Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-06-2014] Vào tháng 09 năm 2012, tôi trở nên suy sụp vì bệnh viêm gan, cổ trướng do xơ gan. Bụng của tôi phình to lên như một phụ nữ mang bầu sắp sinh. Tôi không thể nào ăn được. Tôi không thể nằm ngủ. Tóc của tôi rụng từng nắm. Da tôi vàng vọt. Cân nặng của tôi giảm xuống chỉ còn 35 kg.
Vào tháng 10, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công cùng với mẹ tôi. Chỉ trong vòng bốn tháng, tôi đã hồi phục hoàn toàn một cách kỳ diệu. Bệnh cổ trướng biến mất. Tôi đã có thể ăn và ngủ bình thường. Tóc tôi dày lên và đen trở lại. Da dẻ tôi hồng hào. Tôi tràn đầy năng lượng. Cân nặng của tôi tăng đến 50 kg. Gia đình và người thân tôi đều nói rằng: “Pháp Luân Công thật thần kỳ.”
Niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp đã giúp tôi vượt quan sinh tử
Tôi năm nay 42 tuổi. Tôi lớn lên trông thật yếu ớt và thường xuyên bị bệnh tật. Tôi đã liên tục phải dùng thuốc. Vào tháng 05 năm 1999, mẹ tôi, chồng tôi và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Vào năm 2002, tôi có con nhưng vẫn tiếp tục làm việc và tôi đã bắt đầu buông lơi trong việc tu luyện của mình.
Vào tháng 08 năm 2012, tôi cảm thấy cơ thể khó chịu trong vòng sáu hay bảy ngày. Tôi đã bị vấn đề về tiêu hóa. Dạ dày tôi như bị phồng to lên. Tôi không thể ăn uống được. Tôi không còn chút sức lực nào. Tôi bắt đầu mệt mỏi chỉ sau vài bước đi. Tôi đã trải qua một loạt các kiểm tra và xét nghiệm. Tôi bị viêm gan, xơ gan, và cổ trướng với dịch dạ dày khoảng 100 mm. Kết quả siêu âm cho thấy một phần lớn bề mặt gan của tôi trông như lưới vậy.
Bác sĩ bảo tôi rằng: “Tình trạng của cô rất nghiêm trọng. Tôi khuyên cô nên chuyển đến bệnh viện khác để điều trị.” Ông ấy nói rằng nếu tôi không được điều trị thích hợp, kết quả sẽ còn tệ hơn một thảm họa.
Tôi đã hoàn toàn suy sụp.
Khi trở về nhà, tôi kể lại cho mẹ tôi nghe mọi việc. Mẹ tôi đã không hề hoang mang.
Mẹ bảo tôi rằng: “Con có hai sự lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất là học Pháp và luyện công với mẹ. Chỉ cần tín Sư tín Pháp. Con sẽ hồi phục. Lựa chọn thứ hai là đến bệnh viện Bắc Kinh, Thượng Hải, hay bất cứ nơi nào. Nhưng con có lẽ sẽ không thể nào khá hơn được đâu.”
Bởi vì tôi đã từng tu luyện Pháp Luân Công trước đây, mặc dù chỉ trong một thời gian ngắn, nên tôi biết rằng khi nói đến chữa bệnh khỏe người, thì Pháp Luân Công đã minh chứng được sự kỳ diệu.
Và vì vậy, không một chút do dự, tôi quyết tâm: “Mẹ, con sẽ tu luyện Pháp Luân Công cùng với mẹ!”
Mẹ tôi vui mừng khôn xiết. Ngày hôm sau, mẹ đưa cho tôi cuốn sách chính của Pháp Luân Công, sách Chuyển Pháp Luân, cùng với các bài giảng của Sư phụ tại những thành phố khác nhau, và tất cả các kinh văn khác của Sư phụ. Mẹ bảo tôi nên siêng năng đọc chúng. Còn về các bài công pháp, tôi nên tập luyện nhiều nhất có thể. Và vì thế, với sự trợ giúp của mẹ, tôi đã bắt đầu học Pháp và luyện công.
