Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-06-2014] Tôi có một người bạn rất cố chấp, và chúng tôi hiếm khi có cơ hội gặp nhau. Một người bạn khác khuyên tôi đừng nói với cô ấy về Pháp Luân Công vì cô ấy quá thực dụng và bướng bỉnh. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi nên tiếp tục cố gắng. Tôi cảm thấy rằng bản thân mình có một số chấp trước nào đó đã khiến cho tôi không thể giảng chân tướng cho cô ấy trong quá khứ. Tôi phải cứu cô ấy, vì thế tôi thường mong cô ấy xuất hiện tại nhà của bạn tôi, với hy vọng tôi sẽ có được cơ hội để nói chuyện với cô ấy.

Cuối cùng sau ba tháng cô ấy cũng xuất hiện. Khi vừa nhìn thấy tôi ở đó, cô đã bỏ qua lời chào của mọi người và tiến thẳng đến tôi. Cô nói: “Tôi đã thật sự được mở rộng tầm mắt!” Tất cả mọi người đều tự hỏi xem cô ấy đang nói về điều gì. Cô ấy nói với chúng tôi rằng gần đây cô có đến thăm chú của cô ấy ở Hồng Kông, và đã nhìn thấy một “điều hết sức kinh ngạc”. Cô ấy bắt đầu kể câu chuyện của mình:

“Vào ngày hôm sau, dì tôi đã đưa tôi đi mua sắm. Chúng tôi đi bộ trên con phố nhộn nhịp nhất ở Hồng Kông, và nghe thấy một âm thanh chói tai của tiếng cồng chiêng và trống. Một đoàn diễu hành lớn đang tiến đến. Chúng tôi đã đi theo đám đông khán giả để xem cuộc diễu hành.”

“Sau khi chúng tôi len qua đám đông để tiến lên hàng phía trước, tôi đã bị sốc bởi điều mình nhìn thấy. Cuộc diễu hành được dẫn đầu bởi hai chiếc xe môtô cảnh sát. Đi theo sau là một tấm biểu ngữ lớn với dòng chữ: ‘Trung Quốc Cộng sản vong!’ Biểu ngữ kế tiếp có dòng chữ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’”

“Tôi không thể cầm được nước mắt. ‘Lạy Chúa tôi! Không ai bắt họ sao?’ Dì tôi hỏi: ‘Bắt ai? Pháp Luân Công được đón nhận ở Hồng Kông. Đây không phải là Trung Quốc Đại lục. Họ thường tổ chức diễu hành ở đây.’ Tôi không thể tin vào tai mình. Ở Trung Quốc, họ sẽ phải trốn ở một nơi nào đó để luyện các bài công pháp. Không ai dám tu luyện công khai.”

“Tôi nghĩ có lẽ họ không có việc gì khác để làm. Tôi đã nhìn những người này một cách cẩn thận. Họ vận trang phục công sở và trông có học thức. Dì tôi nói với tôi rằng hầu hết những người trong số họ đều là các chuyên gia.”

“Tôi yêu cầu dì tôi véo tôi, để đảm bảo rằng tôi không nằm mơ. Dì nói: ‘Không, đây không phải là một giấc mơ.’ Tôi đã tự véo vào mặt mình. Nó đau. Tôi không có nằm mơ!”

Bạn của tôi đã mô tả một cách sống động về trải nghiệm của cô ấy. Những người khác đã im lặng lắng nghe và cảm thấy kinh ngạc. Nó hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của họ rằng Pháp Luân Công được công khai đón nhận ở những nơi khác, ngay cả ở Hồng Kông.

Cuối cùng, cô ấy quay sang tôi và nói: “Tôi từng không tin bạn khi bạn nói với tôi về việc những quốc gia khác ủng hộ Pháp Luân Công như thế nào, và nó được thực hành ở nhiều quốc gia khác. Bây giờ tôi hoàn toàn tin những gì bạn nói. Hãy nói cho tôi biết thêm về việc thoái xuất ĐCSTQ.”

Đây là cách mà bạn tôi bắt đầu có được một hiểu biết mới về Pháp Luân Công. Tôi thật sự vui mừng rằng cô ấy đã có được cơ hội để biết sự thật về Pháp Luân Công, và lựa chọn một tương lai tươi sáng cho bản thân mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/20/香港见闻-“这回我是真开了眼了”-293705.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/2/1875.html

Đăng ngày 20-07-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share