Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-02-2014] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp theo lời khuyên của chồng. Anh ấy nắm lấy tay tôi và nói: “Chúng ta cùng thử tu luyện nhé.” Anh ấy dạy tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 06 tháng 06 năm 2007.

Chồng tôi bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Chồng tôi tu luyện bản thân theo Pháp Luân Đại Pháp để trở thành một người tốt hơn, nhưng anh ấy đã liên tục bị bức hại do tín tâm vào tu luyện. Anh ấy bị tống giam vào một trại tạm giam sau khi tới Bắc Kinh thỉnh nguyện vào năm 2001. Một viên công an đến nhà chúng tôi vào đêm giao thừa và tống tiền tôi 7.000 tệ. Tôi rất sợ và lo lắng.

Lúc đầu sức khỏe của tôi rất kém, và sau sự cố này, tôi cảm thấy mệt mỏi, khó thở, và sợ đến chết. Tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhưng tôi không thể kiềm chế được nỗi sợ. Tôi nổi nóng với chồng mình, nhưng anh ấy kiên định tiếp tục tu luyện. Khi tôi mất bình tĩnh, tôi cảm thấy tệ tới mức đã đập đầu vào tường. Anh ấy dùng tay che đầu cho tôi tránh để tôi tự làm đau bản thân.

Anh ấy bị bắt một lần nữa vào năm 2001 và bị chuyển đến một trung tâm tẩy não. Tại trung tâm tẩy não anh ấy đã từ bỏ tu luyện và giao lại sách Luân Đại Pháp. Tôi lo lắng và hỏi anh ấy, “Anh có chắc là mình đã làm điều đúng đắn hay không?”

Chồng tôi lại bị bắt vào một trung tâm tẩy não vào năm 2003. Anh ấy bắt đầu tuyệt thực để phản đối bức hại, tiếp tục tuyệt thực trong vòng mười hai ngày. Ngày nào tôi cũng lo lắng khi tới thăm chồng mình.

Khi chồng tôi bị chuyển đến một trại tạm giam vào năm 2004, anh ấy trốn thoát bằng chính niệm và lang thang vô gia cư để tránh bị bức hại. Tôi biết được thông tin này nhờ hối lộ một người đưa tin ở trại tạm giam. Tôi thấy yên lòng khi biết rằng chồng mình đã trốn thoát, nhưng vẫn lo lắng cho anh ấy.

Khi công an tới bắt chồng tôi một lần nữa, hàng chục công nhân trong nhà máy, bao gồm cả tôi, đã chống lại họ và tất cả mọi người đều bị bắt và đưa tới một trại tạm giam.

Bất cứ khi nào tôi đến thăm chồng trong quá khứ, anh đều nói với tôi rằng mọi thứ đều ổn. Chỉ khi bị bắt giam vào bên trong tôi mới nhận ra rằng đây không phải chỗ dành cho con người! Giường bẩn thỉu và những bức tường của trại giam loang đầy máu muỗi. Đến lúc được thả, giám đốc trại tạm giam muốn giam tôi thêm 15 ngày nữa để trả thù. Khi tôi mất hết hi vọng được thả, một viên công an tốt bụng đã lên tiếng cho tôi và tôi được thả.

Chân tâm triển hiện trong khó khăn

Chỉ sau khi tôi trở về nhà tôi mới nhận ra rằng chồng tôi đã bị bắt vào một trại lao động. Nhà máy mà chúng tôi đã rất nỗ lực dựng lập đã rơi vào trạng thái đình đốn. Một số công nhân đã bỏ việc, một số dân làng cười nhạo trước tình cảnh của chúng tôi, anh rể tôi cố gắng tiếp quản nhà máy, và con gái tôi nói rằng chồng của dì đã đến chửi rủa chúng tôi vào đêm chúng tôi bị bắt.

Mẹ tôi đã hơn bảy mươi tuổi, và con gái tôi ở tuổi đôi mươi. Đêm đó họ sợ đến chết, và tôi rất buồn khi nghe những điều này. Mọi việc tôi đều dựa dẫm vào chồng mình, và bây giờ tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự lo liệu mọi chuyện. Hai vợ chồng anh trai muốn tôi ly dị chồng, nhưng tôi có thể làm điều đó sao? Anh ấy là người tốt, một người chồng tốt. Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó.

Nhưng tiếp theo tôi sẽ phải làm gì đây? Đầu tiên tôi vận hành nhà máy, và sau đó bắt đầu nghĩ cách để cứu chồng. Tôi đã tới trại lao động tìm nhân viên phòng 610, người đã bắt chồng tôi vào trại lao động. Tôi tìm ra địa chỉ nhà của anh ta, nhưng anh ta từ chối không cho tôi vào nhà. Tôi vẫn chưa bắt đầu tu luyện, vì vậy khi trại lao động yêu cầu tôi nói rằng Đại Pháp không tốt, tôi đã miễn cưỡng nói điều đó.

Tôi gần như suy sụp sau khi khó nạn qua đi, và cực kì căm phẫn bên nhà chồng. Sự lo lắng và trầm cảm thậm chí còn khiến mặt tôi nổi vết mẩn. Tôi không muốn ra khỏi nhà. Tôi thường vô cớ nổi cáu với chồng mình.

Tu luyện Đại Pháp, cải biến từ căn bản

Chồng tôi nắm tay ​​tôi và nói: “Chúng ta cùng thử tu luyện nhé.” Anh dạy tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 06 Tháng 06 năm 2007.

