[MINH HUỆ 18-05-2014] Giới thiệu sơ bộ: Chị dâu tôi đi xem bói và thầy bói nói rằng cơ hội kết hôn của tôi rất bấp bênh, nếu tôi không thể tìm được một ý trung nhân trước năm 40 tuổi thì tôi sẽ phải ở vậy cả đời mà không bao giờ còn hy vọng kết hôn nữa.

Định mệnh

Tôi chỉ là một nhân viên bình thường, sống trên thành phố cùng anh hai của mình trong gần 15 năm qua. Tôi làm việc cật lực trong một nhà máy vải và gốm sứ, và làm phóng viên ngắn hạn và đồng thời cũng là chủ một cửa hàng bán trang phục. Dù là như thế, vì nhiều lý do, tôi chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình dễ dàng cả.

Nhà tôi có tám anh chị em, tôi là em út. Ở tuổi 35, khi con của các cháu tôi đã đến tuổi đi học thì tôi vẫn là một người độc thân. Mẹ tôi đã ngoài 80 tuổi mà vẫn luôn phải lo lắng cho tôi. Người trong làng thường thì thầm với nhau rằng mẹ tôi tuổi đã cao mà vẫn phải nhặt rác trên phố, thu lượm ve chai (đồng nát) để bán, cũng vì đứa con út vô tích sự. Tất cả những điều này làm tôi cảm thấy áp lực đến nghẹt thở.

Khi còn trẻ, tôi cũng từng yêu vài lần nhưng chưa có mối quan hệ nào thực sự nghiêm túc. Các anh tôi thường cười nhạo tôi vì tôi quá thật thà và khờ khạo. Họ nói với tôi rằng điều mà mỗi cô gái đều muốn đó là một người chạy vặt, mua đồ ăn cho họ hoặc làm họ cảm thấy vui. Họ nói: “Chú không có nhiều tiền. Chú lại quá nghiêm túc và không có chiêu trò đề làm vừa lòng phái yếu. Ai mà muốn ở bên cạnh chú mãi chứ?”

Tôi đã suy nghĩ về điều họ nói. Có lẽ họ đúng. Tôi đã từng là một người tự tin, kiêu hãnh và đầy tham vọng nhưng sau nhiều thất bại trong tình yêu và sa sút trong công việc, tôi bắt đầu cảm thấy thiếu dũng khí và mất đi niềm tin vào bản thân. Hơn nữa, nhiều năm về trước, người thầy bói kia cũng đã tiên đoán về tương lai của tôi.

Thực sự đã có lúc tôi muốn đi tu nhưng có vẻ như ông trời đã có an bài khác dành cho tôi.

Gặp gỡ

Đầu năm 2011, tôi có dịp gặp một người phụ nữ, người chính là vợ của tôi bây giờ. Cô đến từ miền nam Trung Quốc, tốt nghiệp nhạc viện, mang vẻ đẹp đằm thắm và tính cách cởi mở. Nhưng điều làm tôi cảm thấy thu hút nhất ở cô chính là cô rất quan tâm đến người khác. Chúng tôi có thể nói chuyện với nhau không biết chán. Cô ấy biết tôi thích văn hoá và truyền thống Trung Hoa nên chúng tôi đã dành rất nhiều thời gian để thảo luận và khám phá các chủ đề liên quan.

Một ngày nọ, cô kể với tôi rằng cô là học viên Pháp Luân Công. Cô hỏi liệu tôi có bị sốc khi biết việc này?

Cô kể cho tôi sự thật đằng sau cuộc bức hại Pháp Luân Công. Cô cũng phân tích cho tôi về vụ tự thiêu ở Thiên An Môn và giúp tôi nhìn thấy những điều mờ ám: Làm sao mà tóc của Vương Tiến Đông và chai nhựa kẹp giữa hai chân anh ta vẫn nguyên vẹn khi anh ta bốc cháy? Làm sao mà cảnh sát có mặt tại hiện trường gần như chỉ một phút sau khi lửa cháy? Làm sao mà video có thể trực tiếp, rõ ràng, có trật tự và hoàn hảo như thế? Điều quan trọng hơn, quay đoạn phim hay cứu người đây? Đáng ra điều này phải xảy ra mà không có sự báo trước. Liệu những nhân viên hậu cần bình tĩnh kia đã phản ứng đúng theo cách cần làm trong một tình huống khẩn cấp hay chưa?

Tôi chăm chú lắng nghe và nhận ra rằng ở cô gái này có gì đó thật đặc biệt .

