Bài viết của Trần Ngọc, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Cam Túc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-05-2014] Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã phục hồi khỏi căn bệnh lao cột sống. Nhưng ngay sau đó, tôi đã phải đối đãi với việc cô con gái một tuổi của mình bị chẩn đoán là bại não, chồng tôi đi ngoại tình và ruồng rẫy gia đình.

Vào tháng 06 năm 2006, con gái tôi bị lạnh và đau họng. Do bệnh viện đã chẩn đoán sai, sau đó cháu đã bị tê liệt.

Theo như lời bác sĩ, tỉ lệ sống sót của cháu rất mong manh, và thậm chí ngay cả khi có thể hồi phục, cháu sẽ bị tàn phế và không thể tự chăm sóc bản thân được. Sau thử thách này, các chi phí thuốc men đã để lại cho chúng tôi một gánh nặng về tài chính.

Vào thời điểm đó, tôi bị sa thải, và chồng tôi lại từ chối chu cấp tiền bạc để trang trải cho các chi phí cuộc sống. Hàng ngày, tôi phải mang con gái tới bệnh viện để làm điều trị IV, rồi sau đó lại phải vội vã trở về nhà để chuẩn bị thuốc Trung y cho cháu. Thậm chí sau khi đã được điều trị bằng mọi cách, tình trạng sức khỏe của cháu vẫn không được cải thiện. Tôi thường xuyên ở bên bờ vực của sự khủng hoảng tình cảm và thường xuyên khóc.

Sau đó, tôi nhận ra rằng Pháp có thể cứu được con tôi, do đó tôi đã quyết định bật băng thâu âm những bài giảng Pháp để cho cháu nghe hàng ngày.

Khi tới lúc tập đi, cháu hầu như bị ngã hàng ngày. Nhưng nhờ sự bảo hộ của Sư phụ nên đã không xảy ra việc gì với cháu cả.

Dần dần, cháu trở lên mạnh khỏe hơn. Và điểm số của cháu đã được cải thiện một cách đáng kể, từ 40% đến 50% khi học lớp hai và lớp ba, đến hơn 80% ở hiện tại. Cháu đã trở thành một cô bé thông minh, đáng yêu và nhận được nhiều lời khen từ người thân và bè bạn.

Những ngày đen tối nhất

Nhìn lại năm 1995, quả thực đó là một quãng thời gian đen tối nhất nhất trong cuộc đời tôi. Tôi bắt đầu bị đau lưng nghiêm trọng và căn bệnh này đã khiến tôi không thể đứng hay ngồi thẳng được. Tôi cũng không thể ngủ được vì đau đớn.

Đến ngày thứ ba, cơn đau đã lan tới chân, gân của tôi như thể bị bong ra. Tôi không thể ngăn được mình khỏi khóc.

Tôi bị chẩn đoán sa đĩa đệm thắt lưng. Tôi đã được điều trị bằng phương pháp điều trị kéo, vật lý trị liệu, và sử dụng một số thuốc Tây y và Trung y. Nhưng tình trạng sức khỏe của tôi vẫn không được cải thiện. Hàng ngày, tôi vẫn phải uống rất nhiều thuốc giảm đau.

Trong suốt tám tháng thử thách, tôi phải ngủ trên ghế đi-văng bởi tôi không thể nằm thẳng xuống giường được vì đau.

Khi tình trạng sức khỏe của tôi xấu đi, bác sĩ đã tiến hành một xét nghiệm khác, và lần này họ đã phát hiện ra chứng bệnh lao cột sống đã phát triển ở phần đầu của đốt sống thắt lưng của tôi.

Vào thời điểm đó, chúng tôi đã phải trả hàng vạn tệ một năm. Và tuy thế, tôi vẫn chỉ có thể đi vào nhà vệ sinh được thôi.

Tôi đã phải nằm yên trên giường, bất cứ một cử động nhỏ nào cũng khiến tôi bị chuột rút. Nếu như có ai đó mà chỉ cần va nhẹ vào tôi thôi, tôi sẽ khóc thét lên đau đớn.

