Bài viết của học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc
[MINH HUỆ16-02-2014] Tôi năm nay 50 tuổi và là một giáo sư đại học. Sau khi tôi có một giấc mơ về người sáng lập Pháp Luân Công vào năm 2007, tôi bắt đầu tu luyện vào tháng 07 năm 2007. Người trong giấc mơ nói với tôi rằng: “Tôi đã tìm chư vị lâu lắm rồi.” Tôi nhanh chóng có được phần mềm để vượt qua tường lửa Internet của Trung Quốc và tìm được rất nhiều tài liệu về Pháp Luân Công.
Tôi rất có tiếng tăm trong lĩnh vực mà tôi nghiên cứu, nhưng tôi lại không được biết đến nhiều như một người thiên về triết học. Tuy nhiên, khi tôi khám phá ra càng nhiều hiện tượng khoa khọc không thể giải thích được, thì tôi càng tin vào những điều siêu thường.
Einstein đã từng nói: “Tôi chưa bao giờ nhìn nhận bản thân sự dễ dàng và hạnh phúc như một đích đến – điều cơ bản cốt lõi này tôi gọi là lý tưởng chuồng heo. Những lý tưởng đã thắp sáng con đường của tôi, khích lệ tôi đối mặt với cuộc đời một cách hào hứng hết lần này sang lần khác chính là Lòng tốt, Cái đẹp và Sự thật.”
Giống như Einstein, tôi tin rằng nhân loại cần phải tìm kiếm chân lý. Và cũng giống như ông, tôi đã bắt đầu tìm kiếm các câu trả lời trong tôn giáo.
Tôi đã tập luyện rất nhiều môn khí công trước khi chuyển sang Phật giáo và Thiên Chúa giáo. Tôi đã nghiên cứu rất nhiều kinh sách Phật giáo và kinh thánh. Tôi đã ngồi thiền trong chùa và cầu nguyện trong nhà thờ. Nhưng cuối cùng, tôi luôn cảm thấy thất vọng vì tất cả những điều đó đều không giúp tôi tìm thấy chân lý.
Khi cuối cùng tôi tìm thấy được chân lý qua Pháp Luân Công, tôi đã nghiền ngẫm quyển sách qua một vài lần. Tôi thường học trong vòng từ ba đến bốn giờ mỗi lần. Tôi đọc to lên và thường xúc động rơi nước mắt.
Tôi đọc được rằng mỗi học viên Pháp Luân Công đều xuống đây từ các thiên quốc của họ và chuyển sinh xuống thế giới này để tìm kiếm Pháp Luân Công. Họ đã trải qua rất nhiều kiếp luân hồi và chờ đợi hàng triệu năm trước khi họ tìm thấy được Pháp Luân Công. Các học viên nên trân trọng khoảng thời gian hữu hạn họ có trước khi Pháp Chính Nhân Gian tới.
Những lời Sư phụ giảng như động thấu tâm can tôi:
“Triêu văn Đạo, tịch khả tử” (Hoà tan trong Pháp – Tinh Tấn Yếu Chỉ) (tạm dịch: Sáng nghe Đạo, chiều chết cũng yên lòng)
Đáng tiếc, tôi thỉnh thoảng buông lơi. Tôi thường đọc Pháp với một mục đích cụ thể trong đầu. Đó chính là khi tôi buông lơi. Khi tôi cầm quyển sách lên lần nữa, tôi thấy mình đang đối mặt với rất nhiều can nhiễu.
Mặt tích cực là tôi nhận ra rằng chính các quan niệm biến dị của tôi đã làm tôi không tiếp thu được những nội dung trong các bài giảng của Chuyển Pháp Luân. Tôi thấy rằng chính các bài giảng của Sư phụ từ sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công xảy ra đã giúp làm sạch những tư tưởng đã biến dị của tôi.
Về việc luyện công, tôi rất hiếm khi bỏ sót một ngày nào. Tôi đã có thể ngồi song bàn sau 18 tháng kiên trì mặc dù tôi vẫn phải đối mặt với cơn đau chân dữ dội sau khi ngồi 30 phút.
Ít nhất, tôi có tiến bộ về tu luyện tâm tính. Tôi cố gắng nỗ lực cẩn trọng trong cả suy nghĩ và hành động, tôi liên tục kiểm tra đối chiếu bản thân với những bài giảng của Pháp Luân Công. Một khi tìm ra được một chấp trước nào đó, tôi đều cố gắng ước chế và loại bỏ nó.
