Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-03-2014] Trong vài năm qua, các học viên trong vùng của chúng tôi đã phơi bày kịp thời, chính xác các trường hợp bị bức hại. Công bố danh tính các thủ phạm ngăn họ bức hại thêm nhiều học viên. Sau đây là bài chia sẻ về phương thức, trải nghiệm và cảm nghĩ của chúng tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.
Chúng tôi không nghe nói về việc bà ta tham gia vào cuộc bức hại nào nữa
Lãnh đạo đội an ninh quốc gia trong vùng của chúng tôi từng là một phụ nữ. Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, bà ta tích cực tham gia để được thăng tiến. Bà ta đã trực tiếp tham gia vào các vụ bắt giữ và kết án bất hợp pháp nhiều học viên tới các trại lao động cưỡng bức hoặc các nhà tù. Kết quả là một số người đã bị chết.
Để ngăn bà ta tiếp tục, chúng tôi đã quyết định công khai các tội ác mà bà ta đã phạm phải đối với các học viên. Chúng tôi đã thu thập tất cả các trường hợp bức hại mà bà ta đã trực tiếp tham gia và đăng tin trong một lá thư ngỏ trên trang web Minh Huệ. Ngay sau khi Thư ngỏ được đăng trên Minh Huệ, chúng tôi in ra và phân phát khắp thành phố. Một số học viên phát chúng cho khu dân cư bà ta cư trú và dán bức thư lên cửa căn hộ của bà ta.
Lá thư ngỏ đã có hiệu quả. Tất cả các cư dân thành phố bàn luận về việc này. Họ nhận xét rằng thật ngạc nhiên là một phụ nữ có thể nhẫn tâm bức hại dã man và bất hợp pháp đến thế. Các thành viên gia đình bà ta cảm thấy áp lực từ dư luận. Họ đã cố gắng giải thích với hàng xóm rằng họ không bức hại các học viên. Kể từ đó, chúng tôi không nghe nói về việc bà ta tham gia vào cuộc bức hại.
“Điện thoại của tôi hầu như lúc nào cũng đổ chuông.”
Một học viên khác sống ở ngoại ô. Vào một ngày tôi đến thăm ông ấy, ông ấy đang dọn dẹp nhà cửa. Ông nói với tôi rằng một số công an đã lục soát nhà ông ấy. Ông ấy nói rằng họ lục soát nhà ông ấy hết lần này tới lần khác; thỉnh thoảng vào nửa đêm; thỉnh thoảng vào buổi trưa, sau khi họ đã uống bia rượu. Tôi hỏi ông ấy xem ông ấy có biết bất kỳ ai trong số đó không. Ông ấy nói với tôi rằng ông ấy không biết. Lần nào họ cũng đi xe máy tới nhà của ông ấy. Lần này, ông ấy nghe thấy bọn họ gọi tên một người, Hồ. Anh ta có làn da đen và khuôn mặt tròn.
Tôi đã tới đồn công an khu vực vào giờ ăn trưa. Đồn công an có một bảng thông báo ghi tên và số điện thoại của mỗi công an. Tôi tìm thấy viên công an họ Hồ, và anh ta trông giống hệt như người học viên miêu tả. Tôi ghi lại tên, số điện thoại của anh ta và gửi tin nhắn về việc lục soát nhà bất hợp pháp, uống rượu trong giờ làm việc của công an lên trang web Minh Huệ ngày hôm ấy.
Sau một vài ngày, người học viên nói với tôi rằng viên công an tới gặp mình và nói rằng thông tin của anh ta, bao gồm cả số điện thoại, được đăng tải trên danh sách thủ phạm của trang web Minh Huệ. Trong hai ngày qua, điện thoại của anh ta đã không ngừng đổ chuông – nhiều học viên ở nước ngoài gọi cho anh ta. Tôi hỏi người học viên rằng liệu viên công an có thực sự sợ hay không. Ông ấy cho biết viên công an thực sự lo lắng, vì chúng tôi cũng báo cáo rằng anh ta uống rượu trong giờ làm việc.
Kể từ đó, không chỉ viên công an ấy, mà những người khác tại đồn công an này đã thận trọng và không còn sách nhiễu các học viên.
“Anh thật nổi tiếng, ngay cả người nước ngoài cũng biết anh.”
Một học viên bị bắt bất hợp pháp tới một trại lao động cưỡng bức. Chúng tôi đã gửi báo cáo về việc ông ấy bị bức hại như thế nào tới trang web Minh Huệ, và nó được đăng tải. Đó là vào dịp Tết nguyên Đán của Trung Quốc, vì vậy các học viên ở nước ngoài gửi thiệp chúc mừng năm mới đến học viên này. Tất cả mọi người tại trại cưỡng bức lao động đều biết về việc này. Một viên công an nói với người học viên: “Anh thật nổi tiếng, ngay cả những người nước ngoài cũng biết anh.” Kết quả là, người học viên đã không bị đối xử tệ như trước.
