Bài viết của một học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-07-2014] Tôi là một nông dân 76 tuổi và hiện đang sống tại một ngôi làng hẻo lánh thuộc tỉnh Liêu Ninh. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1995, cách đây đã được gần hai thập kỷ. Gia đình tôi đã được hưởng lợi ích rất nhiều cả về thể chất lẫn tinh thần từ Pháp Luân Công, và chúng tôi cảm thấy rằng hồng ân của Sư phụ Lý Hồng Chí thật không thể nào báo đáp! Tôi muốn kể lại những sự kiện đáng kinh ngạc cho thấy sự kỳ diệu của Pháp Luân Công.
Tính đến năm 1995, vợ tôi đã bị nhiễm độc niệu tiết được vài năm. Ba năm trước, khi bệnh của bà ấy đã nặng tới mức mà bà không thể tự chăm sóc nổi bản thân mình, tôi đã phải cõng vợ tôi trên lưng để đi tới tất cả các bệnh viện lớn ở các tỉnh vùng Đông Bắc và ở Bắc Kinh, đã tiêu hết hơn 100 ngàn tệ, là số tiền cả đời chúng tôi mới tiết kiệm được và đang tích thêm nợ, nhưng vẫn không có tác dụng. Cuối cùng các bác sĩ tuyên bố: “Không cần phải chữa trị thêm nữa, bệnh của bà ấy đã hết cách rồi, hãy để bà ấy sống nốt những ngày cuối đời của mình.”
Vợ tôi hết hy vọng hồi phục
Tới mùa thu năm 1997, bà ấy đã rất gầy yếu, không thể ăn hay nói được, và đã mất thị lực. Khi tôi bón cho bà ấy một thìa nước, bà ấy sẽ nhổ nó ra. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho tang lễ của bà ấy, và gọi điện cho mọi người trong gia đình. Tất cả mọi bà con thân thích của chúng tôi đã tới và tề tựu quanh bà ấy.
Khi bà ấy đã không thể tiêu hóa nổi thậm chí chỉ là một chút nước trong một tuần và hầu như đã ngừng thở, chúng tôi đã khâm liệm cho bà và chuẩn bị đặt bà lên chiếc gường giành cho người chết được ghép từ vài tấm cửa gỗ theo phong tục.
Sau đó, tôi đã thì thầm vào tai bà: “Bà không nói, và không nhìn được. Cả gia đình đang ở đây. Bà nghe được mọi điều họ nói, và bây giờ, tôi muốn nói với bà vài lời cuối. Chúng ta là vợ chồng, bà thậm chí còn chưa tới 60. Tôi đã làm tất cả mọi thứ có thể cho bà, và chúng ta đã tới tất cả những bệnh viện có thể tới. Chúng ta đã cố mọi cách và đã tiêu hết sạch tiền tiết kiệm, nhưng bệnh tình của bà vẫn không được chữa khỏi.
“Tuy nhiên, sao tôi có thể nỡ để bà ra đi đây? Tôi đã hết cách rồi. Tôi chỉ có thể cầu xin Sư phụ. Tôi tin chỉ có Sư phụ mới có thể cứu được bà thôi. Nhưng bà đã không thể nghe được, vả lại, bà cũng không tin. Bà đã được chứng kiến những sự thay đổi ở tôi và đã thừa nhận sự thay đổi đó. Bà nói mình không thể làm được, do đó bây giờ bà đang bỏ tôi mà đi. Hãy nghe tôi lần cuối, nếu bà đồng ý thì hãy gật đầu, còn nếu không thì đừng ra dấu hiệu gì cả. Bà sẽ đặt niềm tin của mình vào Sư phụ và Đại Pháp chứ? Bà có thật lòng nói ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ không? Bà sẽ nghe băng thâu âm những bài giảng Pháp của Sư phụ chứ? Những điều này sẽ tốt cho bà kể cả bà ra đi hay ở lại. Bà có nghe tôi nói không?”
Vợ tôi gật đầu!
Thức tỉnh bởi Pháp Luân Công
Nước mắt tôi đột nhiên dâng đầy khóe mắt. Sư phụ sẽ cứu bà ấy!
Tôi lập tức bật băng thâu âm những bài giảng Pháp của Sư phụ cho bà ấy nghe. Cặp vợ chồng người thân của tôi nói tôi ngu ngốc và lẩm cẩm nhưng là một người chồng tốt đang để cho người vợ đã chết của mình nghe băng thâu âm những bài giảng Pháp của Sư phụ.
Ngoại trừ con gái tôi, mọi người đã rời khỏi chỗ vợ tôi để đi nghỉ ngơi, vì họ đã không được nghỉ ngơi gì trong ba ngày rồi. Vài người trong số họ đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi nghe được hai bài giảng Pháp, vợ tôi đã nhúc nhích. Bà ấy đã tỉnh và có thể trở người. Con gái tôi kêu lên: “Mẹ cháu cử động được rồi! Đã tự trở mình được rồi!”
