[MINH HUỆ 23-04-2009]

Pháp Luân Công thật là phi thường

Sau khi xem xong đĩa DVD Chương Trình Biểu Diễn Nghệ Thuật Thần Vận, một cảnh sát viên tại thành phố Hình Đài đã gọi các học viên Pháp Luân Công là “phi thường”. “Họ có thể làm ra một buổi biểu diễn tuyệt vời như vậy. Đây đúng là văn hóa truyền thống thuần khiết của Trung Quốc. Đây mới là nghệ thuật chân chính. Những vũ đạo tuyệt đẹp và trang phục, chúng thật là tươi mới. Đây là một bữa tiệc nghệ thuật. ‘Thiên Đường Vẫn Chờ Đợi Chúng Ta Bất Chấp Cuộc Bức Hại” đã khắc họa đầy sức sống về một câu chuyện thật cảm động. Thực ra, nó kể một câu chuyện có thật về các học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc ngày nay.”

“Nhiều gia đình vô tội đã bị ly tán vì cuộc bức hại Pháp Luân Công. Các học viên đã bị tra tấn tàn bạo. Tuy nhiên, bất chấp cuộc bức hại, các học viên đã kiên định vào đức tin của mình, đang làm sáng tỏ sự thật về sự tốt đẹp của Pháp Luân Công tới mọi người, và đang vạch trần bản chất thật sự của ĐCSTQ. Từ đó, tôi có thể thấy rằng các học viên Pháp Luân Công sẽ có một tương lai tươi sáng, còn ĐCSTQ thì thật là ảm đạm.”

Cảnh sát trưởng thức tỉnh

Một cảnh sát trưởng tại thành phố Cẩm Châu đã từng bắt giữ các học viên Pháp Luân Công nhiều lần. Các học viên mà bị anh ta bắt giữ đã nói với anh ta về sự thật cuộc bức hại và giải thích về lợi ích của Pháp Luân Công mà không phàn nàn gì. Dần dần, anh ta trở nên hiểu rằng các học viên là vô tội còn những người bắt giữ và tra tấn các học viên là thực sự đang làm hại chính họ.

Người cảnh sát trưởng này giờ đã làm “tam thoái” (thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới). Trước khi Chu Vĩnh Khang đến thăm thành phố Cẩm Châu, sở cảnh sát địa phương đã lên kế hoạch rà soát nơi ở của các học viên và tịch thu tài sản của họ. Người cảnh sát trưởng này đã cảnh báo các học viên về kế hoạch lùng soát để họ chuẩn bị.

“Cô phải là một học viên Pháp Luân Công”

Tôi là một học viên tại thành phố Bộc Dương. Một đêm mùa đông, tôi dừng lại mua chuối trên đường tới thăm cha mẹ tôi. Sau khi cân chuối, người bán hàng trả lại tiền thừa sau khi tôi trả tiền mua hoa quả. Tôi đút tiền thừa vào túi và rời đi. Sau đó, tôi dừng lại tại một cửa hàng bánh để mua đồ tráng miệng. Khi tôi trả tiền cho món đồ, tôi nhận thấy rằng người bán hoa quả đã đưa cho tôi quá nhiều tiền thừa. Lúc đầu, tôi định đem tiền đi trả lại, nhưng vì túi đồ quá nặng, tôi nghĩ rằng tôi có thể trả lại tiền cho cô ấy vào sáng hôm sau. Nhưng sau đó, tôi lại nghĩ rằng tôi nên quay trả lại tiền ngay mà không trì hoãn.

Tôi bèn trở lại quầy hàng hoa quả và nói với người bán hàng rằng cô ấy đã trả lại tôi quá nhiều tiền. Người bán hàng hỏi tôi: “Cô có phải là một học viên Pháp Luân Công không?” “Làm sao cô biết?”, tôi hỏi lại. Cô ấy nói: “Tôi không thể làm những phép toán đơn giản và tôi luôn luôn tính nhầm. Mới đây, tôi đã đưa cho một cụ bà quá nhiều tiền thối lại, và bà đã trả lại tôi số tiền bị thừa. Tôi đã cảm ơn vì bà thật tốt. Bà nói với tôi rằng bà là một học viên Pháp Luân Công, và nếu tôi muốn cảm ơn ai, tôi nên cảm ơn Sư Phụ Lý Hồng Chí, bởi vì chính Sư Phụ Lý đã dạy bà là phải thật thà. Không có ai khác trả lại tiền thừa, cho nên tôi mới nghĩ rằng cô phải là một học viên Pháp Luân Công.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/3/23/197650.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/4/23/106729.html

Đăng ngày 24-04-2009; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share