Một tuần sau, tôi bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt. Tôi bị sốt. Tôi không thể ăn trong hai ngày. Vào ngày thứ ba, cả hai chân tôi bị đau khủng khiếp. Tôi thấy chúng đỏ tấy và bị sưng lên. Chúng cũng rất nhạy cảm khi bị đụng vào. Ngay cả tấm chăn đụng vào cũng sẽ thật đau đớn. Điều đó thật tồi tệ đến nỗi tôi không thể làm gì khác ngoài việc tự đâm đầu mình vào tường và khóc òa lên. Mẹ tôi phát chính niệm giúp cho tôi. Mẹ nhắc tôi phải tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp. Bà bảo tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ để thanh trừ ma bệnh. Nhưng cơn đau không thể nào chịu được, tôi không thể nào khởi lên chút chính niệm nào.
Vào lúc đó, tôi dường như nghe thấy ai đó đang thì thầm vào tai mình: “Tại sao cô phải chịu đau đớn như vậy? Hãy đến bệnh viện và tìm kiếm sự giúp đỡ từ việc điều trị y tế.”
Tôi bắt đầu cảnh giác. Tôi nhẩm lại những gì Sư phụ giảng:
‘Luyện công chiêu ma’ là gì? Ấy là khi chúng ta luyện công, thường dễ gặp một số can nhiễu. Luyện công cớ sao lại chiêu [mời] ma? Bởi vì [khi] một cá nhân mong muốn tu luyện [thì] thực tế rất khó khăn; chân tu mà không được Pháp thân của tôi bảo hộ, thì chư vị hoàn toàn không thể tu thành; hễ ra khỏi cửa là chư vị có thể gặp những vấn đề [liên quan] đến sinh mệnh [sống chết]. (Chuyển Pháp Luân)
Tôi tự nghĩ: “Đây là ma can nhiễu để mình không thể tu luyện. Mình là một đệ tử Đại Pháp. Sư phụ quyết định những gì xảy ra với mình. Mình sẽ không cho phép bất kỳ ai can nhiễu đến việc tu luyện của mình.”
Vì thế tôi đã nói ma can nhiễu rằng: “Các ngươi không cho ta học Pháp, ta sẽ học Pháp. Các ngươi không cho ta luyện công, ta sẽ luyện công. Các ngươi làm ta đau đớn, ta sẽ làm các ngươi đau đớn hơn thế.”
Ngay khi chính niệm của tôi khởi lên, cơn đau chân giảm đi và cơn sốt cao của tôi hạ xuống
Ngày thứ tư, một vết sưng khoảng 8×10 cm xuất hiện trên chân trái của tôi. Vết sưng tiếp tục phồng lên như một quả bóng. Chồng tôi đã dùng một cây kim chích vào nó và một chất lỏng màu vàng chảy ra.
Tôi nghĩ: “Một người không phải là học viên bị bệnh xơ gan thì có lẽ sẽ đi đến bệnh viên để được bơm chất lỏng ra ngoài, nhưng tôi là một học viên và sẽ không dựa vào sự can thiệp của y tế, vì thế chất lỏng trong dạ dày của tôi đã đưa ra ngoài từ vết bỏng rộp ở chân. Thật không thể nào tin được!”