Tôi thường xuyên đọc Tuần báo Minh Huệ, và biết rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang thực tu bản thân. Tôi bắt đầu đả tọa ở thế đơn bàn, nhưng một đồng tu nói: “Chị sẽ có thể bắt chéo hai chân bằng cách nhìn vào tư thế của mình.” Vì vậy, tôi bắt đầu ngồi song bàn, nhưng hai chân của tôi bị đau. Tôi nhớ Sư phụ đã giảng rằng nếu một người bỏ chân xuống, người đó sẽ không đạt được gì. Tôi đã chịu đau đớn ngay cả khi mắt cá chân của mình sưng lên. Một năm sau, tất cả các đốm đen trên khuôn mặt của tôi biến mất.

Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được một vài tháng, chị dâu tôi (cũng là một đồng tu) đã bị bắt ở Bắc Kinh và không ai biết chị ấy đang ở đâu. Hai vợ chồng tôi, cùng các học viên khác, đã năm lần đến Bắc Kinh và Nội Mông cố gắng giải cứu chị ấy, đã tiêu tốn hàng chục ngàn nhân dân tệ. Tôi vẫn giận vì chồng chị ấy đã đe dọa mẹ và con gái tôi vào đêm chồng tôi bị bắt nhiều năm trước. Chỉ vì chị ấy cũng là một đồng tu nên tôi mới dành nhiều tiền để giải cứu chị.

Con gái tôi kết hôn khi chị dâu tôi bị giam trong trại lao động. Khi được thả chị ấy không bao giờ đề cập đến số tiền mà tôi đã bỏ ra để giải cứu. Chị ấy không bao giờ chúc mừng con gái tôi, chồng chị ấy đến nhà máy của chúng tôi như không có chuyện gì xảy ra. Chồng tôi liên tục thuyết phục tôi bỏ qua chuyện này, nhưng tôi thấy thật khó quên quá khứ.

Chị dâu tôi lại bị bắt vào năm 2011. Chúng tôi không thể bỏ mặc, mặc dù chị ấy liên tục gây rắc rối. Tôi đã thuê một luật sư chân chính cho chị ấy dựa trên Pháp, và tôi phải bỏ ra 40.000 nhân dân tệ. Tôi đã hết sức cố gắng bỏ qua cơn oán giận, và nấu đồ ăn mang cho chồng con của chị ấy. Khi chồng chị ấy từ chối gặp tôi, tâm tôi lại bị dao động. Tại sao anh ta lại vô ơn như vậy?

Chúng tôi đã không thể giải cứu được chị dâu. Da trên tay của tôi thâm lại và có nhiều vết thương hở. Những vết thương này ngứa và rỉ ra nhiều chất bẩn. Tôi hướng nội và phát chính niệm nhưng không có hiệu quả. Hai vợ chồng tôi học Pháp và tôi kiên định chính niệm và tín tâm của mình. Tôi xem mình như một người tu luyện, tiếp tục làm việc với hai bàn tay bị thương. Tôi không yêu cầu người khác làm việc cho mình. Mất một năm tay tôi mới lành lại.

Tôi biết rằng với tâm oán giận, tôi đã không đạt tiêu chuẩn của một người tu luyện. Tôi biết sự oán giận chị dâu đang ngăn trở, nhưng dường như tôi không thể bỏ qua việc này. Một ngày nọ, một đồng tu từ ngoại ô tới. Tôi nghĩ rằng cô ấy có thể hiểu mình vì vậy tôi mở lòng chia sẻ tất cả những rắc rối của mình trong những năm qua. Thông qua chia sẻ, tôi ngộ ra rằng đó là một chấp trước rất xấu, tôi phải loại bỏ chấp trước này vì nó ngăn cản tôi đề cao trên con đường tu luyện. Khi tôi có thể phóng hạ, tà ác cũng bị loại bỏ. Bệnh da liễu làm tôi khổ sở hơn một năm đã biến mất, hai bàn tay của tôi trở nên mịn màng và hồng hào trở lại.

Tôi đang cố gắng hết sức để làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu… Học Pháp, giảng chân tướng, phát chính niệm. Tôi cũng đóng góp tiền để làm những việc liên quan đến Đại Pháp, giúp các bạn đồng tu, và giúp chồng thiết lập một điểm sản xuất tài liệu.

Tôi nhút nhát và dễ sợ hãi trước khi bắt đầu tu luyện. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi thấy một khẩu hiệu tà ác phỉ báng Đại Pháp trên phố, nên tôi xin Sư phụ làm trời đổ mưa để tôi có thể thanh trừ tà ác. Hai giờ sau, trời bắt đầu mưa, vì vậy tôi dùng một chiếc ô để gỡ bỏ khẩu hiệu giữa thanh thiên bạch nhật.

Khi công an lại muốn bắt chồng tôi vào năm 2011, tôi quỳ xuống trước bức hình của Sư phụ. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho chúng tôi. Tôi không sợ họ, và nhất chính áp bách tà. Với sự hỗ trợ của những người dân đã thức tỉnh, mối đe dọa được loại bỏ.

Tôi đã cải biến từ căn bản. Lúc mới bước vào tu luyện, tôi hoàn lại 10.000 Nhân dân tệ mà ngân hàng đã trả thừa, nhưng sợ không dám chứng thực Pháp. Bây giờ tôi có thể phát tài liệu giảng chân tướng cùng các bạn đồng tu. Thay vì dựa dẫm vào người khác như tôi đã làm trong quá khứ, bây giờ tôi có thể lên mạng và tìm đủ loại tài liệu giảng chân tướng để in ra.

Tôi biết mình là một học viên Đại Pháp có tiền duyên. Khi chồng tôi đắc Pháp, Sư phụ đã an bài cho cả hai chúng tôi đề cao trong Đại Pháp.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu! Hợp thập!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/3/12/从常人到修炼人-288653.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/4/3/23.html

Đăng ngày 23-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share