[MINH HUỆ 17-07-2014]

“Điều trị đặc biệt” trong nhà tù Mẫu Đơn Giang

Tôi là một học viên Pháp Luân Công từ thành phố Mộc Lăng, Mẫu Đơn Giang, tỉnh Hắc Long Giang. Tôi đưa con đi mua 1 hộp mực in ở Trung tâm mua bán Bách Não Hối ở Mẫu Đơn Giang vào ngày 07 tháng 05 năm 2002 và bị bắt giữ bất hợp pháp bởi cảnh sát từ Đội An ninh nội địa của Quận Dương Minh, Mẫu Đơn Giang. Sau đó tôi bị kết án 4 năm tù bởi Tòa án Quận Dương Minh và bị giam giữ trong Nhà tù Mẫu Đơn Giang.

Từ năm 2002 đến 2006, tôi đã trải qua ba cuộc “kiểm tra sức khỏe”. Lần nào họ cũng đo huyết áp và lấy của tôi một xi-lanh máu. Có hơn 5.000 tù nhân ở trong nhà tù vào thời điểm đó, và hơn 90 người là các học viên Pháp Luân Công. Những cuộc kiểm tra sức khỏe chỉ được thực hiện với các học viên Pháp Luân Công, và kết quả kiểm tra được ghi lại và lưu giữ. Tôi nghĩ nó thật kỳ lạ vì chỉ hồ sơ sức khỏe chi tiết của các học viên là được lưu giữ. Một số tù nhân còn nói: “Xem kìa, nhà tù rất quan tâm đến các chị, họ thậm chí còn khám sức khỏe cho các chị nữa.”

Nhưng không ai thực sự tin rằng nhà tù lại “chăm sóc đặc biệt” cho các học viên Pháp Luân Công khi chứng kiến những trận tra tấn tàn nhẫn của họ đối với chúng tôi.

Tôi bị giam trong Phòng giam số 16 dành cho lao động cưỡng bức. Tôi bị nhốt biệt giam 2 lần và bị đóng cùm nặng 24 cân. Tôi chỉ được ăn một cái bánh mỗi ngày. Tôi đã bị xích theo cách này trong 30 ngày liên tiếp.

Tái hiện cảnh tra tấn: Xích cùm

Các học viên, ông Bàn Hạnh Phúc là Phó Cục trưởng Cục viễn thông Song Áp Sơn và ông Trương Hồng Quyển, một kỹ sư của Cục quản lý dầu mỏ Đại Khánh, cũng bị giam giữ trong nhà tù này. Cả hai đã chết do bị tra tấn, , ông Trương Ngữ Đường học viên đến từ Mật Sơn đã bị đánh đập tàn nhẫn bởi các tù nhân dưới sự xúi giục của các lính canh Chánh Dũ Hợp và Lộ Tiêu Hủy. Ông ấy gần như bị liệt do bị đánh đập tàn bạo. Cựu quân nhân Đường Tiên Quả cũng thường bị đấm đá bởi các tù nhân được chỉ định theo dõi ông.

Các lính canh cực kỳ phi đạo đức trong đối xử với các học viên Pháp Luân Công dưới chỉ thị của Giang Trạch Dân rằng: “học viên Pháp Luân Công bị chết do bị đánh đập được tính là tự tử.” Điều này đã đặt ra một câu hỏi: Tại sao các học viên Pháp Luân Công lại được “đối xử đặc biệt” bằng việc kiểm tra thường xuyên sức khỏe và thể chất của họ?

Khi tôi được thả vào tháng 05 năm 2006, tôi đọc các báo cáo về mổ cướp nội tạng các học viên Pháp Luân Công trong khi họ vẫn còn sống. Nó cho thấy rõ rằng trong các nhà tù và các trại lao động cưỡng bức của Đảng cộng sản Trung Quốc trên khắp đất nước Trung Quốc, các học viên đều bị “kiểm tra sức khỏe”, và máu của họ được lấy để kiểm tra. Kết quả và các thông số liên quan được lưu trữ trong các hồ sơ trên máy tính để có thể dễ dàng xem xét và đối chiếu với người nhận tạng trong tương lai. Khi có được kết quả đối chiếu phù hợp, tạng của họ sẽ bị mổ cướp và thi thể của họ bị hỏa táng. Trong những năm tôi bị bức hại trong tù, tôi biết rằng Đảng cộng sản Trung Quốc có thể không từ một thủ đoạn tà ác nào. Tôi thật may mắn đã sống sót.

