Bài viết của Đệ tử Đại Pháp Đại lục

[MiINH HUỆ 27-04-2014] Vị đồng tu trong câu chuyện này là một nữ đồng tu cao tuổi, năm nay đã hơn 70. Ngày 02 tháng 05 năm 2010, một vụ tai nạn giao thông tại đường giao chỗ đường quốc lộ số 336 thành phố Cáp Nhĩ Tân đã khiến vị đồng tu này toàn thân bị thương nghiêm trọng, xương ức, xương sườn, xương chậu nhiều chỗ bị gãy, xương sọ bên trái vỡ vụn (đã tiến hành phẫu thuật thay thế hộp sọ bằng kim loại), tổn thương chảy máu não ngoài, hôn mê mất nửa tháng. Chính là Sư phụ, là Pháp Luân Đại Pháp đã cấp cho bà sinh mệnh thứ hai. Dưới đây tôi và các đồng tu hãy cùng nhau cảm nhận sự thần kỳ và siêu thường của Đại Pháp. (do đồng tu đó tự thuật lại).

Trong lúc hôn mê, tôi cảm thấy như đã đến được cửa phía Đông của Trung Nam Hải, tôi nhìn thấy rất nhiều người (trong đó có cả các quan lớn của Trung Cộng trước đây). Một người trẻ tuổi nói với tôi: “Đi thôi, vào Trung Nam Hải.” Tôi huơ tay không trả lời, thầm nghĩ: Những người này chẳng phải đã chết rồi hay sao? Mình có thể không đi theo họ, bao nhiêu người như vậy đều đi vào cửa phía Đông rồi. Lúc này tôi liền nghe thấy một tiếng gọi: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi?!” Mở mắt ra tôi thấy con gái đứng trước mặt mình. Con gái tôi nói: “Con là con gái của mẹ, mẹ đã hôn mê hơn nửa tháng rồi.”

Lúc này tôi đặt tay lên bụng, Pháp Luân đang xoay chuyển, nhưng tôi không nghĩ ra gọi đó là gì, nhắm mắt lại tôi nhìn thấy một cuốn sách, nhưng ở giữa lại có một tờ giấy che mất chữ. Là sách gì vậy nhỉ? Tôi không tài nào nhớ nổi. Đột nhiên tôi đặt tay lên ngực, lòng thầm nghĩ: “Mọi chuyện trong cuộc sống có thể quên hết cũng không sao, nhưng điều này không thể quên.” Cũng không rõ là phải mất bao lâu, trước mắt tôi lại hiện ra 4 chữ: “Khổ kỳ tâm chí” (Tên bài thơ trong tập Hồng Ngâm của Sư phụ Lý Hồng Chí). Là cái gì nhỉ? Dần dần tôi nhớ ra là bài thơ của Sư phụ, tôi cố nhớ từng câu từng câu, mấy ngày sau mới nhớ ra. A, tôi cảm nhận được sâu sắc rằng vào thời khắc quan trọng của sinh mệnh, chính Đại Pháp của Sư phụ, chính niệm của người tu luyện đã giúp tôi bước khỏi hoàn cảnh khó khăn!

Toàn thân tôi bất động, có nhiều chỗ vẫn tê dại. Tôi hết lần này đến lần khác tập ngồi dậy, chỉ cần tôi ngồi dậy là trời đất đảo điên, tôi chóng mặt liền ngã xuống. Một lần tôi vừa ngã xuống đã cảm giác có vật gì từ trên đầu rơi xuống, sờ tay thì thấy một đống mềm nhũn. Con gái bảo tôi đó là do một nửa bộ não của tôi không còn xương nữa, nó nằm trong đại não, trong da đầu. Trong lòng tôi không hiểu chuyện gì cả. Con gái tôi kể lại quá trình mà toàn thân và đại não tôi bị tổn thương, bị xe đâm như thế nào (có ghi hình video). Tôi nghĩ tôi là người luyện công, tôi quyết tâm phải ngồi dậy!

