[MINH HUỆ 28-04-2014]
Hoa trong nhà kính
Tôi từng có nhiều vấn đề sức khoẻ nghiêm trọng, phải nằm trên giường mà không đủ sức đứng dậy hay trở mình và phải di chuyển bằng xe lăn. Nguyên nhân dẫn đến tình trạng này là chức năng hệ miễn dịch của tôi không bình thường, nó sinh ra những kháng thể phá huỷ hồng cầu và bạch cầu của tôi. Nước tiểu tôi đỏ thẫm vì chứa các hồng cầu chết. Huyết áp hay bị tụt nên tôi thường xuyên ngất xỉu. Tôi không thể tự chủ việc đại tiện và phải truyền máu để sống.
Một trong những triệu chứng của việc thiếu máu là vô cùng mệt mỏi. Ngay cả việc mở mắt ra cũng vất vả. Nghĩ lại thấy thật đáng sợ. Có lần tôi phải nằm viện trong tám tháng.
Bác sĩ nói thẳng thắn rằng bệnh của tôi không thể chữa khỏi và tôi phải sống chung thân với thuốc Prednisone, một loại thuốc ức chế miễn dịch. Ông cũng nói với tôi: “Chị giống như một bông hoa trong nhà kính, chỉ có thể nghỉ ngơi tuyệt đối.” Đúng là như vậy. Bệnh của tôi dường như không cứu chữa được và tôi không thể cử động vì quá mệt mỏi. Tôi thậm chí còn không thể bóc vỏ đậu tương để ăn, cho nên phải nhờ y tá giúp.
Tôi không có một cuộc sống bình thường, mà chỉ là sống tạm bợ cho qua ngày. Tôi phải chịu sự đau đớn hàng ngày. Năm 1994, tôi bắt đầu có các triệu chứng mãn kinh. Kinh nguyệt của tôi kéo dài tới 2 tuần. Nó khiến tình trạng thiếu máu của tôi càng tồi tệ hơn. Tôi đang trên bờ vực của cái chết.
Pháp Luân Công mang lại cho tôi cuộc đời mới, các bác sĩ và gia đình đều ngạc nhiên
Sáng ngày 04 tháng 08 năm 1994, tôi đến phòng khám phụ khoa ở Bệnh viện Lao Động. Bác sĩ nói rằng bệnh của tôi không thể chữa khỏi nhưng cô ấy sẽ thử tháo vòng tránh thai (IUD) của tôi để xem có chuyển biến gì không. Vị bác sĩ thấy tôi lo lắng nên đề nghị tôi làm xét nghiệm máu. Kết quả là: Bạch cầu 1.200/mm3; Hb 3g/dl, Tiểu cầu: 50.000/mm3 và các chỉ số khác rất thấp. Bác sĩ lo lắng và nói họ không thể tháo vòng tránh thai cho tôi.
Buổi chiều, cô ấy đưa cho tôi quyển sách Pháp Luân Công và dặn tôi đọc nó cẩn thận. Tôi bắt đầu đọc sau khi cô ấy rời khỏi. Thật ngạc nhiên, trong lúc đọc sách tôi đã khóc. Đêm đó, tôi có một giấc mơ rất sinh động rằng bệnh tật của tôi đã hoàn toàn biến mất. Khi tỉnh dậy, tôi nghĩ có lẽ Pháp Luân Công có thể thật sự chữa lành bệnh nên tôi bắt đầu học công vào ngày hôm sau.
Sau một tháng, trước khi học xong năm bài công pháp, tôi đã bắt đầu có kinh nguyệt trở lại. Tôi rất ngạc nhiên vì nó chỉ kéo dài 3 ngày như bình thường. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi đã từng đi khám phụ khoa ở nhiều nơi và tất cả đều nói không có cách chữa, chỉ còn cách chờ đến mãn kinh. Bây giờ kinh nguyệt của tôi đã bình thường trở lại mà không cần một liều thuốc nào.
Ngày 18 tháng 09, bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu của tôi lại tái phát, triệu chứng giống như trước đây. Tôi đến bệnh viện để kiểm tra nước tiểu và máu. Kết quả đáng kinh ngạc: không hề có bạch cầu trong nước tiểu của tôi, nó hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu nhiễm trùng nào. Tôi đã có triệu chứng như vậy 3 lần trong vòng một tháng và sau đó nó hoàn toàn biến mất.
Kết quả xét nghiệm máu gần như khiến tôi cảm động rơi nước mắt. Bạch cầu của tôi đã tăng từ 1.200 lên 3.600/mm3; Hb từ 3,5 g/dl lên 10 g/dl, trong khi trước đây chưa bao giờ chỉ số Hb của tôi lên tới 10 g/dl; còn tiểu cầu của tôi đã tăng từ 50.000 lên 100.000/mm3. Các chỉ số khác đều được cải thiện. Ngay cả bác sĩ của tôi cũng thấy phấn khích và hỏi tôi đã dùng loại thuốc nào để cải thiện. Tôi nói mình không dùng bất cứ loại thuốc nào. Vị bác sĩ này từng tham gia điều trị cho tôi trước đó nên biết rõ bệnh sử của tôi. Khi tôi nói mình luyện Pháp Luân Công, cô ấy đã nắm lấy tay tôi và nhờ tôi hướng dẫn cho cô ấy tập.
Cuối cùng, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất. Lúc đó tôi đã 47 tuổi, và bắt đầu mới cảm nhận được hạnh phúc khi có sức khoẻ tốt. Tôi biết ơn sâu sắc Pháp Luân Đại Pháp vì đã mang mùa xuân tới cho cuộc đời tôi.
