Bài viết bởi một học viên ở Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 21-05-2014] Tôi từng có một số ảnh hưởng cũng như được biết đến nhiều trong khu vực của mình khi tôi làm việc ở văn phòng chính quyền địa phương. Mặc dù có một sự nghiệp thành đạt, nhưng tôi lại mắc nhiều bệnh khác nhau bao gồm chứng hạ huyết áp, tăng sinh chất sụn, bệnh tim và viêm phổi kẽ. Tình trạng của tôi rất nghiêm trọng khiến tôi đã suýt chết sáu lần. Tôi có hẳn một bộ đồ sơ cứu ở nhà và ở cả văn phòng, và tôi mang theo mình mọi lúc. Gia đình và đồng nghiệp thì thường xuyên lo lắng về tôi.
Vào năm 1999, tôi đã bị ngã xuống từ hai tầng cầu thang và bất tỉnh. Bác sĩ đã không thể cứu sống tôi, và các thành viên trong gia đình nghĩ rằng tôi không thể sống sót. Họ tụ tập xung quanh và mặc quần áo bằng vải liệm cho tôi. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, tôi dần dần tỉnh lại.
Vài ngày sau khi tôi tỉnh lại, một ai đó gửi cho tôi một cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Khi mở sách ra, tôi đã được đắm mình trong một trường năng lượng ấm áp và cảm thấy rất thoải mái. Tôi đã khai mở thiên mục và nhìn thấy nhiều cảnh tượng tuyệt vời trong đó có Lão Tử, các tiên nữ, Pháp Luân, và cây cỏ đầy màu sắc, những ngôi chùa và thác nước. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả cảnh tượng đó đẹp như thế nào. Tôi thậm chí còn cảm thấy cuốn sách rung lên.
Nhìn thấy tất cả những điều này lại làm tôi rất lo lắng bởi vì tôi được giáo dục bởi thuyết vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và làm việc cho chính quyền. Tôi không thể tin nổi điều này là có thật, và nói với chồng mình: “Đây là cuốn sách gì vậy? Tại sao những điều này lại xuất hiện? Em không dám đọc nó nữa.”
Chồng tôi thích đọc sách, vì thế anh đã lấy cuốn sách và đọc nó. Sau khi đọc xong, anh nói: “Cuốn sách này nói về tu luyện, em không thể thực hiện điều đó.” Tôi thì hay nóng giận và có xu hướng đấu tranh vì danh và lợi, vì vậy chồng tôi không nghĩ rằng tôi có thể tu luyện với một tâm trí thuần tịnh.
Tôi đã quyết tâm đọc cuốn sách sau khi nghe anh ấy nhận xét. Tôi nói với anh rằng một khi tôi đã quyết định làm điều đó, tôi sẽ xem nó tới cùng. Sau đó, tôi đã bắt đầu đọc cuốn sách. Tôi thấy rằng các nguyên lý mà Sư phụ nói đến đều thật tuyệt vời, và tôi muốn trở thành người như những học viên mà Sư phụ yêu cầu. Tôi cũng nghĩ đây chính là những gì tôi đã tìm kiếm trong suốt cuộc đời mình. Sau đó, tôi đắm mình trong tu luyện.
Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi hai tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Tất cả các bệnh và các vết nám trên khuôn mặt tôi biến mất. Các thành viên trong gia đình và đồng nghiệp nói rằng trông tôi trẻ hơn. Tôi không còn cần thuốc và các bộ dụng cụ sơ cứu nữa.
Con gái tôi nói: “Mẹ không chỉ bỏ các loại thuốc mà còn khỏi cả bệnh tật của mình nữa.” Chồng tôi thấy vui mừng cho tôi. Anh nhặt một trong các loại thuốc từ thùng rác và nói rằng anh sẽ giữ nó để làm bằng chứng rằng tôi sẽ không cần nó.
Khỏi bệnh mà không mất đồng tiền nào, tôi hạnh phúc và cảm thấy nhẹ nhõm mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Tôi đã chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp thông qua những cải biến trong sức khỏe, và những điều khác trong tu luyện của mình.