Tôi thầm nghĩ: “Thời nay, cô gái trẻ nào mà không trang điểm, không sơn móng tay, không làm tóc và dành nhiều thời gian ăn uống, nhậu nhẹt, và tiêu khiển. Không có nhiều người phụ nữ như cô gái này. Cô ấy thật rất khác và tinh tế. Không những không giống những phụ nữ bình thường mà cô còn có suy nghĩ và tư tưởng độc lập.”

Tôi trả lời cô ấy bằng cả trái tim mình: “Không. Anh không hề cảm thấy bất ngờ. Anh tin từng từ mà em nói. Em chính là đại diện tiêu biểu nhất của sự thật. Hơn nữa, anh đã nhìn thấu Đảng Cộng sản và anh biết nó có thể làm ra bất cứ điều gì. Còn điều xấu xa nào mà nó chưa làm? Bất công, tham nhũng, thù hận, mất lòng tin lẫn nhau, toan tính thực dụng, tất cả đều là sản phẩm của  Đảng Cộng sản và văn hoá ma quỷ của nó.”

Kết hôn

Sau hai năm quen biết, chúng tôi tiến tới hôn nhân. Ban đầu, gia đình cô ấy không tán thành. Họ cho rằng tôi không xứng đáng với con gái họ, vì thế khi chúng tôi bàn về lễ vật cho đám cưới, họ đã gây khó khăn cho tôi và gia đình tôi. Tuy nhiên, trước sự kiên định của vợ tôi, cuối cùng bố mẹ cô ấy đã đồng ý nhưng cô ấy sẽ phải chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của đời mình. Họ chúc phúc cho chúng tôi và mong chúng tôi có một cuộc hôn nhân mỹ mãn.

Sau này, tôi đã hỏi vợ tôi lý do cô ấy chọn tôi làm chồng. Cô ấy cười và nói cô thấy tôi là một người chăm chỉ, lương thiện và có suy nghĩ độc lập. Cô còn thích tôi vì tôi không sợ cường quyền và có niềm tin mạnh mẽ vào công lý. Cô có nhận xét như thế vì trước đó không lâu, khi cô bị một nhân viên Phòng 610 quấy nhiễu, với tư cách người chồng, tôi đã đứng ra bảo vệ cô.

Ngoài ra, còn một lý do hết sức đơn giản, khi chúng tôi ở bên nhau, tôi luôn kiểm soát được bản thân mình và hành xử như một người đàn ông lịch lãm, trong giới hạn cho phép và tôn trọng cô ấy hết mực. Cô nói rằng đó chính là tiêu chuẩn quan trọng khi cô chọn bạn đời.

Cô nói: “Là một đệ tử Đại Pháp, đây là những gì tối thiểu phải tuân theo. Là một người thường, điều này nên là một yêu cầu cơ bản. Ngày nay, hầu hết mọi người, bất kể ở địa vị nào trong xã hội, bất kể giàu hay nghèo, đều coi quan hệ nam nữ như một việc hết sức bình thường. Hành vi đó thật sự không được Thần Phật cho phép. Đó chính là lý do lớn nhất khiến chúng ta bị rớt từ một thế giới tươi đẹp xuống nơi đạo đức bị xuống cấp và hư hoại này.”

Những điều cô nói khiến tôi càng thêm khâm phục và tôn trọng Pháp Luân Đại Pháp.

Con trẻ

Sau cuộc hôn nhân trắc trở, tôi cảm thấy trân quý vô cùng những gì mình có và chiều chuộng vợ tôi đến mức tôi không để cô ấy làm bất cứ việc nhà nào. Tôi biết cô ấy còn phải học Pháp, luyện công và ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng. Tôi có thể hiểu được trách nhiệm giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh của các đệ tử Đại Pháp. Vì thế, trong tất cả mọi việc, tôi đều hỗ trợ cô ấy hết sức có thể.

Vợ tôi nói: “Anh luôn sẵn lòng hỗ trợ Đại Pháp. Anh sẽ nhận được phúc báo.”

Không lâu sau vợ tôi mang bầu. Thật sự, đó chính là mong muốn lớn nhất của tôi. Tôi đã ngoài 30 tuổi và vẫn chưa có con trong khi con của các cháu trai, cháu gái tôi đã đến tuổi đi học. Cũng vì điều này, tôi trở thành tâm điểm của những lời bàn tán và châm biếm của gia đình. Bây giờ, tôi đã có thể ngẩng cao đầu .

