Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

Tôi làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước. Doanh nghiệp đã ký hợp đồng với tất cả các nhân viên, cam kết rằng họ sẽ chuyển tiền vào quỹ lương hưu của chúng tôi. Trên thực tế, họ đã dừng việc đóng tiền vào quỹ cho chúng tôi trong bốn năm mà không hề thông báo cho chúng tôi biết. Điều này có nghĩa là phúc lợi hưu trí của tôi sẽ ít hơn nhiều so với những gì mà tôi đáng được hưởng. Tôi không biết việc này cho tới khi tôi chuẩn bị về hưu.

Sư phụ đã giảng trong Giảng Pháp luân lưu tại Bắc Mỹ:

“Khi mà bản thân chư vị thực thi được chính, thì Sư phụ có thể làm gì cho chư vị cũng được.”

Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của mình trong việc đột phá khỏi bức hại về tài chính mà một số học viên đang trải qua. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp trong bài chia sẻ của tôi.

Chồng tôi và tôi làm việc trong cùng một công ty. Sau khi biết chuyện, ông ấy đã đến các ban ngành để báo cáo về việc này. Họ rất khiếm nhã và ông ấy không biết phải đến đâu. Sau đó ông ấy đã đến cấp cao hơn để nói chuyện, thắc mắc về việc công ty của chúng tôi trả thiếu tiền lương hưu. Họ cũng cố gắng chối bỏ trách nhiệm của mình.

Lúc đó, tôi không hiểu biết minh bạch về việc này. Tôi chỉ nghĩ rằng mình có thể buông bỏ lợi ích cá nhân và không chấp trước vào tiền. Bên cạnh đó, tôi cảm thấy mình đã làm khá tốt trong việc hồng Pháp và giảng chân tướng tại nơi làm việc và rất nhiều người, từ giám đốc, bí thư Đảng Ủy (ĐCSTQ) đến các nhân viên nói chung, đều hiểu được chân tướng và đã thoái ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Tôi lo rằng việc này có thể sẽ khiến mọi người có ấn tượng không tốt về Đại Pháp vì vậy tôi đã cố gắng thuyết phục chồng tôi dừng nói với mọi người về việc này.

Chồng tôi không phải là một học viên và ông ấy khăng khăng đòi lại công bằng. Ông ấy thường nghe tôi nhưng lần này ông ấy từ chối. Ông ấy nói, “Chẳng phải bà luôn nói rằng chúng ta nên ủng hộ lẽ phải hay sao?”

Tình hình có vẻ bế tắc vì vậy chồng tôi đã nộp đơn khiếu nại lên toà án kiện công ty chúng tôi. Tuy nhiên, công ty chúng tôi đã hối lộ lãnh đạo toà án nên chúng tôi đã thua kiện.

Tiếp đến, chồng tôi đã gửi đơn khiếu nại lên toà án quận nhưng toà án đó cũng bị công ty chúng tôi mua chuộc. Khiếu nại của ông ấy đã bị bác bỏ bởi vì toà án đã cố tình tham chiếu đến các quy định sai lệch.

Không chịu thua cuộc, chồng tôi đã khiếu kiện lên toà án cấp trung của thành phố. Tuy nhiên, công ty chúng tôi một lần nữa lại mua chuộc phó giám đốc và chánh án, những người này sau đó đã bác bỏ đơn kiện của chúng tôi và giữ nguyên phán quyết ban đầu.

Trong suốt quá trình này, tôi đã không xem xét vấn đề dựa trên Pháp và bị hạn cuộc bởi quan niệm “làm một người tốt.” Qua việc học Pháp và chia sẻ với các đồng tu, tôi bắt đầu nghĩ sâu hơn với một tâm thái tĩnh lặng và nhận ra rằng việc này là do cựu thế lực bức hại về tài chính.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta một cách rõ ràng:

“Bài này đã bàn rất rõ ràng về việc đối xử với vấn đề Chính Pháp và tu luyện‟ như thế nào. Đệ tử Đại Pháp trong Chính Pháp khác với tu luyện cá nhân trước đây. Khi đối diện với những hãm hại vô lý, khi đối diện với những bức hại đối với Đại Pháp, khi đối diện với những bất công cưỡng ép lên chúng ta, thì không thể đối xử giống như tu luyện cá nhân trong quá khứ và chịu nhận hết; bởi vì các đệ tử Đại Pháp hiện nay đang trong thời kỳ Chính Pháp. Nếu như không phải là vấn đề xuất hiện do chấp trước hoặc sai sót của cá nhân chúng ta, thì đó nhất định là do tà ác đang can nhiễu, đang làm điều xấu.” ‘(“‘Chính Pháp và tu luyện’trích Tinh Tấn Yếu Chỉ II’)