Khuyết điểm lớn nhất của tôi là tôi có thể tranh cãi cho ra lẽ nếu tôi đúng. Tôi sẽ khăng khăng bảo vệ quan điểm của mình nếu tôi nghĩ rằng giải pháp của tôi tốt hơn của những người khác. Tôi phải mất rất nhiều thời gian để chấp nhận rằng “phải cải biến từ tận gốc quan niệm của người thường.” (Luận Ngữ – Chuyển Pháp Luân)
Lợi ích từ việc tu luyện Pháp Luân Công
Tôi trở nên hạnh phúc hơn, rộng lượng hơn và dễ tha thứ hơn kể từ khi tôi tu luyện Pháp Luân Công. Đối với tôi, không có người nào hoặc không có chuyện gì là không tha thứ được. Tôi luôn mỉm cười và cảm thấy từ bi. Tôi cố gắng trở thành một người tốt hơn ở sở làm và ngay cả trong cuộc sống riêng giống như những gì mà Sư phụ mong mỏi ở đệ tử.
Tôi khoẻ mạnh hơn và không còn phải chịu đựng căn bệnh tim mạch vành, huyết áp, cholesterol cao và viêm ruột mãn tính. Thật ra, tôi thường nhận được lời khen là tôi nhìn trẻ hơn so với tuổi của mình.
Gửi tin nhắn
So với các đồng tu, tôi bắt đầu tu luyện muộn hơn vì thế tôi quyết định là tôi phải chăm chỉ gấp đôi để có thể theo kịp. Ngoài việc học các sách của Pháp Luân Công và luyện các bài công pháp, tôi cũng bắt đầu chia sẻ với mọi người những sự thật quan trọng về Pháp Luân Công.
Tôi bắt đầu gửi tin nhắn qua điện thoại. Tôi có thể lái xe qua nhiều nơi của thành phố để tránh sự theo dõi định vị GPS của ĐCSTQ. Tôi nhận được cả các phản hồi tích cực và tiêu cực sau khi tôi gửi tin nhắn nhưng tôi chưa bao giờ từ bỏ dù đó là những tin nhắn tiêu cực vì ít nhất người nhận cũng đã trả lời lại.
Nhìn chung, tôi không trả lời lại vì tôi muốn gửi được cho nhiều người càng sớm càng tốt. Nhưng một lần nọ, tôi bắt buộc phải trả lời một người đàn ông trẻ cứ liên tục gửi những lời lăng mạ. Tôi gửi lại: “Chàng trai trẻ, anh có thể chửi thề bao nhiêu tuỳ thích nhưng đừng bao giờ quên những gì tôi đã nói với anh nếu một ngày anh gặp phải nguy hiểm.” Những từ tôi muốn nói đến ở đây chính là “Pháp Luân Công hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Anh ta đã dừng gửi những tin nhắn lăng mạ.
Nói chuyện trực tiếp với mọi người
Vào cuối năm 2009, Trung Quốc đẩy mạnh chương trình giám sát điện thoại đến mức tôi khó mà gửi được các tin nhắn về Pháp Luân Công. Vì thế, tôi quyết định đi giảng chân tướng trực tiếp.
Tôi bắt đầu với gia đình và người thân của mình. Ban đầu, mọi việc tiến triển không được tốt cho lắm. Vì xuất thân của gia đình chúng tôi, nhiều người trong gia đình tôi là nạn nhân của các phong trào chính trị của ĐCSTQ. Nhiều năm bức hại và tuyên truyền đã dạy họ sợ chính quyền và không bao giờ hỏi về những vấn đề liên quan đến chính sách. Than ôi, họ đã gắn vận mệnh của mình với ĐCSTQ, bị tẩy não đến mức họ còn cảm thấy mình có được sự tự do nhất định.
Thay vì tranh cãi với gia đình, tôi phát chính niệm để làm sạch môi trường của họ, đồng thời nắm bắt lấy mọi cơ hội, mọi khoảnh khắc để nói sự thật về Pháp Luân Công. Cuối cùng họ đều đồng ý rằng Pháp Luân Công là tốt nhưng tôi nghĩ phải mất thêm thời gian để họ hoàn toàn hiểu về môn tu luyện này.
Tôi cũng có nói chuyện với các nhà thầu, những người giao hàng, thợ sửa chữa điện tử, tài xế lái taxi và cả các sinh viên đang học đại học và sau đại học. Họ dễ chấp nhận sự thật hơn nhiều so với gia đình tôi.