Bởi vì vợ tôi đang mang thai , tôi đã đề nghị cô ấy tuân theo các phong tục của gia tộc tôi để bảo đảm sự phát triển khỏe mạnh của đứa trẻ như: không cắt móng tay trong nhà, không di chuyển giường lớn, không dùng kéo khi ở trên giường và nhiều thứ khác. Tuy nhiên, cô đã không để ý đến và làm những việc không theo những qui tắc trên. Điều này khiến tôi không hài lòng, nhất là sau khi nghe những lời đồn đại về thai phụ vì không tuân theo qui tắc nên đã sinh ra những đứa trẻ có dị tật.

Vợ tôi trấn an tôi: “Tất cả những câu chuyện đồn thổi kia là để chúng ta phải tuân theo những gì người ta nói. Không điều xấu nào có thể can nhiễu đến em. Sư phụ sẽ trông nom chúng ta. Chúng ta không chịu sự điều khiển của người thường hay các tín tức ở tầng thấp. Tất cả con của đệ tử Đại Pháp đều tới từ một tầng nhất định và đến đây đều có nguyên do. Xin anh hãy yên tâm.”

Nghe cô ấy nói, tôi cảm thấy an tâm phần nào nhưng vẫn không khỏi lo lắng.

Trong một lần xét nghiệm thai kỳ, vợ tôi bị chẩn đoán mắc chứng “Thiếu máu Địa Trung Hải” mà giờ đây người ta hay gọi là suy giảm chức năng tế bào máu. Tôi vội vàng lên Internet để tìm kiếm thông tin về triệu chứng của bệnh. Tôi cảm thấy thất vọng khi biết rằng nếu người mẹ mắc chứng thiếu máu này thì những đứa trẻ sinh ra cũng sẽ mắc loại bệnh đó , nghiêm trọng hơn, máu của đứa trẻ có thể bị nhiễm độc và nó sẽ phải thay máu liên tục trong cả cuộc đời.

Tôi không biết nên làm thế nào và quay lại hỏi vợ: “Liệu chúng ta có nên bỏ đứa bé?”

Vợ tôi im lặng trong giây lát.

Thế rồi, cô ấy trả lời tôi bằng một thái độ chắc chắn và kiên quyết: “Dù có thế nào thì đứa bé này đã có duyên tiền định với chúng ta. Không có gì là ngẫu nhiên trong cuộc đời này. Thậm chí nếu đứa bé có mắc chứng bệnh đấy, chúng ta cũng không thể tước đoạt mạng sống của con được. Cậu bé đã là một sinh mệnh trong cơ thể em. Chúng ta chối bỏ cuộc đời của con bởi vì cái gọi là “danh dự” hay vì lợi ích cá nhân nào khác? Điều đó trái với tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp. Hơn nữa, em có thể khẳng định rằng: Con của chúng ta sẽ sinh ra mà không mang bệnh tật nào như vậy.”

Không lâu sau, vì tôi quá nài nỉ, chúng tôi lại đi xét nghiệm tổng hợp về di truyền. Kết quả cho thấy tôi không có gen nào của bệnh thiếu máu, có nghĩa là đứa bé sinh ra cũng sẽ không mắc loại bệnh này.

Sau khi có kết quả y khoa, vợ tôi cười và nói: “Đây chính là khảo nghiệm đối với niềm tin của em vào Đại Pháp.”

Sau lần đó, vì lo lắng cho đứa con sắp chào đời nên tôi động viên vợ đến bệnh viện làm thêm các xét nghiệm và hễ tôi lo sợ điều gì thì điều đó lại xảy ra với vợ tôi.

Kết quả xét nghiệm máu cho thấy lượng hồng cầu trong máu thấp, đây là một triệu chứng rõ ràng của bệnh thiếu máu. Bác sĩ đã thông báo với chúng tôi bằng thái độ chuyên nghiệp và nghiêm túc: “Bà mẹ nào mắc bệnh thiếu máu sẽ sinh ra em bé cũng mắc bệnh thiếu máu. Sự phát triển trí tuệ của đứa trẻ đó cũng sẽ bị ảnh hưởng.” Vì thế, bác sĩ đã kê một loạt các loại thuốc cho vợ tôi nhưng cô ấy đã từ chối không uống dù chỉ một viên và khăng khăng đòi rời bệnh viện.

