Bài viết của một học viên Đại Pháp người Trung Quốc ở Hàn Quốc

[MINH HUỆ 20-06-2014] Tôi có một người con duy nhất 17 tuổi đang học năm đầu tại một trường trung học. Khi con trai tôi vừa sinh ra, bác sĩ đã thông báo với chúng tôi rằng cháu bị bệnh tim bẩm sinh. Con tôi có những lỗ hổng giữa tâm nhĩ và tâm thất giữa, một cầu nối động mạch phổi hẹp, và một van nhĩ thất lỏng không thể đóng chặt.

Năm lên bốn, con tôi trải qua cuộc phẫu thuật đầu tiên ở bệnh viện tốt nhất Seoul, Hàn Quốc. Sau khi phẫu thuật, tôi cho cháu đi Trung Quốc cùng ông bà. Tuy nhiên, không đầy sáu tháng sau, khuôn mặt cháu chuyển sang màu xanh, và tình trạng này xuất hiện rồi biến mất một cách khó hiểu. Cháu cũng khó thở và phun ra máu. Cha mẹ tôi sợ đến nỗi họ thay tôi đưa cháu đến bệnh viện.

Tôi đón con mình tại sân bay Incheon vào năm 2002 và bị sốc khi thấy mặt cháu đã chuyển thành đen. Tôi nghĩ: “Con mình chắc chắn đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) xấu xa đầu độc.” Vì thế tôi đã giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công cho cháu.

Tôi không ngờ con mình lại khóc trong sợ hãi. Cháu nức nở nói: “Dừng lại đi, cha. Giang Trạch Dân sẽ bắt cha.” Tôi choáng váng. ĐCSTQ tà ác thậm chí còn không tha cho một đứa trẻ lên bốn. Trên đường về nhà, tôi đã giảng chân tướng cho con mình. Cuối cùng, cháu đã nở một nụ cười hồn nhiên và nói rằng sẽ tu luyện Pháp Luân Công cùng tôi.

Do vợ tôi không tu luyện Pháp Luân Công, vì lo lắng cho con trai, cô ấy đã kiên quyết đưa cháu đến bệnh viện. Hai bác sĩ từng phẫu thuật lần đầu cho con tôi đều là giáo sư. Sau khi kiểm tra, họ cho biết rằng con tôi cần phải phẫu thuật lần thứ hai hoặc cháu sẽ không thể sống lâu vì ống dẫn động mạch phổi gần như bị dính với nhau, dẫn đến sự dày lên của thành tâm thất phải.

Tuy nhiên, cuộc phẫu thuật đó phải bị hoãn lại hoặc mạng sống con trai tôi sẽ gặp nguy hiểm sắp xảy đến. Họ dùng một loại thuốc, nhỏ và dạng hạt. Họ nói rằng nó rất mạnh, giống như một chất độc. Tôi chỉ nên cho cháu dùng phân nửa và phải trông chừng cháu nghiêm ngặt và gọi 119 (đường dây khẩn cấp) nếu có điều gì không ổn và đưa cháu đến phòng cấp cứu ngay lập tức. Thuốc này dùng để làm dày thành tâm thất mỏng để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật diễn ra 20 ngày sau. Các bác sĩ cũng chỉ ra rằng cần phải có cuộc phẫu thuật thứ ba, và trẻ em bị bệnh này thường không sống lâu.

Lúc đó, tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu [1999]”:

Đệ tử: Con của người tu luyện khi còn rất nhỏ có cần đi khám bệnh không?