Bị sốt cao đối với tôi đã trở thành một vấn đề thông thường. Việc làm tôi đau đớn nhất là đi vệ sinh và ngủ. Tôi khó có thể đứng dậy và đi bộ lại càng khó khăn hơn nữa. Vì vậy, chồng tôi đầu tiên phải đẩy tôi trên xe lăn để vào buồng tắm, sau đó dìu tôi xuống và đặt tôi trên bệ ngồi toilet. Toàn bộ quá trình này khiến tôi đau đớn không chịu được. Vào buổi tối, tôi cảm giác bụng trướng lên một cách tồi tệ bởi vì dạ dày tôi chứa đầy chất lỏng, vì thế tôi không thể nào nằm xuống được. Tôi chỉ có thể tựa lưng, nhưng đôi chân tôi thì sưng phồng lên và chân trái tôi lại đang rỉ nước, vì vậy mà tôi không thể nào co chân được. Hơi thở tôi thất thường và tôi thường bị ho.
Vì vậy, khi không tài nào ngủ được, tôi học Pháp. Khi mệt, tôi nghe băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ ở Tế Nam. Thỉnh thoảng tôi không thể nào chợp mắt vào ban đêm, nhưng dù vậy tôi vẫn luyện các bài công pháp vào buổi sáng thức dậy, bởi vì khi luyện công, đôi chân tôi không còn đau đớn nữa. Thật kỳ diệu.
Sau khi luyện công, tôi đổ mồ hôi đầm đìa và sàn nhà được nhuộm bởi một chất lỏng màu vàng nhạt. Tuy nhiên, cơ thể tôi sẽ rất thỏa mái. Vì vậy tôi đã luyện công vào mỗi buổi sáng.
Hai tháng trôi qua. Vẫn không có thay đổi gì nhiều trong tôi về thể chất. Chất dịch lỏng vẫn chảy ra từ chân trái của tôi. Dạ dày tôi vẫn bị chướng lên. Tôi vẫn còn tình trạng bệnh nan y như ban đầu. Tôi trở nên rất lo lắng.
Mẹ tôi nhận thấy tâm trạng của tôi và bảo với tôi rằng: “Sư phụ dạy chúng ta phải hướng nội bất cứ khi nào chúng ta gặp phải vấn đề nan giải. Hãy tự suy xét xem. Con vẫn tự xem mình là một người bệnh hay sao?”
Những lời của mẹ tôi đã nói trúng điểm yếu.
Tôi thú nhận rằng: “Thật ra, sau khi tu luyện Pháp Luân Công trong hai tháng, con vẫn chưa minh bạch được Pháp lý này. Con vẫn tự xem mình là một người bệnh. Con chỉ biết tự trách mình. Thể ngộ của con thật sự là quá nông cạn.”
Mẹ tôi đề nghị tôi tham gia nhóm học Pháp để đề cao tâm tính của mình. Trời bên ngoài thì lạnh. Chân trái của tôi vẫn còn chảy dịch. Thật rất khó khăn để đi bộ trên đất bằng, nhưng tôi phải leo lên ba tầng cầu thang.
Tôi nói với mẹ rằng: “Mẹ à, nếu con nghĩ rằng mình có thể leo lên cầu thang, thì con có thể leo lên cầu thang được.”
Sáng hôm sau, một đợt tuyết nhẹ đang rơi. Trời thì lạnh và đường thì rất trơn. Mẹ tôi đã cân nhắc xem liệu tôi có nên ra ngoài hay không. Khi tôi nhất mực, bà không thể cưỡng nổi. Khi tôi đến tòa nhà, tôi đã không hề ngần ngại và bắt đầu leo lên cầu thang. Mẹ tôi và chồng tôi đã lo lắng đến nỗi họ đã theo ngay sau tôi. Thật ngạc nhiên! Đến ba tầng cầu thang và tôi đã làm được điều đó thậm chí không cảm thấy chút đau đớn nào cả. Các học viên đều khích lệ tôi và nói cho tôi nghe về Pháp, và đã giúp tôi đề cao tâm tính. Tôi quay trở lại đó để học Pháp mỗi tuần, một hay hai lần một tuần.