Sư phụ cũng giảng:

” Chư vị làm các việc càng lớn, chư vị càng có tiền thì tôi mới cao hứng; chính là e rằng chư vị không làm nổi. Chư vị đều có năng lực kinh doanh lớn, thế thì chư vị sẽ có thực lực lớn để làm các việc đệ tử Đại Pháp chứng thực Pháp phải không? Thế chẳng quá tốt rồi ư? Xưa nay tôi không hề bảo chư vị hãy giống các vị tu Đạo trong núi, một xu tiền cũng chẳng thiết; là vì tu luyện trong xã hội người thường cũng không thể như thế được. Tôi không hề bảo chư vị như thế; tôi vẫn luôn nói rằng tu luyện Đại Pháp phù hợp ở mức tối đa với tu luyện hình thức ở xã hội người thường” (Giảng Pháp tại Hội nghị Đại Kỷ Nguyên)

Tôi nhận ra rằng mặc dù chúng ta không chấp trước vào tiền nhưng không có nghĩa là chúng ta không nên có tiền. Tiền của chúng ta là để dành cho việc cứu độ chúng sinh và chứng thực Pháp. Không phải ngẫu nhiên khi chồng tôi khăng khăng đòi lại công lý. Chúng tôi không làm điều gì sai cả mà là công ty chúng tôi đã làm sai. Tất cả những gì tôi có thuộc về Đại Pháp và thu nhập của tôi cũng là tài nguyên cho Đại Pháp vì vậy tôi không thể cho phép cựu thế lực bức hại tôi về tài chính.

Chồng tôi muốn khiếu nại lên cấp thẩm quyền cao hơn. Ông ấy nói, “Chúng ta có Sư phụ và công lý ở bên chúng ta. Việc gì chúng ta phải sợ!” Tôi rất cảm động bởi những gì mà chồng tôi nói và biết rằng Sư phụ từ bi đang gia trì chính niệm cho chúng tôi.

Văn phòng khiếu nại được vây quanh bởi công an mặc thường phục, bảo vệ an ninh và những người làm nhiệm vụ ngăn chặn bất cứ ai đến kháng cáo. Họ nghĩ chồng tôi là một trong những bảo vệ nên ông ấy vào được ngay văn phòng mà không gặp bất kỳ khó khăn nào.

Ông ấy nói với một nhân viên rằng ông đến đó để khiếu nại và nộp cho anh ta hồ sơ. Nhân viên nhìn vào hồ sơ và kiểm tra chứng minh thư của tôi trong hệ thống, trong đó hiện ra rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Anh ta hỏi chồng tôi rằng tôi có đi cùng chồng tôi đến đó không. Chồng tôi nói, “Không, tôi đến đây thay mặt cho bà ấy.” Chồng tôi không muốn tôi tham gia ngay từ đầu để bảo vệ tôi.

Nhờ có sự bảo hộ và gia trì của Sư phụ, nhân viên ở đó đã gọi cho các bộ phận liên quan ở địa phương chúng tôi và bảo họ giải quyết vụ việc một cách hợp lý. Chồng tôi trở về nhà mà không gặp phải bất kỳ phiền phức nào. Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã luôn bảo hộ cho chúng con!

Cuối cùng công ty của chúng tôi đã đồng ý bồi thường cho chúng tôi một khoản thanh toán 90.000 Nhân dân tệ. Mọi người nói, “Đây là lần đầu tiên chúng tôi nghe đến việc toà án bồi thường cho ai đó.” Trên bề mặt có vẻ như nhân viên văn phòng kháng cáo theo dõi tiếp vụ việc, trên thực tế, tất cả đều nhờ uy lực của Đại Pháp.

Một lần nữa gia đình tôi lại được chứng kiến ảnh hưởng tuyệt vời của Đại Pháp và tất cả đều đồng ý rằng chúng tôi nên sử dụng một phần tiền bồi thường để cứu độ chúng sinh và chứng thực Pháp.