Mấy ngày sau, tôi thực sự đã ngồi dậy được. Dù cho trời đất đảo điên như thế nào, tôi cũng nhắm mắt lại, hai tay nắm lấy thành giường, cắn răng không cho người đổ xuống. Mấy ngày sau tôi hơi ngồi dậy được một chút, nhiệm vụ đầu tiên là ngồi song bàn, rất nhẹ nhàng tôi đã ngồi được song bàn, trong lòng tôi thấy thật dễ chịu.

Sau khi có thể ngồi dậy được, các bác sỹ bảo tôi đeo tai nghe đi trị liệu gì đó (tôi không hiểu). Đột nhiên tôi nghĩ ra rằng: “Tôi là người luyện công, không cho họ chữa trị gì cho tôi cả.” Tôi liền đưa tay tháo tai nghe xuống, họ tới nói tôi, dù có nói gì tôi cũng không nghe, đành phải đẩy tôi về nhà. Chuyện này diễn ra tổng cộng bảy lần, tôi vẫn kiên quyết không đi, sau cùng thì cũng coi như xong chuyện.

Cơ thể tôi phục hồi rất nhanh, bác sỹ quyết định phẫu thuật cho tôi, dùng hợp kim nối lại nửa bộ não không còn xương sọ kia của tôi. Người nhà liền đẩy tôi tới bệnh viện đi dạo. Tôi phát hiện có rất nhiều người có thể đi lại, trên đầu họ có một phần đường đo đỏ không mọc tóc. Con gái nói với tôi là họ cũng đều gặp tai nạn, có người nằm viện 7 đến 8 tháng rồi. 08 giờ sáng vào ngày phẫu thuật hôm đó, khi bước vào phòng phẫu thuật, tôi nghĩ: “Mình là người luyện công, mình không cần bộ não như vậy. Sau khi phẫu thuật chừng nửa tháng tôi đã về nhà.

Sau khi về nhà tôi vẫn nghĩ mình sẽ tập đi để tới nhà đồng tu. Một tháng sau, tôi đã có thể xuống tầng dưới. Bà lão hàng xóm nhìn thấy não tôi bị thương thì kêu lên: “A! Không có sẹo! Chỗ làm phẫu thuật trên đầu bà cũng đã mọc tóc, xem ra những lời trước kia bà nói với tôi là thật.” Trước đó, tôi đã từng giảng chân tướng cho bà ấy. Tôi nói bà hãy niệm chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Sau này, gặp lại bà ấy, tôi phát hiện sức khỏe của bà cũng tốt lên một cách rõ rệt.

Nghe con gái tôi nói nhiều chỗ khắp người tôi đều bị gãy xương, về cơ bản là không thể điều trị được. Lúc đó khi người nhà yêu cầu bác sỹ trị liệu, bác sỹ nói bệnh não của bà ấy còn chưa biết phải điều trị thế nào, giữ lại hơi thở cho bà ấy đã không dễ dàng gì. Theo cách nghĩ của bác sỹ, lúc đó tôi có được chữa khỏi cũng chỉ là người thực vật mà thôi.

Không ai nghĩ rằng tôi có thể bình phục như người bình thường. Tôi học Pháp, luyện công đều có thể đạt được trạng thái bình thường, từ khi có thể xuống tầng dưới tôi cũng đã bắt đầu làm việc thứ ba, tôi đã tự mình ra ngoài giảng chân tướng từ nửa năm trước.

Chuyện này khiến tôi cảm nhận sâu sắc rằng, chỉ cần kiên định tín Sư tín Pháp Sư phụ sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cho chúng ta mọi lúc. Chúng ta hãy thực hiện lời thệ ước của mình để báo đáp hồng ân vô lượng của Sư phụ, làm ba việc tốt hơn nữa.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/4/27/颅骨骨折性命攸关-师尊呵护再展神奇-290485.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/6/1/1454.html

Đăng ngày 20-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.
Share