Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Ukraina

[MINH HUỆ 01-09-2014] Chú thích của Ban biên tập: Cuộc chiến ở vùng đông nam Ukraina tại khu vực Luhansk và Donetsk đã gia tăng. Giữa sự hỗn loạn, nhiều người dân không biết đi đâu. Lần lượt nhiều đêm không ngủ được trong sự sợ hãi, đêm này qua đêm khác. Đây là bài viết về ba học viên Pháp Luân Đại Pháp ở vùng chiến sự đã tự mình chống đỡ và vượt qua nỗi sợ hãi.

Ông Alexander

Tôi 60 tuổi sống trong một tòa cao ốc ở Sloviansk [một thành phố ở miền đông Ukraina thuộc tỉnh Donetsk]. Điện nước đã bị cắt. Chúng tôi cần phải đi đến những nơi được chỉ định để liên lạc với thế giới bên ngoài. Các cửa hàng gần đó đã ngừng vận chuyển sản phẩm. Tôi lấy nước uống từ những cái giếng ở khu lân cận.

Nhiều người khá giả hơn đã chạy đến những nơi khác. Tôi đã tự mình duy trì mà không có thu nhập cùng với sự giúp đỡ của niềm tin vào Pháp Luân Đại Pháp.

Ban ngày, tôi cố gắng xử lý các nhu cầu hàng ngày và học Pháp. Sau đó tôi luyện công vào buổi tối và phát chính niệm thường xuyên. Các kệ [trong cửa hàng] thì trống rỗng. Không tìm thấy được công việc nào. Nhiều người khác cũng giống như tôi, không có cách nào kiếm được thu nhập.

Dù phải đối diện với nhiều khó khắn, tôi đã xem khổ nạn như một cơ hội tu luyện để từ bỏ chấp trước vào an nhàn và những nhân tâm khác.

Tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng:

“Tu luyện thật khó; khó [là ở chỗ] bất kể khi trời đổ đất sụp, tà ác điên cuồng bức hại, [lúc] liên quan đến sống chết, vẫn có thể vững vàng tiến bước trên con đường tu luyện của [bản thân] chư vị; bất kể sự việc gì ở xã hội nhân loại đều không can nhiễu được đến bước đi đều chân trên con đường tu luyện.” (Lộ {con đường} – Tinh tấn yếu chỉ II)

Một buổi sáng, một đợt súng khác bắt đầu ngay khi tôi ra khỏi tòa cao ốc. Khi nỗi sợ vừa khởi lên, tôi nhanh chóng bình tĩnh lại và ngồi xuống để luyện bài công pháp thứ năm của Pháp Luân Đại Pháp – bài đả tọa.

Khi đả tọa, tiếng súng chói tai dần dần ngừng lại. Sloviansk đã từng là một cơ sở cho việc ly khai thân Nga. Tôi không nghĩ nhiều đến sống chết. Tôi tin vào sự bảo hộ của Sư phụ và có được sự hỗ trợ từ niềm tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã vượt qua cho đến khi các nhà chức trách Ukraina khôi phục lại được khu vực nơi tôi ở, và một số biện pháp hòa bình đã trở lại.

Bà Irina

Tôi đã không thể rời khỏi Kramatorsk, thành phố nơi tôi sống, trước khi tình hình trở nên nghiêm trọng. Tôi chưa từng sợ hãi trong 60 năm tuổi đời cho đến khi tôi thấy các lực lượng thân Nga xuất hiện trong vùng của mình. Điều này có nghĩa là một cuộc chiến tranh sắp nổ ra.

Để vượt qua nỗi sợ hãi, tôi liên tục tự nhắc nhở mình: Tôi là một học viên Đại Pháp tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn. Những giá trị tốt đẹp này sẽ giúp tôi vượt qua; không có gì phải sợ hãi. Mặc dù đã chứng kiến rất nhiều vụ nổ bom ở gần mình, tôi vẫn có thể ngăn chặn nỗi sợ hãi.

Trong thành phố của tôi, cuộc chiến thường xuyên diễn ra từ 10 giờ tối đến 3 giờ sáng. Những công dân như tôi thường phải trải qua những đêm không ngủ. Tôi chỉ cách vùng chiến sự 3 km. Khi trận chiến bắt đầu, kính trên cửa sổ nhà tôi rung lên.

Sáng hôm sau, tôi thường xuyên thấy nhiều người chạy đến trạm xe buýt với hành lý của họ. Thành phố đã trở thành một thành phố ma. Xe lửa đã ngừng hoạt động từ lâu.