Giải cứu một học viên khỏi bệnh viện tâm thần
Một ngày nọ, một học viên nói với tôi rằng một học viên khác vô cớ bị đưa tới một bệnh viện tâm thần. (Bắt các học viên tới bệnh viện tâm thần là một trong những cách chế độ Trung Cộng bức hại họ). Tôi đề nghị cô ấy tìm và xác nhận thêm thông tin và bảo gia đình yêu cầu thả người học viên.
Dựa trên thông tin có được cho tới thời điểm đó, tôi nhanh chóng viết một báo cáo. Hai giờ sau, các học viên đã cung cấp cho tôi tên, tổ chức, và số điện thoại của những kẻ phạm tội. Tôi đã đưa thêm các thông tin vào bản thảo và gửi cho trang web Minh Huệ. Tôi cũng viết một lá thư giảng chân tướng gửi cho Minh Huệ, nó được đăng vào ngày hôm sau. Ba ngày sau, các học viên trong vùng phát tài liệu giảng chân tướng về trường hợp này khắp thành phố. Gia đình cũng đến yêu cầu thả học viên. Vào ngày thứ năm, người học viên đã được thả.
Trong khi điều tra về trường hợp này, một học viên trong khi tìm kiếm số điện thoại của kẻ phạm tội, đã tìm thấy một người có cùng tên và đăng số điện thoại của người này. Đêm đó, các học viên ở Trung Quốc và nước ngoài gọi tới số đó. Người này tình cờ biết thủ phạm thực sự sống không xa chỗ mình. Ngày hôm sau, ông ấy đến nhà thủ phạm thực sự trước bình minh và nói: “Thật không may rằng anh và tôi có cùng tên. Anh bắt giữ một học viên Pháp Luân Công, và họ gọi số của tôi. Anh đã thực hiện một hành động cực kì xấu xa và làm liên lụy đến tôi. “Tên thủ phạm sợ không dám đối mặt người đó.
Ngay lập tức phơi bày những lời dối trá của CCTV
Ngày 04 tháng 06 năm 2013, CCTV (được kiểm soát bởi chính quyền Trung Quốc) đưa tin rằng các học viên Pháp Luân Công đã dàn dựng một cảnh tra tấn. Báo cáo mô tả một vài người mặc đồng phục đang trấn áp “nạn nhân” cùng với bàn chải đánh răng kẹp giữa các ngón tay và bàn tay anh ta đầy máu. Báo cáo sau đó nói rằng các học viên giả mạo cảnh tra tấn. Họ đã sử dụng một bức ảnh của các học viên tái hiện cuộc tra tấn này để mưu hại các học viên.
Tôi biết việc này vào ngày 06 tháng 06. Cùng ngày tôi đã viết một bài bình luận và gửi nó lên trang web Minh Huệ. Sau đó tôi nhớ mình đã thu thập được các trường hợp công an và lính canh sử dụng bàn chải làm tổn thương ngón tay của các học viên trong quá khứ. Tại sao không sử dụng những trường hợp này để phơi bày bản chất tà ác của ĐCSTQ? Tôi tìm lại tài liệu và hoàn thành một bài viết về đòn tra tấn mà các học viên phải chịu đựng. Tôi bắt đầu viết bài lúc 2 giờ sáng. Tôi tự nhủ: Mình không thể đợi đến ngày mai mới hoàn thành. Phơi bày kịp thời là tốt nhất. ”
Vào ngày 7 tháng 6, Minh Huệ đăng bài viết này, một đòn trực diện và bác bỏ mạnh mẽ những lời dối trá của CCTV.
Sư phụ đã giảng trongTinh Tấn Yếu Chỉ III:
“Vạch trần cảnh sát tà ác và kẻ xấu, công bố ở xã hội những hành vi ác của họ, cách làm đó là có tác dụng làm những kẻ ác không còn lý tính kia phải kinh hãi vô cùng, đồng thời giảng chân tướng tại địa phương [của tà ác] cũng khiến cho dân chúng thấy rõ và nhận thức một cách trực tiếp được bức hại của tà ác, đồng thời cũng là biện pháp rất tốt để cứu độ dân chúng bị vu khống đầu độc và lừa dối. Hy vọng toàn thể đệ tử Đại Pháp cũng như học viên mới ở Trung Quốc đều làm thật tốt việc này.”
Trong tương lai, chúng tôi sẽ tiếp tục theo chỉ dẫn của Sư phụ mà phơi bày thủ phạm của hành động tà ác, chừng nào cuộc bức hại còn tiếp diễn. Làm như vậy sẽ cho mọi người biết về bản chất tà ác của chế độ Trung Cộng và thức tỉnh họ từ vô số những lời dối trá ngập tràn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/3/16/迅速、准确揭露恶人-震慑力大-288791.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/6/4/1503.html
Đăng ngày 18-07-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.