Thật ra, trước lần xét nghiệm này, có vài lần vợ tôi bị sốt cao gần 40 độ C nhưng cô ấy không uống thuốc và cứ sau một đêm, cô ấy lại tỉnh dậy hoàn toàn khỏe mạnh. Vì thế, khi cô từ chối uống thuốc và đòi rời bệnh viện, tôi cũng không phàn nàn hay phản đối quá gay gắt nữa.

Theo như vợ tôi nói: “Học viên Đại Pháp không giống người thường. Qua tu luyện, thân thể một người tu luyện được thanh lọc và tự nhiên có được sức khoẻ và tinh thần tốt mà không cần đến bất cứ một sự can thiệp nào của thuốc men.”

Sự thật đã chứng minh Đại Pháp là phi thường. Vợ tôi đã không bị hoang mang bởi chẩn đoán của bác sĩ và đã không uống một viên thuốc nào. Theo kết quả xét nghiệm của cô ấy lần cuối cùng trước khi sinh thì lượng hồng cầu trong máu ở mức bình thường. Cô ấy đã sinh ra một đứa bé hoàn toàn khoẻ mạnh và bình thường. Mọi nghi ngờ và lo lắng của tôi hoàn toàn tan biến.

Phúc báo

Mọi người đều nói người nhà của các đệ tử Đại Pháp sẽ được phúc báo. Sau khi tôi cưới vợ, các chứng bệnh mãn tính dai dẳng của mẹ tôi đều đột nhiên biến mất như thể chúng chưa từng tồn tại. Đã ngoài 80 nhưng mẹ tôi vẫn có thể làm việc ngoài đồng. Bà không còn bị hành hạ bởi bệnh tật . Thực tế là bà đã khỏe hơn nhiều so với trước đây. Mọi người đều nói vợ tôi đã mang đến phúc báo và may mắn. Sau khi hiểu ra chân tướng, cuộc sống của gia đình các anh chị tôi đã trở nên tốt đẹp hơn. Họ đều mua được nhà ở thành phố. Gia đình của họ hoà thuận và hạnh phúc.

Về phần gia đình nhỏ của tôi, mọi chuyện diễn ra không thể tốt đẹp hơn. Với sự giúp đỡ của vợ, chúng tôi mở một viện đào tạo nghệ thuật. Chúng tôi hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn đối với mỗi đứa trẻ, mỗi bậc phụ huynh và mỗi người bạn đến thăm. Kết quả là, chúng tôi liên tục nhận được nhiều giải thưởng và chứng nhận. Các bậc phụ huynh đều nói rằng họ yên tâm khi gửi con ở chỗ chúng tôi. Trong khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi, học viện nghệ thuật của chúng tôi đã phát triển nhanh chóng. Vợ tôi cũng dùng nơi đây để chứng thực Đại Pháp và giảng chân tướng. Chúng tôi cũng làm quen được với nhiều người bạn mới.

Vợ tôi nói: “Tất cả những may mắn này đều do Sư phụ ban cho.”

Tôi thực sự cảm thấy biết ơn và muốn trân trọng những thứ mà chúng tôi có. Tôi sẽ tiếp tục ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp.

Tất cả là nhờ sự tôn trọng của vợ tôi dành cho tôi và quyết định của cô ấy khi chọn tôi làm chồng, nhờ từ bi của Sư phụ mà tôi có mối duyên này với Đại Pháp. Thời gian trôi qua thật nhanh, giờ đây tôi đã gần 40 tuổi. Nhìn lại một thời trai trẻ đầy ước mơ, liều lĩnh nhưng thiếu tự tin, tôi không thể kìm nén nổi xúc động.

Cuộc đời thật ngắn ngủi, dù hạnh phúc hay khổ đau, dù giàu hay nghèo, cuộc đời vẫn cứ trôi qua như bông hoà quỳnh chỉ nở rộ trong giây lát rồi lại tàn héo. Tôi nhận ra rằng phần còn lại của cuộc đời mình là dành cho tu luyện, phần đời tôi sẽ gắn bó với Đại Pháp.

Trong giây phút tôi bế tắc và đánh mất bản thân, Đại Pháp không chỉ giúp tôi nhìn lại mình và cuộc đời này với một cách nhìn mới mà còn giúp tôi lấy lại niềm tin vào bản thân và trao cho tôi hy vọng vào cuộc sống.

Tôi sẽ mãi mãi biết ơn Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/5/18/【庆祝513】我真幸运——我妻是大法弟子-292189.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/25/1350.html

Đăng ngày 13-07-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share