Được bảo hộ trong một đám cháy dữ dội
Một buổi sáng năm 1999, tôi đi vào nhà bếp để nấu bữa sáng. Khi tôi bật bếp ga, tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn và ngọn lửa lớn bắn ra. Ngọn lửa nhanh chóng lan ra toàn bộ nhà bếp, đốt cháy tất cả mọi thứ. (Sau này tôi mới phát hiện ra ngọn lửa gây ra bởi một đường ống khí đốt cũ đã bị rò rỉ qua đêm.)
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là phải giữ bình tĩnh vì Sư phụ đang chăm sóc cho mình. Sau đó, tôi nhanh chóng tắt bếp gas. Mặc dù đang đứng ở giữa ngọn lửa, nhưng tôi không hề bị cháy. Tôi nhìn thấy một tấm lưới vòm mỏng bằng những dây vàng và một bông hoa nhỏ trên nó bao bọc lấy cơ thể tôi. Bông hoa đang tỏa sáng.
Tôi không rời khỏi đám cháy ngay lập tức bởi vì tôi muốn chồng mình nhìn thấy tấm lưới vòm đó. Tuy nhiên, khi anh ấy chạy tới nhà bếp, anh chỉ có thể nhìn thấy tôi đang đứng giữa ngọn lửa. Anh nghĩ rằng vì tôi quá sợ hãi và không biết phải làm gì, vì vậy anh đã nhanh chóng kéo tôi ta khỏi nhà bếp.
Chồng tôi ngạc nhiên khi thấy tôi không hề bị thương, hoặc có bất cứ vết cháy nào trên da, quần áo, hay tóc của tôi. Anh nói: “Sư phụ của em thực sự đã bảo hộ em!”
Những người hàng xóm của tôi cũng nghe thấy tiếng nổ và đã đến tìm hiểu việc gì đã xảy ra. Họ rất ngạc nhiên sau khi tôi kể lại cho họ câu chuyện.
Hàng xóm của tôi sau này đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó bởi vì họ tin vào Đại Pháp. Một trong những quản lý của tôi đã từ chối thoái Đảng hoặc lắng nghe bất cứ ai mà yêu cầu anh ấy, cũng đã thoái sau khi tôi nói với anh ấy về sự cố hỏa hoạn. Anh nói: “Tôi tin những gì chị nói, và tôi biết rằng tất cả những điều tuyệt vời xảy ra với chị đều là thật.”
Khối u trên cổ biến mất sau khi hướng nội
Vào tháng 07 năm 2006 tôi nhận thấy có một một khối u bằng kích thước móng tay trên cổ mình. Tôi nghĩ rằng nó sẽ biến mất sau một vài ngày, và bắt đầu phát chính niệm để loại bỏ nó.
Hai mươi ngày sau, khối u trở nên lớn lơn, với kích thước to bằng quả trứng. Một người thân của tôi nói rằng ai đó cũng đã có vấn đề tương tự như vậy và đã qua đời 35 ngày sau đó.
Tôi trở nên chán nản và chân tôi cảm giác nặng nề. Tôi đã nói chuyện với chồng mình về điều đó, và anh nói: “Bất cứ những gì xuất hiện trên cơ thể của em cuối cùng sẽ biến mất thôi.” Tôi lập tức thanh tỉnh lại. Tôi đứng trước ảnh Sư phụ và khấu tạ ba lần.
Trong nước mắt, tôi nói: “Sư phụ, nhiều chúng sinh vẫn đang chờ đợi con cứu họ. Xin hãy để con sống lâu hơn cho đến khi tất cả chúng sinh đều được cứu, và sau đó Ngài có thể quyết định con nên đi đâu.” Tâm trí tôi sau đó bình tĩnh trở lại. Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.”
Khi tôi đọc tới câu này, tôi cảm thấy như một chiếc kim đâm vào khối u trên cổ mình và một luồng gió mát lan tỏa ra.
Con gái tôi đăng ký kết hôn vào năm 2007, hai vợ chồng cháu luôn cãi nhau. Tôi trở nên lo lắng và chấp trước vào vấn đề hôn nhân của chúng. Tôi đã nhận ra đấy chính là thời điểm mà khối u bắt đầu phát triển trên cổ mình.
Sau khi đọc Pháp tôi hiểu ra rằng mình đã can thiệp vào trong mối quan hệ của chúng và có thể gây giữa chúng một rào cản. Tôi nhận ra miễn là mình buông bỏ được chấp trước này, thì tất cả mọi thứ đều sẽ diễn ra tự nhiên và Sư phụ sẽ giúp tôi loại bỏ khối u.
