Bài viết của Ngộ Minh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-02-2014] Việc đi tìm chủ nhân của chiếc túi bị bỏ quên trên xe taxi đã cho tôi cơ hội để nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Công.

Chiếc túi đã trở về an toàn với chủ nhân của nó, nhưng câu chuyện này đã được kể đi kể lại và đã để lại trong lòng người nghe những ấn tượng tốt đẹp về các học viên Pháp Luân Công. Hành động còn mạnh hơn lời nói.

Câu chuyện xảy ra như sau.

Tôi lái taxi vào trước dịp Tết Nguyên Đán. Tôi đã chăm sóc tốt hành khách của mình và nói chuyện với họ sự thật về Đại Pháp. Nhiều hành khách của tôi đã biết được sự thật thông qua tình huống này.

Ngày hôm sau, khi rửa xe, tôi phát hiện ra một chiếc túi. Một hành khách chắc hẳn đã bỏ quên nó và chắc là rất lo lắng. Tôi nhìn vào trong để xem có manh mối nào có thể giúp tôi tìm ra được chủ nhân của chiếc túi hay không. Tôi là một người tu luyện, gặp sự việc này không hề ngẫu nhiên nên chắc chắn có liên quan đến việc tu luyện của mình. Tôi nghĩ: Tại sao mình không tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng Đại Pháp trong khi đi tìm chủ nhân của chiếc túi? Tôi đã lái xe đến ga và hỏi những lái xe khác xem họ có thể giúp tôi tìm ra ai đã bỏ quên chiếc túi trên xe taxi hay không.

Hai ngày sau, năm mới đang đến rất gần mà tôi vẫn chưa có tin tức gì cả. Tôi nghĩ chủ nhân của chiếc túi hẳn đang rất lo lắng và tôi đã xin Sư phụ giúp đỡ: Con muốn giảng chân tướng về Đại Pháp trong khi đi tìm chủ nhân của chiếc túi và để chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp. Ngay sau đó, tôi đã nhớ ra rằng có thể nó là của ai đó ở làng Tiểu Trình.

Tôi lái xe tới ngôi làng đó, nơi mà có hai con đường với khoảng 2000 cư dân sinh sống. Đầu tiên, tôi tới từ phía Nam và dừng lại trước một khu vực đông đúc nhất. Tôi bước ra và nói “Xin chào mọi người. Cách đây vài hôm, ai đó ở trong làng đi xe taxi của tôi và bỏ quên đồ trong xe. Các anh chị có thể giúp tôi tìm ra chủ nhân của món đồ được không?”

Dân làng nhìn tôi, sau đó quay ra nhìn nhau. Một người trong số họ nhìn tôi một cách hoài nghi và nói: “Ngày nay còn có người tốt như anh sao?” Tôi nói: “Đừng lo, tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Ở thời buổi ngày nay, chỉ các học viên Đại Pháp mới có thể làm việc này.” Một người dân khác nói: “Tôi nghe nói các học viên Pháp Luân Công đều là người tốt. Anh có thể tới phía Đông để tìm xem liệu người anh cần tìm có ở đó không.”

Tôi quay xe và lái tới phía Đông của ngôi làng và nói: “Cách đây vài hôm, ai đó ở trong làng đi xe taxi của tôi và bỏ quên đồ trong xe. Các anh chị có thể giúp tôi tìm ra chủ nhân của món đồ được không?” Một người đàn ông trung niên đã rất cảm động: “Thật tuyệt! Anh đã đi chuyến đặc biệt này chỉ để tìm ra được chủ nhân của món đồ bị bỏ quên!” Tôi nói với ông: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi sống theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.” Tôi nghe thấy những người đứng xung quanh nói chuyện với nhau: “Các học viên Pháp Luân Công quả thực là những người tốt! Nếu mọi người đều cư xử như những học viên Pháp Luân Công, xã hội của chúng ta sẽ tốt đẹp trở lại!” Mọi người nói tôi đến phía Bắc của ngôi làng để tìm thử xem.

Tôi lái xe đến phía Bắc của ngôi làng và lại làm điều tương tự.

Tôi đã thực hiện được mục tiêu đặt ra để giảng chân tướng, nhưng vẫn chưa tìm được chủ nhân của chiếc túi. Tôi tự hỏi: “Mình đã sai ở đâu? Sơ hở của mình ở đâu?” Tôi nhận ra là mình vẫn chưa nói chuyện với bí thư chi bộ của làng.

Được người làng chỉ dẫn, tôi dễ dàng tìm được bí thư chi bộ làng, ông Lưu. Ông ấy biết rằng tôi là một học viên Đại Pháp đang đi tìm chủ nhân của món đồ bị bỏ quên trên xe taxi. Ông ấy đã rất xúc động và đã bật loa truyền thanh thông báo với cả làng: “Chú ý! Cách đây vài hôm, ai đi taxi và bỏ quên đồ trên xe hãy mau đến trụ sở thôn để nhận lại.”

Ông ấy thông báo ba lần, và mọi người đều đã bàn tán về chuyện này. Trong khi chờ đợi chủ nhân của cái túi, tôi đã nói với người bí thư rằng các học viên Pháp Luân Công là những người tốt và Pháp Luân Công hiện được phổ truyền rộng rãi tại hơn 100 quốc gia trên thế giới. Tôi nói: “Bất cứ khi nào ông nhìn thấy ai đi phân phát tờ rơi thông tin hay nói chuyện với mọi người về Đại Pháp thì ông đừng sách nhiễu họ nhé.” Ông ấy đáp: “Mọi công dân đều có quyền tự do tín ngưỡng, và tôi sẽ không phiền hà gì họ.”

Trong khi chúng tôi đang chuyện trò cởi mở thì một người phụ nữ trung niên chạy vào: “Vâng, vâng, cái túi đó là của tôi.” Bà nói: “Tôi biết là tôi sẽ nhận lại được nó mà. Anh đã nói với chúng tôi rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.’ Hôm nay tôi thực sự tâm phục khẩu phục. Cảm ơn anh rất rất nhiều!” Tôi nói: “Dì nên cảm ơn Sư phụ của Pháp Luân Công. Chính Ngài đã dạy chúng tôi phải hành xử theo cách này.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/2/27/找失主-讲真相-288100.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/3/20/145990.html

Đăng ngày 05-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share