Bài viết của một học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-06-2014] Một học viên 50 tuổi ở tỉnh Liêu Ninh, người đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước ngày 20 tháng 07 năm 1999 khi cuộc bức hại bắt đầu, vẫn tu luyện tinh tấn và làm tốt ba việc. Cô đã tới Bắc Kinh nhiều lần để nói cho mọi người biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Cô đã vài lần bị bắt và bị đưa vào trại lao động cưỡng bức và các trung tâm giam giữ, nhưng đã ra khỏi đó bằng cách duy trì được chính niệm mạnh mẽ. Dưới đây là câu chuyện của cô kể về những việc đã xảy ra với cô trong suốt bảy năm qua.

Tôi đã bị cảnh sát của Đội an ninh quốc gia của thành phố bắt giam, nhưng tôi đã từ chối làm những gì họ yêu cầu. Thay vào đó, tôi hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” và giảng chân tướng cho họ. Tôi đã được đưa tới bệnh viện để “kiểm tra.” Khi cảnh sát bước ra khỏi phòng và nhân lúc bác sĩ không để ý, tôi đã nhảy từ của sổ tầng hai của bệnh viện xuống để tránh bị bức hại thêm. Nhưng thật không may, tôi bị va đập mạnh và bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở trong phòng cấp cứu và xung quanh đầy bác sĩ. Tôi cố gắng cử động, nhưng không thể. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có Pháp có Sư phụ, tôi không sợ bất cứ chuyện gì cả.” Tôi bắt đầu đọc thầm Luận Ngữ và Hồng Ngâm. Sau vài lần chụp X-quang, làm các kiểm tra và hội chẩn khác, các bác sĩ nói rằng đốt xương sống thắt lưng và xương cụt của tôi đã gãy vụn và bị trật khỏi khớp. Họ nói tôi phải nhập viện và phải thực hiện các phẫu thuật chuyên sâu để nối lại xương và khôi phục lại vị trí ban đầu của chúng. Chi phí ban đầu sẽ là khoảng 20.000 tệ. Họ phải ngay lập tức liên hệ với mọi người trong gia đình tôi để quyết định.

Mẹ, chồng và chị gái tôi tới. Bác sĩ nói với họ rằng tôi cần phải được phẫu thuật ngay lập tức, nếu không, có thể tôi sẽ chết. Nhưng một đồng tu đã tới và yêu cầu lập tức đưa tôi trở về nhà. Cô ấy nói rằng tôi đã có Sư phụ chăm sóc, do đó tôi không cần phải nằm viện hay phẫu thuật. Bác sĩ nói với gia đình tôi rằng thậm chí họ có phẫu thuật ngay lập tức đi chăng nữa, thì việc hồi phục được hoàn toàn là điều không thể và họ chỉ có thể cứu được mạng sống của tôi. Và nếu như việc phẫu thuật thành công, thì tôi vẫn phải dành cả quãng đời còn lại trên xe lăn!

Mẹ tôi quỳ xuống bên cạnh giường khóc lóc, và van xin tôi hãy lắng nghe lời bác sĩ. Bà nói: “Chừng nào con còn sống, mẹ sẽ chăm sóc con!” Chồng và con gái cố thuyết phục tôi làm phẫu thuật. Người đứng đầu Phòng công an cũng đã tới. Ông ta nói rằng tôi phải làm phẫu thuật và phải ở lại trong bệnh viện, và Phòng công an và bệnh viện sẽ chịu một phần chi phí phẫu thuật.

“Chị đã có Sư phụ chăm sóc”

Người đồng tu đó khẳng định rằng tôi không cần phải nằm viện hay phẫu thuật gì cả. Cô nói: “Chị đã có Sư phụ chăm sóc, cho nên không có vấn đề gì xấu xảy ra với chị cả, chị sẽ mau ổn thôi.” Tôi sau đó nói: “Còn cái xe lăn nữa? Nó không thể kiểm soát tôi và tôi cần phải về nhà ngay!” Tôi muốn ngồi dậy và tự mình bước đi nhưng tôi không thể cử động được. Tôi lại đành phải để bác sĩ kiểm tra, nhưng tôi từ chối tiêm hay uống thuốc.

Sự bế tắc này đã kéo dài cho đến sáng ngày hôm sau. Bệnh viện sợ phải chịu trách nhiệm, do đó họ đã để cho người nhà đưa tôi về trên một chiếc cáng. Chúng tôi về đến nhà khi trời đã hơi tối. Hai sĩ quan cảnh sát cố đi theo chúng tôi nhưng tôi không cho phép họ vào nhà.