Sư phụ: Người không tu luyện khi cần thiết đều nên đi gặp bác sĩ, bởi vì người thường khi mắc bệnh cần gặp bác sĩ. Tôi ở đây chính là giảng cho những người tu luyện chân chính, thân thể của chư vị đều sẽ chuyển hóa thành Phật thể, đó là điều bác sĩ dù có làm thế nào cũng không thể đạt được. Nhưng là người tu luyện, thường có nhiều gia đình có con nhỏ, chúng nhiều khả năng không phải là những đứa trẻ tầm thường. Trước khi đầu thai chúng đều biết rằng “Gia đình này tương lai sẽ học Đại Pháp. Mình muốn đầu thai vào gia đình này” – như thế rất có khả năng đứa trẻ đó có lai lịch phi thường. Phàm là đứa trẻ như vậy, những lúc người lớn luyện công là thay thế cho đứa trẻ mà luyện, cho đến khi nó có thể tự luyện. Có rất nhiều tình huống như vậy, đều dựa vào người lớn như chư vị nhìn nhận và xử lý. Nếu chư vị không thể nhìn ra có phải là tình huống này hay không, thì việc chư vị đưa đứa trẻ vào bệnh viện không tính là chư vị sai. Nhưng trong đó cũng nhìn vào tâm của chư vị, nó có thể biểu hiện ra các chủng suy nghĩ, các chủng tâm thái. Nói như vậy, nếu chư vị kiên định tu luyện Đại Pháp, chư vị sẽ minh bạch rằng mỗi người đều có vận mệnh của mình, những vấn đề không nên xảy ra sẽ không được phép xảy ra. Thường thường những đứa trẻ tôi vừa giảng – đến từ tầng thứ cao – tới đây để đắc Pháp. Chúng hoàn toàn không có nghiệp lực, chúng hoàn toàn sẽ không mắc bệnh. Tất cả những gì chúng chịu đựng rất có khả năng là chịu thay cho người lớn như chư vị. Có nhiều tình huống như vậy. Nhưng cũng không tuyệt đối. Chư vị phải tự đánh giá và xử lý các tình huống cụ thể.

Tôi cho vợ đọc đoạn Pháp này và nói: “Trong quá khứ, Pháp Luân Công đã chứng minh được những sự siêu thường như vậy trên toàn thế giới. Em có muốn chúng ta thử một lần không?” Với giọt nước mắt chảy dài trên má, vợ tôi đồng ý.

Tôi hỏi con trai: “Con muốn phẫu thuật hay muốn học Đại Pháp?” Cháu thổn thức nói: “Con không muốn phẫu thuật. Con muốn học Đại Pháp.”

Vì thế khi về nhà, tôi đã hướng dẫn cháu luyện bài công pháp thứ năm. Con tôi đã cải biến mọi thứ ngay lập tức. Khi chúng tôi ngồi với tư thế song bàn, cháu liên tục nói: “Thật là dễ chịu, rất dễ chịu!” Cháu cũng nói: “Con thể thấy Bánh xe Pháp (Pháp Luân).”

Lúc đó tôi đang bận rộn với việc nghiên cứu và học tập, nhưng tôi muốn đưa con trai đến các tụ điểm người Trung Quốc để giảng chân tướng và phân phát tài liệu Đại Pháp cho họ. Lúc đầu, cháu thường xuyên dừng lại, ngồi xổm và nghỉ ngơi trước khi bắt kịp tôi.

Thời gian trôi qua thể chất của cháu đã cải thiện rất nhanh chóng. Ban đầu, triệu chứng mặt xanh của cháu đã biến mất sau vài ngày luyện công. Sau đó, triệu chứng khó thở đã ngay lập tức biến mất! Chính Sư phụ đã ban cho con trai tôi một cuộc sống thứ hai!

Không may thay, vào năm 2010, tôi rất chấp trước vào sự tự mãn, truy cầu dễ dàng và thoải mái. Tôi không chỉ tu luyện không tinh tấn, mà còn không quan tâm đến việc luyện công và học Pháp của con trai. Năm đó, con tôi ngất đi trong sân trường. Không có ai ở đó. Khoảng nửa tiếng sau cháu tỉnh lại. Cuối cùng có một số người phát hiện ra cháu, gọi cho 119 và cháu được đưa đến phòng cấp cứu ngay lập tức. Khi tôi đến bệnh viện, cháu đã hồi phục hoàn toàn.

Tuy nhiên, bác sĩ nói: “Điện tâm đồ của con anh rất thất thường. Cháu gần như mất mạng. Nếu ban đầu không có ai giúp đỡ, có lẽ cháu đã chết.”

Nhưng tôi biết con trai mình đã tự mình tỉnh lại. Tôi biết rằng Sư phụ đã bảo hộ cháu!

Vì con tôi đã có cuộc phẫu thuật đầu tiên tại bệnh viện này, hai người bác sĩ đã tìm tôi và nói: “Tim của con anh khá ổn. Anh có đưa cháu đi đâu hay phẫu thuật gì không?” Tôi đã nói với họ chi tiết về việc con tôi tu luyện Pháp Luân Công. Vì hệ thống giáo dục và niềm tin riêng của họ, họ không thể hoàn toàn chấp nhận tất cả sự thật.

Sau việc này, con tôi lớn lên nhanh chóng.