Khối u thực sự biến mất vài ngày sau đó. Sư phụ đã cho tôi thấy toàn bộ quá trình khối u đã được lấy ra như thế nào khi tôi đang luyện bài công pháp thứ năm vào một ngày.
Tôi nhìn thấy một con chim ác là bay vòng quanh trước khi đậu trên một cây liễu cổ thụ. Nó hót líu lo với tôi, vì vậy tôi nói: “Này chim, nếu ta nợ ngươi điều gì đó, ta sẽ hóa giải sau khi ta đạt viên mãn. Nếu ta không thể làm điều đó, thì Sư phụ của ta sẽ giúp.”
Sau đó, con chim ác là nhỏ nhìn tôi, cúi đầu xuống, và lấy một thứ gì đó ở cổ của tôi bằng chiếc mỏ của nó. Khi tôi đả tọa xong, tôi theo phản ứng tự nhiên cố gắng chạm vào cái u một lần, nhưng nó đã biến mất. Tôi biết rằng Sư phụ từ bi đã giúp tôi hóa giải mối oán duyên này.
Một bên phổi hư tổn đã phục hồi trở lại
Tôi được chuẩn đoán bị viêm phổi kẽ vào năm 1982, và được biết rằng tỷ lệ tử vong trong những người bị mắc bệnh này là 95%. Tôi không thể làm việc trong sáu tháng sau khi được chuẩn đoán, và đã thử tất cả các loại thuốc nhưng không có hiệu quả.
Cùng năm đó, khi tôi đang đưa con gái ra ngoài đi dạo, một người đàn ông không quen biết gọi tôi lại mà nói: “Chị có một căn bệnh nghiêm trọng có thể lấy đi mạng sống của chị bất cứ lúc nào. Nếu chị uống ba gói thuốc này và vượt qua cơn sốt cao ba lần, tính mạng của chị có thể được cứu.” Không còn gì để mất, tôi đã mua thuốc khoảng 5 nhân dân tệ và làm theo hướng dẫn của người đàn ông đó.
Tính mạng của tôi đã được cứu sống sau khi tôi uống liều thuốc, nhưng một trong các thùy phổi của tôi đã bị hư tổn. Kết quả là, hệ thống miễn dịch của tôi bị xâm nhập và nhiễm bệnh dễ dàng.
Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi đã trải qua một biến đổi kỳ diệu về sức khỏe. Một ngày, khi tôi đang luyện các bài công pháp, tôi đã ho ra một thứ gì đó ra khỏi miệng mình với kích thước bằng một hạt đậu. Tôi tiếp tục ho ra các vật cỡ bằng hạt đậu trong 108 ngày. Vào ngày cuối cùng tôi đã ho ra 9 hạt.
Sau đó, tôi bắt đầu nôn ra máu trong vòng 8 ngày. Sau khi ngừng nôn, ngực của tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn.
Tôi đã đến bệnh viện để kiểm tra. Phim chụp X-quang cho thấy phổi của tôi tốt và thùy phổi bị hư hại đã được phục hồi trở lại. Một số bác sĩ biết về tình trạng sức khỏe của tôi đã không thể tin được sau khi nhìn thấy phim X-quang. Sau đó, tôi nhân cơ hội này để nói chuyện với họ về Pháp Luân Đại Pháp.
Chồng tôi đã khóc khi nhìn thấy hình chụp X-quang và nói: “Niềm hạnh phúc đã trở lại với gia đình chúng ta một lần nữa.” Con gái tôi nói: “Hạnh phúc của chúng ta được ban cho là nhờ Sư phụ.” Chúng tôi thực sự biết ơn Sư phụ và Đại Pháp.
Trong suốt cuộc đàn áp, gia đình đã đứng vững bên tôi và rất ủng hộ việc tu luyện. Bây giờ, tất cả họ đều đã trở thành học viên.
Buông bỏ việc kinh doanh của mình
Tu luyện là điều trang nghiêm và thần thánh. Chúng ta chỉ có thể coi mình là đệ tử Đại Pháp khi chúng ta đáp ứng được các yêu cầu của Pháp. Tôi đã trải qua một khảo nghiệm tâm tính khá nghiêm trọng vào năm 1999 sau khi tôi bắt đầu tu luyện.