Hai ngày trước khi lực lượng chính phủ Ukraina lấy lại Sloviansk, một ngôi nhà trong khu phố tôi đã bị trúng bom. Quả bom rơi trúng tòa nhà ba tầng và nổ tung ngay khi chạm đất.

Lần khác một trái mìn phát nổ cách nhà tôi 100 mét. Kính cửa sổ nhà tôi hoàn toàn vỡ nát. Một số người bị thương. Nhiều cây to bị cắt gục. Tôi vẫn an toàn trong hoành cảnh xung quanh như vậy. Trong ba tháng qua, tôi đã sống sót mà không có điện, nước, gas và được cấp rất ít lương thực.

Tôi rất cảm kích sự bảo hộ của Pháp Luân Đại Pháp.

Bà Nina

Tôi 70 tuổi và sống trong một thị trấn nhỏ gần Lysychansk [một thành phố miền đông nam Ukraina và gần biên giới Nga]. Lúc đầu tôi rất sợ. Tôi cảm thấy như thành phố đã bị chia cắt khỏi Ukraina. Ba cây cầu đã bị đánh bom. Những con đường đến các thành phố khác đã bị phá hủy. Các nhà máy bị phá hủy; đường sắt bị đóng cửa. Cung cấp lương thực cũng bị ngừng lại.

Trước khi chiến tranh nổ ra, tôi thường phân phát tài liệu thông tin Pháp Luân Đại Pháp đến cư dân địa phương và cả quân lính để cho họ biết về cuộc đàn áp tại Trung Quốc. Sau khi chiến tranh nổ ra, trên đường không còn ai nữa.

Cuộc chiến thường diễn ra từ 3 giờ sáng đến tận trưa. Tôi sống ở tầng năm. Tôi phát chính niệm thường xuyên mỗi ngày để cầu xin sự trợ giúp và bảo hộ của Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã trấn tĩnh lại được và cũng nói với các học viên Đại Pháp khác đừng sợ. Trong một khu vực nơi mà cửa kính thường bị vỡ nát, chỗ tôi ở vẫn nguyên vẹn, thậm chí là kính cửa sổ.

Những ngôi nhà hàng xóm của tôi tất cả đều bị thiệt hại ở những mức độ khác nhau. Một số mất đi một góc nhà vì bị nổ bom. Một số mất tất cả cửa kính. Một số nhà bị mất mái. Một tòa nhà chín tầng gần đó đã hoàn toàn bị bom phá hủy.

Tôi có thể ngủ ngon vào buổi tối. Một buổi sáng tất cả hàng xóm đều nói về cuộc đọ súng sau nửa đêm. Họ nói về việc mặt đất rung lên, kính cửa sổ vỡ nát và thậm chí chó cũng sủa liên hồi.

Tôi bị đánh thức lúc 2 giờ sáng bởi một loạt những tiếng súng nổ, nhưng nhanh chóng quay trở lại giấc ngủ ngon. Cuộc chiến muộn vào ban đêm hoàn toàn không ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi. Tuy nhiên, tôi đã chứng kiến nhiều tên lửa bay qua thị trấn nhỏ của mình. Tôi biết rằng sự an toàn của tôi là nhờ ơn bảo hộ của Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi lực lượng Ukraina lấy lại được quyền kiểm soát ở khu vực của tôi, tôi đã tiếp tục phân phát tài liệu cho các binh lính. Họ đã vui vẻ nhận lấy tài liệu và treo lịch với các thông điệp của Pháp Luân Đại Pháp trong xe của họ.

Một quan chức quân đội đã yêu cầu tôi giải thích chi tiết về sự kiên trì và dũng cảm của các học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc trong cuộc phản bức hại ôn hòa đối với cuộc đàn áp tàn bạo ở đó. Anh ấy đã liên tục cảm ơn tôi vì đã chia sẻ thông tin. Anh ấy đã giúp tôi truyền rộng về cuộc bức hại và tinh thần thiện và nhẫn của các học viên Trung Quốc. Anh ấy cũng mang đến cho tôi khoai tây, ngũ cốc và thực phẩm khác để giúp tôi sống sót trong những khó khăn hiện tại.

Khi các đồng tu gọi cho tôi để hỏi tình hình, tôi đã nói với họ điều tôi hoàn toàn tin tưởng: “Sư phụ đã bảo hộ tôi!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/1/296608.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/2/2808.html

Đăng ngày 11-11-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share