Vì tôi không thật sự từ bỏ mọi chấp trước căn bản của mình, tôi đã đi theo đường vòng do cựu thế lực an bài trong thời gian dài, và cựu thế lực lại đẩy những thứ xấu của chúng lên con trai tôi. Vào cuối tháng tư năm nay (2014), con tôi lại ngất đi tại trường. Lần này, cháu ngừng thở! Sư phụ từ bi lại can thiệp. Ngài đã gửi đến một giáo viên, người có thể hô hấp nhân tạo cho con tôi và sử dụng các biện pháp cấp cứu khác đến khi cháu thở trở lại.

Con tôi được đưa đến phòng cấp cứu của một bệnh viện đa khoa đại học. Khi tôi đến nơi, cháu đã được nhét một ống thở vào khí quản. Toàn bộ khuôn mặt cháu đầy máu. Cháu bị bất tỉnh.

Bác sĩ nói với tôi: “Con anh đã ngừng thở. Đôi lúc máu không lên não của cháu. Cháu sẽ không có cơ hội tỉnh lại. Phần đời còn lại của cháu có thể phải sống đời thực vật.”

Tôi thầm cầu Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, đệ tử của Ngài đã nhận ra rằng cần phải hoàn toàn loại bỏ mọi chấp trước căn bản. Con cũng phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực. Dù chỉ còn một hơi thở, con sẽ hoàn toàn phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực. Con chỉ đi trên con đường mà Sư phụ an bài cho con.”

Tôi cầu xin Sư phụ cho tôi một cơ hội nữa. Tôi tiếp tục phát chính niệm, hoàn toàn tin tưởng rằng con trai sẽ ổn. Khi các đồng tu nghe tin về con tôi, họ cũng giúp phát chính niệm mạnh mẽ để chấm dứt mọi tà ác bức hại cháu.

Con tôi được điều trị đặc biệt trong bảy ngày liên tục. Dưới sự chăm sóc từ bi của Sư phụ và chính niệm của các đồng tu, cuối cùng cháu đã tỉnh lại!

Khi tỉnh lại, lúc đầu con tôi có hơi đờ đẫn. Cháu chỉ muốn tháo ống thở và về nhà. Sau khi nghe tôi kể lại những gì đã xảy ra, cháu muốn ngồi dậy và luyện công, nhưng vì còn quá yếu, cháu không duỗi được tay chân, và sau một lúc lại phải nằm xuống. Nhưng cháu sớm bật dậy để luyện công và lại tiếp tục bỏ cuộc. Điều này xảy ra nhiều lần liên tiếp. Khi các y tá biết con tôi như vậy, họ sợ sẽ có rắc rối nên đã trói tay chân cháu vào giường.

Con tôi kiên quyết xuất viện. Tôi đi tìm bác sĩ và nói: “Con tôi đã trải qua một cuộc phẫu thuật khi lên bốn tuổi, nên cháu có rất nhiều ấn tượng xấu về bệnh viện. Vì muốn tinh thần của cháu được ổn định, cháu có thể được xuất viện ngay bây giờ không? Một khi cháu ổn định thì chúng ta sẽ thấy được điều cần làm.”

Như dự đoán, bác sĩ kiên quyết từ chối, nói rằng nếu con tôi xuất viện trong tình trạng này, thì cha mẹ sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý. Vì không thể thuyết phục được bác sĩ, nên tôi đã cầu xin Sư phụ an bài cho con tôi được xuất viện để cháu sớm trở lại học Pháp và luyện công tại nhà.

Vì tình trạng tinh thần của con tôi, cuối cùng bác sĩ đã quyết định chuyển cháu đến khoa tổng quát vào cùng ngày. Tôi để cháu đọc Chuyển Pháp Luân, nhưng vì vừa mới tháo ống thở, nên cháu bị khó thở và không thể phát âm tốt. Tuy nhiên, khi tiếp tục đọc, giọng của cháu dần dần trở nên rõ ràng và to hơn. Khi tiếp tục đọc, nước mắt bắt đầu chảy trên mặt cháu. Cuối cùng, cháu khóc òa, nức nở nói: “Thật vô nghĩa khi ở đây. Con muốn về nhà.”

Tôi nhận ra rằng con mình có thể thấy được các không gian khác, vì khi còn nhỏ, cháu nói rằng mình thường xuyên thấy những thứ ở không gian khác, nên tôi biết rằng con tôi đang nói về ngôi nhà ở thiên thượng.

Tôi an ủi cháu và nói: “Cha biết con muốn trở về nhà của mình ở thiên thượng. Chúng ta phải đưa con ra khỏi bệnh viện để con có thể về nhà học Pháp và luyện công tốt, sau đó con có thể về nhà cùng Sư phụ.”