Mọi người thân đã vây xung quanh, choáng váng bởi sự thay đổi tình thế này. Tất cả họ đều đồng tình: “Đây quả thực là một phép màu!”
Một ngày sau, vợ tôi đã có thể nói được. Bà ấy nói: “Tôi đói.” Con gái tôi vội đưa tới vài cái bánh trứng hấp, và vợ tôi đã ăn hết.
Ba ngày sau, bà ấy đã tự ngồi dậy, và đòi xem Chuyển Pháp Luân. Bà ấy đã nhanh chóng đọc hết cuốn sách. Sau đó, bà khóc nức nở.
Bảy ngày sau, bà ấy đã ra khỏi giường và nấu ăn cho mọi người. Mọi người thân của chúng tôi vẫn còn ở đó. Tất cả họ đều chứng kiến những thay đổi ở bà ấy. Khi tụ tập lại để ăn uống, họ bảo bà kể lại những gì đã xảy ra.
Được Sư phụ cứu
Bà ấy nói: “Tôi được một người đàn ông mặc đồ đen dẫn đi. Ông ấy nói sẽ đưa tôi tới một nơi tốt đẹp. Chúng tôi đã đi được rất lâu, và tôi đã rất mệt không muốn đi tiếp nữa. Ngay lập tức, một cánh tay to lớn tóm lấy tôi từ phía sau và một giọng nói vang lên: ‘Bà không thể đi với ông ấy. Chồng, con gái và mọi người thân của bà đang đợi bà quay về nhà. Mau về nhà đi.’ Bàn tay đó đã kéo lấy tôi và đưa tôi quay trở lại.
“Khi chạy, tôi nghe thấy giọng nói: ‘Hãy tự chạy nhé!’ Tôi cảm giác như được đẩy đi, ngã lộn nhào, và khi tự nâng mình đứng dậy, tôi nghe thấy con gái tôi nói: ‘Mẹ cháu cử động được rồi. Đã tự trở mình được rồi!’ Tôi nghĩ rằng đó chính là cách mà Sư phụ đã cứu tôi! Ba ngày vừa qua, tôi đã nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ, và cảm giác có rất nhiều thứ đang xoay chuyển trong cơ thể. Chúng quay mỗi lúc một nhanh hơn và chúng càng quay nhanh thì tôi càng cảm thấy khỏe hơn.
“Tôi tin chắc là cơ thể mình đã được tịnh hóa! Thông qua việc đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuối cùng tôi đã biết, tôi là ai. Bệnh tật mà tôi phải chịu đựng đó chính là nợ nghiệp mà tôi đã nợ qua nhiều kiếp sống mà tôi không thể trả được. Chính Sư phụ đã nhận lãnh và gánh chịu nó thay tôi. Giờ đây, mọi nợ nần đã được hoàn trả. Mọi dấu vết bệnh tật đã được tẩy sạch khỏi cơ thể tôi. Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng và vô bệnh. Mọi người hãy nhìn tôi mà xem. Tôi trông có còn giống như khi bị bệnh không?”
Bà ấy đã chân thành cảm tạ Sư phụ nhiều lần, và vừa khóc vừa nói: “Con xin đa tạ Sư phụ đã cứu mạng!”
Người thân chứng kiến sức mạnh của Pháp
Sau đó bà ấy đứng dậy và nói với mọi người: “Tôi cũng chân thành cảm ơn mọi người đã tới để nói lời vĩnh biệt với tôi. Mọi người đã không phải nói lời vĩnh biệt, bởi vì tôi đã sống! Mọi người đã được tận mắt chứng kiến mọi chuyện. Bản thân tôi thực sự cảm nhận được sự từ bi của Sư phụ và sự kỳ diệu của Đại Pháp! Tôi sẽ bắt đầu luyện công và tu luyện Pháp Luân Công ngay bây giờ. Sau đó, tôi và chồng tôi sẽ đến thăm lại tất cả mọi người, và hồng Pháp cho mọi người và gia đình. Tôi muốn mọi người cùng tham gia học Đại Pháp và luyện công với tôi!”
Vợ tôi lẽ ra đã phải chết, nhưng bà ấy đã được cứu sống. Điều này đã làm mọi người trong làng sửng sốt. Họ đã tới nhà tôi để hỏi thăm. Phần lớn họ đã tới để học Pháp và tập các bài công pháp. Vì nhà tôi có cái sân lớn có thể chứa được khoảng 50 tới 60 người, nhà tôi tự nhiên đã trở thành điểm học Pháp và luyện công chung.
Sau khi tin tức được lan truyền, nhiều người sống ở những ngôi làng kế cận đã yêu cầu được tham gia học Pháp luyện công chung với chúng tôi. Chỉ trong vòng có vài ngày, hơn 200 người đã tới tham gia. Ba ngôi làng kế bên đã thiết lập được điểm luyện công và học Pháp nhóm. Vợ tôi và tôi đã đi tới nhà của bà con họ hàng ở khắp nơi để hồng Pháp. Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/13/2019.html
Đăng ngày 09-09-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.