Có những thăng trầm trong cả quá trình và nó thực sự phản ánh một trận chiến lớn giữa chính và tà trong không gian khác. Chúng tôi cũng bị hăm dọa và những người biết chuyện đều nghĩ rằng chúng tôi không có cơ hội chiến thắng. Tôi không ngừng phát chính niệm để loại trừ hết thảy những sinh mệnh tà ác và các nhân tố trong những không gian khác vốn bức hại các học viên đồng thời tôi cũng gọi điện thoại giảng chân tướng.

Một ngày trước khi họ làm thanh toán, lãnh đạo tại nơi làm việc đã gọi chồng tôi vào và nói rằng chúng tôi cần cam đoan sẽ không tiếp tục kháng cáo trước khi họ thanh toán cho chúng tôi. Họ đã soạn thảo sẵn bản tuyên bố và yêu cầu chúng tôi ký vào đó.

Chồng tôi đã đồng ý và mang bản tuyên bố về nhà. Ông ấy nói, “Ký vào đây và ngày mai chúng ta có thể có tiền.” Tôi đọc bản tuyên bố, trong đó đại ý nói rằng chúng tôi đã mang phiền phức đến cho lãnh đạo, rằng chúng tôi hứa sẽ không gây ra bất cứ phiền hà nào cho họ nữa và rằng chúng tôi rất biết ơn sự khoan dung của họ.

Tôi nói với chồng mình, “Chúng ta không thể ký vào đó. Nếu chúng ta làm vậy, điều đó có nghĩa là chúng ta thừa nhận rằng mình đã làm sai.” Chồng tôi mất kiên nhẫn và nói, “Nếu chúng ta không ký vào đó, họ sẽ không trả tiền cho chúng ta.” Tôi nói với chồng, “Nếu chúng ta ký vào đó là đánh đổi sự liêm chính để lấy tiền đấy.”

Thay vì ký vào đó, tôi đã viết một bản tuyên bố khác, trong đó tôi tha thứ cho hành động sai trái của họ và chấp nhận việc bồi thường một lần. Tôi bảo chồng tôi mang đến nộp.

Tôi đã minh bạch được từ Pháp: Tôi là một đệ tử Đại Pháp và mọi việc mà chúng ta làm sẽ lưu lại cho thế hệ tương lai và chúng ta phải thực thi mọi việc một cách thuần chính. Tôi thà không có tiền còn hơn là làm ngơ trước những việc làm sai trái.

Khi chồng tôi từ cơ quan về, ông ấy nói rằng lãnh đạo muốn gặp tôi.

Khi tôi đến gặp ông ấy, tâm tôi vô cùng tĩnh lặng và ông ấy bị ấn tượng sâu sắc bởi cách hành xử của các học viên nhờ tu luyện Đại Pháp. Ông ấy nói một cách ngưỡng mộ, “Hôm nay cuối cùng tôi đã gặp chị, chị hoàn toàn khác với những gì mà tôi đã nghĩ.”

Chúng tôi đã có một cuộc chuyện trò rất vui vẻ và tôi đã nói với ông ấy về Pháp Luân Công và giảng chân tướng cho ông ấy. Ông ấy rất vui và không ngừng cảm ơn tôi.”

Trước đây, họ hàng và bạn bè của tôi chỉ biết rằng chúng tôi đang bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Công mà không biết gì nhiều về ân huệ và uy đức của Đại Pháp. Đó là lỗi của tôi, bởi vì tôi đã bị hạn cuộc trong quan niệm người thường và những chấp trước của bản thân. Đệ tử Đại Pháp là những người tốt nhưng không có nghĩa là họ có thể dễ dàng bức hại chúng ta. Con trai tôi có một công việc với mức lương cao và có rất nhiều triển vọng. Trong xã hội ngày nay khi mà đạo đức đang bị tụt dốc một cách nhanh chóng, mọi người phải trả hàng trăm hàng nghìn nhân dân tệ đút lót để có được một công việc như của con trai tôi nhưng con trai tôi đã có được nó mà không tốn một đồng nào. Con trai tôi nói, “Đây chính là phúc do Sư phụ và Đại Pháp ban cho.”

Được tu luyện trong Đại Pháp thực sự là ân phúc. Chứng thực ân phúc và sự kỳ diệu của Đại Pháp với mọi người qua cách hành xử của mình cũng là một phần trong tu luyện của chúng ta , vì điều này cũng là chứng thực Pháp và có một tác động tích cực đến việc giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh của chúng ta.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/3/13/破除旧势力对大法弟子的经济迫害-288677.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/3/28/146101.html

Đăng ngày 17-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share