Bác sĩ đề nghị tôi nên làm phẫu thuật và cảnh báo rằng có thể tôi sẽ bị liệt nếu như có bất kỳ một sợi dây thần kinh nào mà được phân bố dày đặc xung quanh vùng thắt lưng của tôi vô tình bị cắt đứt.

Một bác sĩ khác đề nghị rằng tôi nên kiên trì với các phương pháp điều trị bảo toàn. Bởi nếu cuộc phẫu thuật thất bại, nó sẽ khiến tôi phải nằm trên giường trong suốt phần đời còn lại của mình. Mới chỉ có 28 tuổi, tôi còn quá trẻ để chấp nhận rủi ro này. Do đó tôi đã nghe theo lời khuyên của bác sĩ và trở về nhà.

Tình trạng của tôi xấu hơn

Vào tháng 03 năm 1996, tình trạng sức khỏe của tôi dường như được cải thiện đôi chút. Tôi có thể bước đi được chầm chậm với cơ thể cong một góc 90 độ. Tuy nhiên, bác sĩ nói đốt sống thắt lưng của tôi sẽ bị biến dạng nếu tôi tiếp tục bước đi theo cách này.

Sau đó, tình trạng trở nên tồi tệ hơn, và bụng dưới của tôi trở nên to kềnh như thể tôi đang mang thai vậy. Tôi phải quay trở lại bệnh viện để kiểm tra. Sau khi kiểm tra lại, tôi rất ngạc nhiên với kết quả: Cơ đai chậu ở cả hai bên khung xương chậu của tôi đã bị nhiễm mủ xương. Vài ngày sau, một mụn mủ khích thước to bằng quả trứng đã xuất hiện ở khu vực đó. Bác sĩ nói tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải tiến hành phẫu thuật.

Cha tôi đã hỏi khắp nơi về các bài thuốc dân gian cho căn bệnh của tôi. Và bất cứ khi nào tôi nuốt những viên thuốc không rõ nguồn gốc, ngay lập tức, tôi lại đổ bệnh khi vừa nhìn thấy nó.

Do lạm dụng thuốc, tóc tôi đã rụng từng búi và da dẻ tôi trở nên thâm tím. Các y tá đã không thể tiêm cho tôi được nữa bởi không còn vị trí nào tốt nữa để tiêm.

Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc đời thứ hai

Tuyệt vọng, tôi quyết định kết thúc cuộc sống bằng cách uống thuốc ngủ quá liều. Trước khi thực hiện việc dại dột này, tôi quyết định đi tới công viên chụp vài bức ảnh để để lưu lại sau này.

Tại lối vào cổng công viên, tôi nhìn thấy vài người đang luyện các bài công pháp với một tấm biểu ngữ có nội dung giới thiệu một cách ngắn gọn về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhìn thấy một người mà tôi biết trong số họ, và cô ấy hỏi liệu tôi có muốn tham gia luyện tập cùng với họ không. Cô ấy cũng cho tôi mượn cuốn Chuyển Pháp Luân nữa.

Sau khi đọc xong cuốn sách, tôi cảm thấy mình như được làm mới và tịnh hóa. Hơn nữa, cuốn sách đã trả lời được rất nhiều những câu hỏi về cuộc sống mà tôi đã không thể hiểu được trong những năm qua. Bây giờ, tôi đã hiểu được mục đích thực sự của cuộc sống đó là để phản bổn quy chân. Tôi cũng hiểu được những lý do đằng sau những bệnh tật của tôi. Đó chính là nghiệp lực mà tôi đã tích tụ trong những kiếp sống trước.

Kể từ đó, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một cách đều đặn tại công viên. Dần dần và từ lúc nào không biết, tôi đã đứng thẳng lên được.

Chẳng bao lâu, tôi đã hoàn toàn phục hồi khỏi tất cả các chứng bệnh. Sau khi chứng kiến phép màu này, con gái lớn của tôi, mẹ và em gái tôi cũng đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Con gái tôi sống sót trong vụ tai nạn xe hơi

Khi con gái lớn của tôi đang đợi bà ngoại và em họ để ra ngoài đi ăn, một chiếc xe taxi đã đâm vào cháu từ phía sau và cán lên chân cháu. Người lái xe đã bỏ chạy khỏi hiện trường.