Khi tâm tính của tôi đề cao, trạng thái tinh thần của tôi cũng tốt lên. Một ngày, tôi đang đọc Bài giảng thứ tám của Chuyển Pháp Luân về phần Chu thiên. Khi tôi nghĩ thầm: “Nếu khí có thể được vận chuyển, thì chất dịch cũng có thể được vận chuyển.” Vì vậy tôi cầu Sư phụ chuyển dịch lòng từ dạ dày đến niệu đạo. Tối hôm đó tôi bắt đầu đi tiểu 15 lần mỗi ngày. Điều này đã diễn ra hơn một tháng cho đến khi chứng khó thở của tôi biến mất. Khi dịch lỏng trong dạ dày tôi không còn nữa, đôi chân tôi cũng không còn sưng lên nữa, vết sưng trên chân trái của tôi bắt đầu lành và đóng vảy. Thật giống như phép màu vậy! Thật là huyền diệu! Một lần nữa tôi được trải nghiệm sự chân thực và vĩ đại của Pháp: “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân) Sư phụ đã trải sẵn con đường cho tất cả năng lực của chúng ta. Chỉ cần các học viên tin tưởng vào Sư phụ, có chính niệm và chính hành, thì không gì là không thể.
Dùng chính niệm để một lần nữa vượt quan sinh tử
Sau khi hồi phục sức khỏe, tôi tự nghĩ: “Bây giờ mình có thể tham gia đón mừng năm mới được rồi đây.”
Thật khó để tôi tưởng tượng được rằng vào ngày thứ hai của năm mới, tôi đã có dấu hiệu và các triệu chứng của bệnh cũ: Tôi bị sốt cao. Ngực tôi cảm thấy ngột ngạt. Tôi bị khó thở một cách đau đớn. Tôi không thể ăn, không thể uống. Thậm chí tôi không thể nào nói được. Tôi cảm thấy như thể mình lâm vào cơn nguy kịch không thể thở nổi. Mẹ tôi đã phát chính niệm giúp cho tôi, nhưng có vẻ không hiệu nghiệm.
Tôi dùng hết sức lực để cầu xin trong đau đớn: “Sư phụ, xin hãy cứu con!” Điều đó cũng không hiệu nghiệm.
Mẹ tôi đã tìm một vài học viên để cùng phát chính niệm cùng nhau và bảo tôi hướng nội để tìm ra mình đã sơ hở chỗ nào để tà ác lợi dụng. Nhưng tôi chỉ có thể nắm bắt hơi thở của mình và tôi không thể nào khởi lên chút chính niệm nào cả.
Khi chiều đến, tình trạng khó thở của tôi trở nên tồi tệ. Tôi đã quỳ trên giường. Tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói thì thầm bên tai: “Hãy tiến đến cái chết của cô và kết thúc tất cả.”
Lúc đó, tôi đã lấy lại được nhận thức của mình. Tôi đã nhận ra rõ ràng đây chính là cựu thế lực muốn lấy đi sinh mệnh của mình.
Trong Bài giảng thứ bảy của Chuyển Pháp Luân Sư phụ giảng: “Đối với người luyện công mà nói, yêu cầu của chúng tôi rất nghiêm khắc: người luyện công không được sát sinh.” (Chuyển pháp luân). Tự tử cũng là sát hại sinh mệnh. Điều đó là tội lỗi.
Lúc đó, hình như tôi nhìn thấy một người đàn ông cao to đang đứng cạnh giường của tôi, nghiêm nghị bảo tôi rằng: “Hãy phát chính niệm!” Tôi liền vâng lời.
Tôi đả tọa và phát chính niệm rằng: “Tôi hoàn toàn phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực, giải thể tất cả đám hắc thủ và lạn quỷ do cựu thế lực đưa tới để bức hại tôi. Tôi là một đệ tử Đại Pháp. Mọi thứ đều do Sư phụ an bài. Thậm chí nếu tôi có những sơ hở trong tu luyện, tôi đã có Sư phụ quản. Tôi phải được quy chính trong Đại Pháp. Không ai được phép can nhiễu hay bức hại tôi.”
