn tả xiết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.

Tôi nói với mọi người Pháp Luân Đại Pháp kỳ diệu như thế nào. Tôi học Pháp và luyện công chăm chỉ. Một vài người bạn đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp sau khi chứng kiến những gì xảy đến với tôi.

Ông chủ của tôi ủng hộ các học viên bất chấp áp lực từ các quan chức địa phương

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu, ông chủ của tôi đã nói với tôi: “Đừng lo lắng nếu chị không thể luyện công một cách công khai, chị có thể đến sân cơ quan của chúng ta để luyện. Tập ở đây không sao đâu.”

Các đồng nghiệp của tôi cũng nói những điều như: “Những người khác từ bỏ [Pháp Luân Công] thì được, nhưng chị vẫn phải tiếp tục. Chúng tôi không thể gặp chị đã nhiều năm rồi. Thật tuyệt vời khi lại được thấy chị ở đây.”

Tất cả họ có thể kiểm chứng được việc sức khỏe của tôi đã tồi tệ thế nào và đã có chuyển biến lớn ra sao.

Tôi tiếp tục học Pháp ở nhà và cơ quan. Một số học viên mới đã tham gia vào nhóm học Pháp của tôi. Sau đó một ngày cảnh sát đến nơi tôi làm việc để điều tra tôi. Giám đốc công ty của chúng tôi đã từ chối hợp tác với họ. Ông ấy đã đuổi họ đi và nói: “Đừng bao giờ quay lại đây nữa.” Không ai gây bất cứ phiền toái nào cho tôi kể từ đó.

Các thành viên tổ dân phố của chúng tôi (một cơ quan chính quyền địa phương chịu trách nhiệm về an ninh công cộng địa phương và giải quyết tranh chấp giữa người dân) cũng đã rất ủng hộ.

Họ đã âm thầm bảo vệ các học viên Pháp Luân Đại Pháp suốt những năm qua. Tổ trưởng tổ dân phố của chúng tôi đã gọi điện cho tôi sau khi tôi thực hiện quyên góp nhiều quần áo ấm cho khu vực gặp thảm họa. Bà nói: “Tôi rất biết ơn lòng tốt của các vị (các học viên Pháp Luân Đại Pháp).”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/28/休息了十五年的白血病人上班了-298270.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/7/146270.html

Đăng ngày 15-11-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share