Trong một xã hội ích kỷ như thế này, không ai có mặt ở xung quanh dám đỡ cháu dậy. Họ lo lắng là sẽ bị ảnh hưởng những phiền phức không mong muốn, như bị buộc tội là đã gây thương tích cho cháu và sẽ bị kiện. Lúc bà ngoại và em họ cháu tới nơi, quần của con gái tôi đẫm máu, và cái chân bị thương đã bị sưng tấy lên một cách khủng khiếp. Cháu không thể đi được.

Nhưng cháu vẫn bình tĩnh bởi đã có Pháp ăn sâu bén rễ trong tâm. Cháu đã học Pháp cùng với tôi khi còn nhỏ. Cả mẹ tôi và cháu đều có niềm tin vững chắc vào Sư phụ, vào Pháp và nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra cả. Do đó, khi em họ cháu khuyến khích cháu nên đi bác sĩ, con gái tôi nói: “Hãy gọi taxi và trở về nhà.”

Cháu đã không đụng tới một viên thuốc nào mà cha tôi và em trai tôi mua về cho cháu mà chỉ tập trung vào nghe các bài giảng Pháp và chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Sang đến ngày thứ ba, cháu có thể chịu được đau đớn và tự mình bước đi một cách chậm chạp. Buổi chiều hôm đó, cháu đã gọi taxi đi và làm vài công việc lặt vặt cho ông nội cháu. Đến buổi chiều khi quay trở về, cháu đã bước đi được một cách bình thường như trước đây.

Là học viên thì không có kẻ địch

Hai năm kể từ ngày chồng tôi bỏ đi, chúng tôi đã nộp đơn ly dị. Theo như phán quyết của tòa án, tôi có nghĩa vụ phải nuôi con gái lớn và anh ấy phải nuôi cô con gái nhỏ. Nhưng anh ấy đã nhanh chóng tái hôn và không chịu để cô con gái nhỏ ở cùng.

Hơn mười năm trời, anh ấy không đưa cho mẹ con chúng tôi một xu, và gia đình anh cũng không bao giờ đến thăm chúng tôi. Nhưng tôi không hề giận anh hay gia đình anh, thậm chí chỉ là một chút cũng không. Hàng năm, tôi vẫn mang quà tới thăm mẹ anh. Tôi sẽ vui khi thấy họ vui.

Lúc đầu, mẹ anh không chào đón các chuyến thăm của tôi. Nhưng bây giờ bà đã đối xử thân thiện với tôi. Mỗi lần tôi đều biếu bà vài trăm tệ, và bảo bà nhớ thông điệp “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” trong tâm để có được một sức khỏe tốt hơn và một tương lai tươi sáng. Bà mỉm cười và nói: “Mẹ sẽ nhớ.”

Sư phụ giảng: “Từ lâu tôi đã giảng cho chư vị rồi, đã là đệ tử Đại Pháp mà xét, đã là một người tu luyện mà xét, tôi nói rằng người tu luyện là không có kẻ địch.” (Giảng Pháp tại thành phố Chicago [2005])

Mẹ tôi, em gái tôi và tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Và mặc dù cha và em trai tôi không phải là học viên, nhưng họ cũng nhận được rất nhiều lợi ích từ Đại Pháp. Đặc biệt là cha tôi, ông đã hồi phục khỏi căn bệnh dạ dày, thoát vị đĩa đệm thắt lưng và thoái hóa đốt sống cổ.

Sư phụ giảng: “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã bắt đầu công việc kinh doanh buôn bán quần áo và mọi việc tiến triển tốt đẹp. Tôi đối xử tốt với mọi người xung quanh. Tất cả người thân và bạn bè đều đã được chứng kiến những sự thay đổi lớn lao về cả sức khỏe lẫn cách đối nhân xử thế ở tôi.

Cuộc sống của tôi đã trở nên càng ngày càng tốt hơn trong những năm qua. Các khách hàng của tôi thậm chí còn khen ngợi tôi về thái độ tích cực, lạc quan với cuộc sống. Tôi cho rằng mọi thứ mà tôi có đều là từ Sư phụ, từ Pháp ban cho.

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/6/13/1618.html

Đăng ngày 26-08-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share