Con tôi ngừng khóc. Cháu gật đầu và hứa sẽ học Pháp và luyện công tốt ngay khi về nhà.

Sau đó cháu học Pháp và nằm xuống nghỉ ngơi. Chưa đầy nửa giờ sau, cháu bắt đầu nói nhảm và không thể nhận ra bất kỳ ai. Điều này diễn ra cả ngày nên các bệnh nhân khác không thể ngủ hay nghỉ ngơi. Vợ tôi đã bị sợ hãi. Tôi cũng ngạc nhiên. Điều gì đang xảy ra?!

Tôi đã phát chính niệm cả đêm nhưng mọi thứ không cải thiện. Vì thế tôi bắt đầu hướng nội và nhận ra rằng mình đã không hoàn toàn tin tưởng Sư phụ và Đại Pháp! Tôi biết tình trạng của con trai là một giả tướng. Tôi đã suy nghĩ trong thời gian dài đến khi hoàn toàn minh bạch rằng tôi phải cầu xin Sư phụ an bài để con tôi xuất viện và đó chính xác là điều mà Sư phụ đã sắp xếp!

Tôi lại tìm bác sĩ và đề nghị cho con trai xuất viện. Tôi nói: “Nếu con trai tôi bị suy sụp tinh thần, ai sẽ chịu trách nhiệm? Những bệnh khác có thể được chữa trị sau, nhưng nếu cháu bị bệnh tâm thần thì hoàn toàn không có cơ hội hồi phục. Con tôi phải về nhà. Khi tình trạng của cháu ổn định, chúng ta sẽ thảo luật những bước tiếp theo. ”

Nhận xét từ khía cạnh “nghiêm trọng” đối với tình trạng tinh thần của con tôi, cuối cùng bác sĩ đã đồng ý. Nhưng ông ấy bắt tôi phải ký giấy bảo đảm trước khi cho con tôi xuất viện.

Trùng hợp thay, anh trai và chị dâu của tôi cũng đến bệnh viện. Tôi biết đây cũng là sự sắp xếp cẩn thận của Sư phụ. Sau khi làm xong các giấy tờ cần thiết, tôi và anh trai đã giúp con tôi ra khỏi bệnh viện. Tại lối ra vào, cháu ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu và nói: “Bây giờ tất cả đều tốt!”

Ngay sau đó, con tôi đã bình thường trở lại!

Khi về nhà, cha con tôi cùng luyện bài công pháp thứ năm. Khi kết thúc, con tôi tự đứng dậy. Sau đó, chúng tôi luyện bài công pháp thứ nhất. Khi gần sắp hết bài thứ nhất, con tôi đã hoàn toàn điều khiển được tay chân của mình.

Tối hôm đó, cháu có thể ăn cháo. Ngày hôm sau, cháu học Pháp và luyện công. Buổi tối cháu có thể ăn bữa ăn bình thường. Ngày hôm sau cháu quay lại trường học.

Đối với một người bị bệnh nặng từng được chăm sóc đặc biệt để tỉnh dậy, rồi xuất viện, và hồi phục trong vòng ba ngày là hoàn toàn không thể. Những gì xảy ra với con tôi đã tạo nên một cơn chấn động trong trường học. Tôi đã nhân cơ hội này để giảng chân tướng về Đại Pháp cho các giáo viên của cháu.

Chứng kiến sự hồi phục nhanh chóng của con trai tôi, anh trai và chị dâu của tôi lại một lần nữa chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp. Họ đã đọc Chuyển Pháp Luân trước 1999 nhưng chưa từng thật sự tu luyện. Tôi nói với anh trai: “Hãy mau học Pháp và luyện công. Anh thật may mắn khi có cơ hội đắc được Đại Pháp của vũ trụ. Anh không được bỏ lỡ cơ duyên đã chờ đợi hàng chục ngàn năm này!” Anh tôi đã vui vẻ đồng ý.

Dưới sự chăm sóc từ bi của Sư phụ, hiện con trai tôi đã học Pháp và luyện công mỗi ngày.

Tôi cũng vậy, từ nay trở đi cố gắng bước đi thật tốt, xem mỗi ngày như là ngày cuối cùng của mình để tinh tấn không ngừng, trở thành đệ tử chân tu của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/20/修法轮大法-儿子先天性心脏病痊愈-293463.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/7/1945.html

Đăng ngày 29-08-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share