Lấy máu thường xuyên và sự mất tích của các học viên trong Trại lao động cưỡng bức nữ Đại Hưng

Câu chuyện của học viên Pháp Luân Công Danh Dữ ở Bắc Kinh

Tôi là một học viên Pháp Luân Công ở Bắc Kinh. Tôi bị bắt năm 2003 vì phân phát đĩa DVD về Pháp Luân Công, và sau đó bị kết án 2 năm lao động cưỡng bức. Trong suốt 2 năm bị giam giữ trongTrại lao động cưỡng bức nữ Đại Hưng, máu của tôi bị lấy nhiều lần, đặc biệt sau năm 2003 khi tôi bị giam giữ ở Đội 5. Họ chỉ lấy máu của các học viên Pháp Luân Công. Chúng tôi nghĩ điều này thật kỳ lạ và tự hỏi tại sao họ lại liên tục lấy máu của chúng tôi. Mỗi lần họ đều lấy ít nhất là nửa xi-lanh máu của mỗi người. Rõ ràng là họ đang sử dụng máu của chúng tôi cho một lý do cụ thể. Tôi đã hỏi những đội trưởng, nhưng họ không bao giờ trả lời tôi. Đội trưởng Trần Tú Hoa triệu tập một cuộc họp đặc biệt cho tất cả chúng tôi, những ai đặt câu hỏi về vấn đề lấy máu, và chúng tôi bị đặt trong tình trạng “kiểm soát nghiêm ngặt” trong hơn 1 tháng.

Sau đó, tôi đã tới gặp trưởng nhóm và bảo anh ấy rằng tôi không muốn máu của tôi bị lấy đi nữa. Anh ấy nói: “Tất cả các chị phải bị lấy máu. Chúng tôi đang chăm sóc các chị.” Mỗi lần tôi bị lấy máu, 2 tù nhân ghì chặt tôi xuống. Thời gian qua đi, tôi trở nên càng ngày càng khó chịu về việc lấy máu. Vào lúc đó, không khí trong nhà tù thật ghê sợ, đặc biệt vào buổi tối khi các lính canh đánh và tra tấn mọi người. Một tối, chúng tôi có 118 người, nhưng đến sáng ra, chỉ còn lại có 116 người trong nhà giam. Không ai biết hai học viên mất tích bị mang đi đâu.

Tôi không hay biết gì về mổ cướp nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công cho tới mãi sau này khi tôi được thả vào năm 2005. Khi tôi nhớ lại vô số lần chúng tôi bị lấy máu, tim tôi thắt lại, vì nó hoàn toàn có khả năng là chúng tôi đã bị xét nghiệm để phục vụ cho việc mổ cướp nội tạng. Tôi biết rõ Đảng cộng sản có thể tà ác tới mức nào.

Mùa đông năm ngoái trong khi tôi đang mua bán ở chợ quần áo, tôi đã có một cuộc trò chuyện với một người đàn ông trung niên. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy được ghép thận và không thể chịu được lạnh, do đó anh ấy muốn mua một cái áo khoác dài thật dày. Lần khác khi đang đi bộ tôi nghe thấy hai người đàn ông lớn tuổi đang nói chuyện về đồng nghiệp của họ đã chết vì quả thận cấy ghép của ông ấy không tương thích, mặc dù ông ấy đã trả rất nhiều tiền để có được nó. Tôi cũng nghe nói hai người sống gần đó vừa mới đi ghép thận. Nó khiến người ta tự hỏi những quả thận ấy đến từ đâu và bao nhiêu học viên Pháp Luân Công đã bị chết vì mổ cướp nội tạng?


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/27/2260.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/7/17/活摘疑云-牡丹江监狱和大兴女劳教所里的蹊跷抽血-294796.html

Đăng ngày 14-10-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share