Kể từ đó tôi không uống hay tiêm bất kỳ một loại thuốc nào, ngoại trừ lúc bị tra tấn trong ngục tù. Tôi hoàn toàn khoẻ mạnh, thậm chí không bao giờ bị cảm. Tôi không cần dùng bất kỳ sản phẩm dinh dưỡng nào, chỉ cần 3 bữa ăn một ngày. Mẹ tôi rất ngạc nhiên và nói: “Làm sao con có thể khoẻ mạnh như vậy trong khi tuổi ngày càng cao nhỉ?”
Pháp Luân Đại Pháp thật quá tốt. Người dân ở trên 100 nước trên toàn thế giới theo tập. Hơn 3.000 cơ quan chính phủ đã cấp bằng khen và gửi thư ủng hộ. Các cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp đã được dịch ra hơn 30 thứ tiếng và được đọc ở khắp nơi trên thế giới. Câu chuyện của tôi chỉ là một trong nhiều câu chuyện kỳ diệu. Hàng triệu học viên Pháp Luân Công cũng đã kể câu chuyện của chính mình trên trang web Minh Huệ Net. Mọi người đều có thể tìm hiểu thêm.
Tâm trí thanh tịnh, đạo đức thăng hoa
Trước đây tôi rất ích kỷ, keo kiệt, nhút nhát và có một người mẹ chồng khó tính. Khi sống chung, bà ấy thường áp đảo trong tất cả những cuộc nói chuyện và luôn chì chiết tôi vì thiếu của hồi môn. Điều này làm tôi rất bực mình.
Dù tôi ở rất xa chỗ làm nhưng bà ấy từ chối đưa đón con tôi đi nhà trẻ. Có lần con tôi bị tiêu chảy ở nhà trẻ, mà bà lại từ chối chăm sóc nó dù người giữ trẻ đã 3 lần đến nhà. Người giữ trẻ rất tức giận với bà ấy và nói với tôi: “Chị đừng chăm sóc bà ấy khi bà già hay gặp bệnh tật. Bà ấy thật vô lý!” Những việc tương tự như vậy đã xảy ra nhiều lần. Đến năm mới, chồng tôi phải trả thêm 10 tệ cho người giữ trẻ để bù đắp. Sau này, vì lý do liên quan đến người con gái, mẹ chồng tôi đã yêu cầu ở riêng. Tôi cảm thấy thoải mái hơn với sự sắp xếp này.
Sau đó, tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đã đề cao cả thể chất lẫn tinh thần. Tôi muốn đến thăm mẹ chồng. Khi tới nhà mẹ chồng, tôi cảm thấy có lỗi với mẹ. Nhà mẹ ở rất tồi tàn, trên tầng không có nước nên bà phải đem bô xuống tầng trệt để đổ. Trên mái nhà chỉ có một cửa sổ thông gió. Ngôi nhà chúng tôi từng sống chung là do bố chồng tôi mua. Đó là một ngôi nhà đắt tiền, mẹ chồng tôi đã ở đó trước tiên. Giờ bà phải sống ở một nơi tồi tàn chỉ vì chúng tôi, tôi cảm thấy thật sự có lỗi.
Tôi liền nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi, chúng con chuẩn bị mua một căn nhà. Bọn con sẵn lòng đón mẹ về ở chung sau khi mua được nhà.” Bà thật sự hạnh phúc sau khi nghe được điều này, nhưng chồng tôi lại rất ngạc nhiên. Anh ấy từng không đồng ý khi chúng tôi không sống chung với mẹ nữa vì anh biết mẹ sẽ chịu đựng nhiều thiệt thòi nhưng anh đã phải đồng ý vì tôi khăng khăng muốn như vậy. Bây giờ tôi lại đưa mẹ trở về sống chung, nên anh đã không hiểu vì sao. Anh không biết kế hoạch của tôi là mua một ngôi nhà lớn hơn ở gần ngoại thành và đưa mẹ chồng và mẹ ruột về sống chung. Tôi sẽ dạy họ luyện công và nấu ăn cho họ mỗi ngày.
Chúng tôi đưa mẹ chồng 150 tệ mỗi tháng. Ngày lĩnh lương, chồng tôi sẽ đưa tiền cho mẹ trước rồi mới về nhà. Một lần anh trở về với tâm trạng không vui vì mẹ chồng nói chúng tôi tháng trước chưa đưa tiền cho bà. Tôi nói với anh rằng nóng giận không tốt cho sức khoẻ, có lẽ do tuổi già nên mẹ hay quên, chúng ta chỉ cần đưa tiền cho bà một lần nữa là được. Tôi thậm chí nói thêm là giá cả ngày một tăng nên 150 tệ là không đủ. Tôi nói chúng ta nên thêm 50 tệ cho mẹ. Chồng tôi rất ngạc nhiên, không tin nổi vào tai mình. Lúc đó, lương nghỉ ốm của tôi chỉ có 600 tệ và chúng tôi cũng cần phải đưa tiền cho mẹ. Mẹ chồng tôi phải sống trong căn nhà tồi tàn nhưng không bao giờ gây phiền phức cho chúng tôi. Tôi cần phải cảm ơn mẹ nên phải đưa mẹ nhiều tiền hơn. Tôi nói với chồng, miễn là chúng ta có tiền thì cứ đưa mẹ nhiều hơn đi. Vậy nên chúng tôi đã đưa mẹ 400 tệ.
Trong quá khứ, mẹ không giúp tôi làm gì và tôi rất căm tức bà ấy. Bây giờ bà không yêu cầu chúng tôi giúp đỡ, tôi biết ơn vì điều đó. Tâm của tôi đã có sự chuyển biến lớn.
Mẹ tôi đã nói: Mẹ thật sự cần cảm ơn Pháp Luân Công
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/4/28/“废人”获新生-婆婆得孝媳-290641.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/27/1382.html
Đăng ngày 16-09-2014: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.