Tôi và người họ hàng mở một công ty và kinh doanh thuận lợi. Chủ tịch quận của chúng tôi đã quan tâm đến công ty, vì vậy ông đã sử dụng tên của người nhà để trở thành một trong những cổ đông. Tôi nhận ra rằng mục đích cuối cùng của ông ta là thâu tóm công ty.
Nếu tôi chưa bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ đấu tranh với ông ấy. Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Con người trong xã hội người thường, kẻ tranh người đoạt, kẻ lừa người dối, chỉ vì chút đỉnh lợi ích cá nhân mà làm hại người khác; các tâm ấy đều phải vứt bỏ. Nhất là với những người học công tại đây hôm nay, những tâm ấy lại càng phải vứt bỏ hơn nữa.”
Cuối cùng công ty của tôi đã bị thâu tóm trong tay của chủ tịch quận, và nó đã rất khó khăn để tôi buông bỏ được sự giận giữ của mình. Tuy nhiên tôi biết mình phải làm theo những gì Sư phụ giảng vì không có điều gì quan trọng hơn việc nâng cao tâm tính và đề cao cảnh giới trong tu luyện của chúng ta.
Tôi quyết định bỏ công ty và bán cổ phần của mình. Tôi đã nói chuyện với viên chủ tịch trong nửa giờ, và nói với ông ấy rằng tôi sẽ không từ bỏ công ty của mình nếu tôi không phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp dạy chúng tôi phải biết nghĩ tới người khác trước khi một điều gì đó xảy ra, không đấu tranh vì lợi ích, và để mọi việc diễn ra một cách tự nhiên.
Khi cuộc đàn áp bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, viên chủ tịch này đã nói những điều tích cực về Đại Pháp.
Nghĩ tới những người khác trước
Vào mùa thu năm 1999 quận chúng tôi bắt đầu thực hiện quy trình mới mà các viên công chức phải cạnh tranh nhau cho vị trí của họ. Những người được các đồng nghiệp bình chọn vào một vị trí cao hơn sẽ có thể bị mất việc nếu như họ từ chối chấp nhận vị trí mới này. Hơn nữa, nếu có ai không nhận được bất kỳ phiếu bầu nào để tiếp tục công việc hiện tại của mình, họ sẽ bị sa thải ngay lập tức. Trong số 128 nhân viên, có 126 phiếu bình chọn cho tôi tiếp tục cho vị trí công tác hiện tại của mình.
Một trong những đồng nghiêp của tôi, Khánh Sinh, là một người tốt và thật thà, nhưng ông lại không thể giữ được vị trí của mình ở công ty. Ông trở nên chán nản và có ý định tự tử. Người nhà trong gia đình ông đã rất lo lắng về ông ấy, và theo ông tới khắp mọi nơi mà ông ấy đi.
Một ngày, tôi đã gặp vợ và con ông ấy. Bà ấy muốn nhờ tôi nói chuyện với ông. Khi tôi đến nhà Khánh Sinh, tôi nhận thấy rằng đôi mắt của ông ấy sưng lên vì khóc. Ông nói: “Cô có thể giúp tôi chăm sóc vợ và con tôi sau này không?” Tôi trả lời: “Đừng nghĩ về điều đó. Hãy suy nghĩ về những gì mà chúng ta có thể làm.”
Sau đó, tôi gọi điện cho một vài quản lý tại công ty và hỏi xem họ có thể giúp một công việc cho ông ấy không. Tuy nhiên, họ đã từ chối giúp đỡ.
Tôi cảm thấy thất vọng và bất lực, vì tôi không muốn Khánh Sinh tự tử. Nhưng tôi có thể làm những gì? Đột nhiên tôi có một ý tưởng, tôi có thể nhường cho ông ấy vị trí của mình tại công ty. Mặc dù đó là một công việc tốt, nhưng tôi cảm thấy nên từ bỏ vị trí của mình để cứu gia đình ông.
Mọi người đã bị sốc với quyết định của tôi, kể cả bản thân tôi. Tôi nghĩ rằng mình vẫn còn cuộc sống dù sẽ bị mất việc. Vì cuộc sống của tôi là được ban tặng bởi Sư phụ, và Sư phụ yêu cầu chúng tôi trở nên vị tha và nghĩ tới những người khác trước vào mọi lúc.