Sau 20 phút, tôi đã có thể hít thở nhẹ nhàng. Tôi không ho nữa. Tôi nằm xuống và ngủ thiếp đi.
Vào sáng hôm sau khi đang luyện bão luân ở bài công pháp thứ hai, tôi nhìn thấy hai Pháp Luân đang quay. Thật tuyệt vời! Tôi biết rằng đó là Sư phụ đang khích lệ tôi.
Sau đó tôi đã hướng nội và phát hiện ra nhiều chấp trước: hoan hỉ, an dật, hư vinh, sợ hãi, v.v. Đó là lý do tại sao cựu thế lực có thể lợi dụng những sơ hở của tôi.
Trong suốt bốn tháng khi đang vượt quan nghiệp bệnh, tôi nhìn thấy một hình tượng cao lớn đứng cạnh giường của tôi mỗi đêm. Tôi biết rằng đó là Sư phụ đang dõi theo tôi. Đó chính là Pháp thân của Sư phụ đang bảo vệ tôi. Tôi một lần nữa đã chứng kiến được sự thần thánh và siêu thường của việc tu luyện Đại pháp.
Tác dụng và vai trò của chỉnh thể không thể bị xem nhẹ
Sư phụ đã cấp cho chúng ta hình thức học Pháp nhóm như một hình thức tu luyện để chúng ta học hỏi lẫn nhau thông qua việc chia sẻ và trao đổi để có thể đề cao cùng nhau như một chỉnh thể. Đây là môi trường tu luyện tốt nhất cho đệ tử Đại Pháp.
Trong suốt khoảng thời gian khi tôi đang vượt quan nghiệp bệnh, nhiều học viên đã giúp tôi phát chính niệm để thanh trừ tất cả bức hại tà ác. Họ cũng hướng dẫn tôi hướng nội, chỉ cho tôi làm thế nào để giảng chân tướng, và dạy cho tôi từ trong Pháp nhận thức Pháp. Họ đã giúp tôi hiểu rằng chìa khóa để làm tốt ba việc là học Pháp và học Pháp thật tốt.
Khi tôi ở bên những học viên khác, tôi có thể thấy ở họ lòng vị tha, nhân ái, khoan dung, và sự từ bi phản ánh trong từng lời nói và hành động của họ. Pháp Luân Đại Pháp thật sự là một vùng đất thuần tịnh trên trái đất.
Bây giờ, sức khỏe của tôi rất tốt, sắc diện hồng hào, làn da mềm mại, mái tóc đen nhánh, những bước đi của tôi hứng khởi, và tôi tràn đầy năng lượng. Niềm vui của trạng thái vô bệnh thật không thể nào diễn tả được.
Đồng nghiệp của tôi nhận xét rằng: “Bây giờ chị hết bệnh trông giống như là một người mới vậy. Chị thật quá hạnh phúc. Chị trở nên tốt hơn trước rất nhiều. Chị thậm chí trông trẻ hơn và đẹp hơn nhiều.”
Tôi bảo với họ rằng: “Chính việc tu luyện Pháp Luân Công của tôi mới có thể tạo nên những sự thay đổi này.”
Con muốn cảm ơn Sư phụ vì đã cứu con. Tôi muốn cảm ơn các đồng tu vì sự giúp đỡ vô tư vô ngã. Lòng biết ơn của con thật sự không thể diễn tả bằng lời. Sư phụ đã cấp cho con một sinh mệnh thứ hai. Con sẽ trân trọng mối cơ duyên này. Con sẽ học Pháp chăm chỉ và thường xuyên nhất có thể. Con sẽ tu luyện tốt nhất với khả năng của mình. Con sẽ làm tốt ba việc như mong đợi của Sư phụ. Con sẽ cố gắng để là một đệ tử Đại Pháp chân chính.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/6/26/1795.html
Đăng ngày 13-09-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.