Khi về tới nhà, tôi bảo chồng tôi đóng cánh cửa ở gần hành lang và không cho phép bất cứ ai vào trong nhà. Tôi nhờ chị gái và con gái đỡ tôi ngồi trên giường để tôi có thể luyện tĩnh công. Tôi là người học viên duy nhất trong nhà, do vậy họ đã không hiểu, và rất sợ hãi. Mẹ và em gái tôi nói: “Con đang làm cái gì vậy? Không chịu tiêm, không chịu uống thuốc, không nằm viện, không phẫu thuật, nhưng con lại đòi ngồi dậy để thiền?” Tôi nói: “Làm ơn đừng khóc hay la lối nữa, con có Sư phụ chăm sóc. Chỉ bằng cách luyện các bài công pháp thì sức khỏe của con mới hồi phục được thôi. Sư phụ sẽ nối xương cho con, chỉ Sư phụ mới có thể cứu được con! Xin hãy làm những gì con yêu cầu. Chị gái, con gái, hãy ngồi giữ hai bên người em, nhưng đừng di chuyển em.”

Mọi người trong gia đình chăm chú quan sát cô. Cô ngồi đó âm thầm nói: “Sư phụ, xin hãy cứu con! Khuôn mặt của cô đã thay đổi một cách nhanh chóng. Nước mắt và mồ hôi chảy túa ra, toàn thân run rẩy, cô nghiến chặt răng không khóc cho dù có phải trải qua đau đớn như thế nào đi chăng nữa. Cô đã kiên trì như vậy trong một giờ đồng hồ. Quần áo của cô ướt sũng. Quần áo của chị gái và con gái cô cũng bị ướt sũng bởi nước mắt và mồ hôi của cô túa ra. Mẹ cô vẫn tiếp tục khóc. Một giờ sau, họ thay quần áo và giúp cô nằm xuống. Cô đã rất thanh thản, mỉm cười với mọi người, và nói mình cảm thấy rất thoải mái bởi Sư phụ đã chăm sóc cho mình.

Xương của tôi đã được điều chỉnh và đã có thể ngồi thẳng trở lại

Tôi nói: “Hãy nhìn xem, con đã ngồi được một giờ và không có chuyện gì xảy ra cả. Cột sống bị gãy, nhưng đó không phải là con. Không có vấn đề gì xảy ra với con cả!” Tôi tiếp tục học Pháp, và phát chính niệm. Tôi đã luyện tĩnh công tiếp thêm một tiếng nữa với sự giúp đỡ của chị gái và con gái tôi vào buổi chiều hôm đó. Ngồi bên cạnh tôi, họ nghe thấy một tiếng “cách” phát ra từ xương của tôi đang được điều chỉnh ở bên trong cơ thể. Cuối cùng, tôi đã có thể ngồi thẳng dậy mà không cần họ giúp đỡ.

Sang đến ngày thứ hai, tôi chỉ cần có ai đó mang đồ đến cho tôi. Sang đến ngày thứ ba, tôi đã có thể tự ngồi dậy và ngồi thiền. Đến ngày thứ bảy, tôi đã có thể đứng được dậy để luyện các bài công pháp đứng. Tôi đã luyện hết cả năm bài công pháp một lần, và luyện hai lần một ngày. Thời gian còn lại, tôi học Pháp và phát chính niệm. Sau 19 ngày, tôi đã hoàn toàn trở lại bình thường, thậm chí còn không có bất kỳ một vết thâm nào.

Cả nhà tôi rất vui mừng. Họ liên tục cảm tạ Sư phụ. Sau khi mẹ và con gái tôi xem xét cơ thể tôi và thấy không còn dấu vết nào của thương tổn, mẹ tôi đột ngột quỳ xuống trước ảnh của Sư phụ và bày tỏ lòng biết ơn của bà. Bà nói: “Con xin chân thành cảm tạ Sư phụ đã cứu mạng con gái của con. Kể từ nay, con cũng sẽ bắt đầu học Đại Pháp!” Chị gái, con gái, và chồng tôi, tất cả cũng đều học Đại Pháp và bắt đầu tu luyện. Cả gia đình tôi đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó.

Sau khi cô từ viện về nhà, cảnh sát đã thôi không sách nhiễu gia đình cô nữa. Khi nhân viên bệnh viện và cả khoa phẫu thuật nghe được rằng cô không bị làm sao cả, họ đã bị sốc. Các bác sĩ chính nói: “Pháp Luân Đại Pháp quả thực là siêu thường! Thật không thể tin được! Pháp Luân Đại Pháp có thể làm được những việc mà y học không thể. Thật huyền diệu! Pháp Luân Đại Pháp cần phải được khuyến khích mới đúng.”

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/11/1989.html

Đăng ngày 30-08-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share