[Minh Huệ] Một tập đoàn trong một trại lao động tại tỉnh Tứ Xuyên (Sichuan) được mệnh danh là ‘tập đoàn quỉ’. Hình phạt, làm việc phụ trội, cấm ngủ, bịt mắt, đánh, đập bằng gậy có gai và đánh với cây đòn cảnh sát, tất cả đều được xử sụng bỡi nhóm tập đoàn này cùng với sự hành hạ tinh thần. Trại lao động dùng chánh sách hai tù nhân canh một người tu Pháp luân Công. Theo dõi mỗi cử động của họ kể cả khi làm việc, ăn ngũ và đi cầu là thường lệ đối với tập đoàn quỉ này. Những người tu dùng mọi cơ hội để làm sáng tỏ sự thật cho các tù nhân. Dù cảnh sát bắt các tù nhân không cho các người tu nói, những người này vẫn có thể làm sáng tỏ sự thật cho tù nhân. Vì vậy nhiều tù nhân đã thay đỗi cung cách của họ đối với Đại Pháp. Có người chưa bao giờ được nghe nói về Pháp Luân Công trước đây, họ bắt đầu biết về Pháp Luân Công sau khi bị cầm tù trong trại lao động. Có người lúc đầu không có chút cảm tình nào vì họ bị lừa gạt bởi các lời tuyên truyền. Sau khi các người tu đã làm sáng tỏ sự thật với họ, họ bắt đầu nhìn cách khác những lời thông tin của chánh phủ. Khi hằng trăm người của họ đang xem một đài truyền hình tấn công Pháp luân Đại Pháp, họ còn chẳng thèm xem truyền hình, mà nói chuyện với nhau về những đề tài khác. Sự thật nhiều người thường đã chán ngấy những chuyện buồn chán trong truyền hình và nói, ‘Sao chánh phủ chưa chán cái trò này? Pháp Luân Công chỉ tu luyện Chân Thiện Nhẫn. Có đáng cho chánh phủ làm rầm rộ như vậy không?’ Cho dù chế độ Giang nhục mạ thế nào Đại Pháp, sự thiện từ của những người tu đã để cho nhiều tù nhân thấy được những người tu Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Kết quả, nhiều tù nhân không còn muốn hợp tác khủng bố những người tu của các cai tù.
Vì vậy, cảnh sát thường thay những tù nhân để trông chừng các người tu. Tuy nhiên, cách này không khá, vì nó làm cho nhiều người hơn biết được sự thật và thay đổi cách hành xử của họ đối với Đại Pháp. Có người còn đọc thuộc lòng những bài kinh văn của Sư phụ. Ví dụ, một tù nhân thường dễ nổi nóng trở nên yên lành hơn khi đọc ‘Nhẫn là gì?’ Y nói, ‘Tôi cảm thấy như tôi không còn nóng tánh nữa.’ Một tù nhân khác nói lên, ‘Tất cả chư vị nói Đại Pháp là tốt, tôi sẽ tìm một bản Chuyển Pháp Luân để xem khi tôi được thả ra. Tôi muốn biết nó là gì.’ Một tù nhân khác nói, ‘Tôi sẽ luyện tập Pháp Luân Công sau khi tôi rời khỏi đây.’
Có một ít tù nhân rất độc ác. Ví dụ, mỗi khi các người tu làm sáng tỏ sự thật cho một tù nhân, y bắt đầu chửi rủa Đại Pháp và Sư phụ và yêu cầu cảnh sát bắt những người tu làm một công tác nặng nhọc. Sau đó một số người tu trân trọng cảnh cáo y, nhưng người này không nghe hoặc tin chúng tôi. Ngày hôm sau y bị ra lệnh đi làm công tác nặng và bị tấn công bởi toàn nhóm trên một va chạm nhỏ. Sau đó, người tù nhân này trở nên ít gây hấn hơn. Y nói, ‘Nếu tiếp tục như vậy, thay vì chúng tôi thay đỗi các người tu, chính họ thay đổi chúng tôi.’
Cảnh sát trại lao động có con số chỉ tiêu hạn mức nhất định (quotas) phải cải tạo những người tu. Mỗi khi một tù nhân ép buộc hoặc gạt được một người tu từ bỏ đức tin của họ, họ có thể được thưởng. Vì vậy cảnh sát thường đòi hỏi những người tu Pháp Luân Công viết một bài tường trình về ý tưởng của họ mỗi tuần và một tờ ghi chép họ cảm thấy thế nào mỗi ngày. Các người tu không được cho ngủ và sẽ bị phạt nếu họ từ chối viết ra tờ trình này. Nhưng trước mặt sự thật, họ phải chấp nhận mọi cố gắng của họ đều vô ích.
Ngày 25 tháng 7, 2002
* * * * *
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2002/7/26/33869.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2002/8/4/24851.html.
Dịch và đăng ngày 8-10-2003; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.