Khánh Sinh đã được yêu cầu đến công ty sau khi tôi quyết dịnh nhường cho ông ấy công việc của mình. Tôi nói với ông: “Đừng lo lắng, tôi sẽ nhường lại công việc của tôi cho anh.” Ngay lập tức, ông ấy quỳ xuống trước mặt tôi và tất cả các quản lý, và bắt đầu khóc to. Ông nói: “Cô không cần phải nhường công việc của mình cho tôi đâu. Những lời nói của cô đã khiến tôi cảm động, và tôi bây giờ mới biết rằng vẫn còn có những người tốt trong thế giới này. Tôi sẽ không hối tiếc nếu tôi chết.” Tôi nói: “Đừng có ngốc thế. Tôi đã quyết định rồi.” Tôi đã viết lại lời hứa của mình chuyển công việc cho ông ấy trước mặt những người khác.
Nhiều đồng nghiệp và các quản lý của tôi đã lo lắng và cảm thấy tiếc cho tôi. Mặc dù, tôi đã từ bỏ công việc mà tôi đã làm trong nhiều năm qua, nhưng tôi không hề cảm thấy thất vọng. Thay vì đó tôi cảm thấy rất hạnh phúc, thoải mái và nhẹ nhõm.
Quản lý của tôi đã gọi cho chồng tôi và nói với anh ấy nhanh chóng về nhà để hỏi xem tôi có hối tiếc về quyết định của mình không. Khi anh ấy trở về nhà, anh thấy rằng tôi đang yên bình đọc sách Chuyển Pháp Luân.
Tôi đã khai mở thiên mục ngày hôm đó. Tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ và hai bông hoa đẹp quay trong không khí đang bay về phía tôi. Họ mỉm cười với tôi. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ mình.
Hai ngày sau đó, người ở các đài truyền hình từ quận đến thành phố đã đến phỏng vấn tôi. Họ muốn biết điều gì đã giúp tôi từ bỏ được quyền lợi cá nhân của mình vì người khác. Tôi nói với họ rằng đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và chính là Đại Pháp đã giúp dẫn dắt tôi thực hiện.
Vài ngày sau khi tôi từ bỏ công việc của mình, công ty đã tổ chức một bữa tiệc chia tay tôi và có hơn 100 người tham dự. Mọi người đều khóc, nhưng tôi thấy tĩnh lặng từ bên trong. Sư phụ giảng:
“Pháp môn này của chúng tôi, [đối với] bộ phận tu luyện này nơi người thường, yêu cầu là tu luyện tại xã hội người thường, [cần] duy trì đến mức độ tối đa sao cho giống với người thường; không để chư vị thật sự mất đi bất kể thứ gì nơi lợi ích vật chất. Chư vị làm quan chức to đến mấy cũng không ngại, chư vị có nhiều tiền tài đến mấy cũng không ngại; [điều] then chốt là ở chỗ chư vị có thể vứt bỏ cái tâm kia không.”
Sư phụ thấy tôi đã buông bỏ được chấp trước vào lợi ích cá nhân, và an bài cho tôi một công việc khác. Theo quy định của công ty, nếu tôi “giành” được công việc của mình bằng cạnh tranh và từ chối nhận nó, tôi sẽ mất công việc của mình vĩnh viễn. Tuy nhiên, tôi nhận được phê chuẩn đặc biệt từ người đứng đầu công ty rằng tôi sẽ vẫn được trả lương như trước, cộng thêm 40 nhân dân tệ mỗi tháng để đến các thị trấn khác nhau diễn thuyết cùng chủ tịch tỉnh.
Tôi nhận ra rằng đây là một cơ hội khác mà Sư phụ đã mở ra cho tôi đến giảng chân tướng và cứu người. Vì nó là tin tức gây náo động trong thị trấn chúng tôi, mọi người đều nói về nó và đều muốn gặp tôi.
Sau đó, tôi đã nhân cơ hội này để giảng chân tướng, và để họ biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp dạy con người ta tu luyện từ bên trong mình trở thành một người tốt.
Sư phụ muốn cứu độ tất cả chúng sinh, vì vậy là những đệ tử Đại Pháp cần phải nỗ lực để hoàn thành tâm nguyện này và tôn vinh lời thệ ước của chúng ta.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/5/21/【庆祝513】大法的殊胜在我身上展现-291464.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/6/9/1565.html
Đăng ngày 30-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.