Chọn hài hước thay vì hoài nghi và lý trí thay vì xúc cảm
Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng tôi nên vận dụng vị trí của mình ở trường đại học và nói chuyện với các sinh viên về Pháp Luân Công. Từ đó đến nay, tôi cũng đã nói chuyện với khoảng 10 lớp học khác nhau. Tất cả đều an toàn. Các sinh viên đều rất tiếp thu, một phần cũng vì tôi là giáo sư đại học nên lời của tôi có sức nặng và đáng tin hơn.
Tôi phải là một người thầy giáo tốt. Sẽ dễ dàng nói với sinh viên hơn khi các bạn sinh viên ngưỡng mộ và tin tưởng tôi. Tôi thường nói về các sự kiện đang diễn ra ở Trung Quốc và truyền cảm hứng cho các sinh viên phản ảnh về các luật lệ và các vấn đề tham nhũng của chính phủ Trung Quốc. Tôi chọn hài hước thay vì hoài nghi và lý trí thay vì cảm xúc.
Một ngày nọ, tôi còn 10 phút trên lớp. Khi tôi hỏi các sinh viên muốn nghe gì trong thời gian còn lại, sinh viên của tôi đồng thanh nói rằng bất kể thứ gì nằm ngoài môn học là được.
“Được rồi. Tôi sẽ nói về một thứ mà các bạn sẽ không bao giờ nghe được từ bất cứ giảng viên nào.”
Lập tức những gì tôi nói đã tạo nên một sự thích thú. Tôi bắt đầu với sự kiện thảm sát sinh viên ở Quảng trường Thiên An Môn vào ngày mồng 04 tháng 06 năm 1989 để nhắc các sinh viên về bản chất của chính quyền Trung Cộng. Sau đó tôi nói về Pháp Luân Công.
Tôi đưa ra hai điểm. Đầu tiên, Pháp Luân Công là một môn tu luyện yêu cầu các học viên tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Vì thế, Pháp Luân Công là tốt cho mọi công dân của xã hội nếu tuân theo các nguyên lý đó. Thứ hai, các tuyên truyền về Pháp Luân Công nói rằng các học viên Pháp Luân Công tự thiêu ở Thiên An Môn là một sự lừa dối. Sau đó, tôi đã tập trung vào bốn điểm chính khi phân tích thước phim tự thiêu.
Có thể họ đã phải chịu sự tuyên truyền của ĐCSTQ trong suốt cuộc đời mình nhưng những sinh viên của tôi còn rất trẻ, đầu óc rộng mở và rất thông minh. Khi kết thúc giờ học, tôi cảm thấy rằng đa số các sinh viên của tôi đều đã hiểu sự thật.
Tôi cũng nói chuyện với các sinh viên trong các chương trình dành cho người lớn. Lớp học này hội tụ đủ người thuộc các lứa tuổi khác nhau và đến từ các vùng khác nhau của Trung Quốc. Họ cũng rất tiếp thu. Một sinh viên thậm chí còn tố cáo rằng “ĐCSTQ việc tàn ác nào cũng có thể làm.”
Một vài nữ sinh viên đã ở lại sau giờ học và hỏi tôi một vài câu hỏi. Họ nhắc tôi phải bảo vệ bản thân và xoá các từ nhạy cảm trên bảng. Khi họ hỏi tôi làm sao tôi biết được nhiều thông tin về Pháp Luân Công như vậy, tôi nói với họ rằng tôi đã tải phần mềm vượt tường lửa của Trung Quốc và tìm kiếm thông tin trên các trang web nước ngoài.
Tôi biết rằng tôi vẫn luôn có nhiều việc phải làm trước khi cứu các sinh viên của mình khỏi sự tuyên truyền sai lệch của chính quyền về Pháp Luân Công. Tôi hiểu rằng đó hoàn toàn là sự lựa chọn của họ khi họ chọn tin vào điều gì, nhưng tôi phải làm hết sức mình để họ nhận được thông điệp.
Sư phụ đã ban cho tôi thật nhiều nhưng tôi cảm thấy tôi chỉ mới báo đáp được Sư phụ một phần rất nhỏ. Tôi muốn cảm tạ Sư tôn và các bạn đồng tu đã làm việc liên tục không mệt mỏi để vận hành Minh Huệ Net.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/2/16/高校教师-上下求索-得大法救众生-287751.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/3/23/146027.html
Đăng ngày 14-05-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.