Bài viết của một độc giả ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-03-2014] Chiều ngày 18 tháng 09 năm 2013, vợ tôi sinh hạ một bé trai, sinh trễ 20 ngày, tại Bệnh viện Thành phố Lăng Nguyên ở tỉnh Liêu Ninh. Khi con tôi ra đời, cháu bị ngạt thở. Toàn thân cháu tím tái. Sau khi được cấp cứu, cháu bắt đầu thở nhưng cơ thể vẫn không ấm lên và phải đặt vào lồng kính để theo dõi chăm sóc.
Đứa bé chỉ có một mạch đập yếu ớt. Cháu không thể khóc, không thể bú, không thể đi vệ sinh. Một ống chuyền thức ăn qua mũi được đưa vào, nhưng cháu không thể uống dù chỉ 01 ml sữa mỗi lần. Đôi khi, thậm chí chừng đó là quá nhiều. Máu tụ được hút khỏi dạ dày của cháu.
Các bác sĩ cho biết con tôi có bảy vấn đề đe dọa đến tính mạng: ngạt thở, bệnh tim bẩm sinh, xuất huyết dạ dày, suy thận, hỏng đường tiêu hóa, viêm phổi sặc (nước ối đục và phân su), thiếu oxy não.
Bất kỳ một trong những vấn đề đó đều có thể gây tử vong. Bác sĩ nói rằng ông không thể làm được gì hơn và đề nghị chúng tôi chuyển con mình đến bệnh viện khác.
Tôi thậm chí không thể miêu tả được tôi đã cảm giác như thế nào khi nghe thông báo của bác sĩ. Thật tội nghiệp một sinh mệnh bé nhỏ, ở trong thế giới này chỉ trong một vài giờ ngắn ngủi, nhưng lại chịu đựng quá nhiều đau đớn.
Vợ tôi đã mang thai cháu 10 tháng, làm sao chúng tôi có thể để cháu đi? Việc đầu thai của cháu đến với gia đình của chúng tôi là do duyên tiền định. Không có lý nào chúng tôi có thể từ bỏ con trai của mình mà không đấu tranh. Chúng tôi phải làm hết sức mình để cứu lấy cháu.
Vợ tôi và tôi dồn hết tia hy vọng cuối cùng của chúng tôi dành cho bệnh viện Triều Dương. Tại đó, họ cũng chẩn đoán tương tự.
Bác sĩ trưởng lắc đầu tiếc nuối và thất vọng: “Tôi đã là bác sĩ trong nhiều năm. Tôi chưa bao giờ gặp một trường hợp phức tạp nghiêm trọng như con trai của anh chị.”
Ông nói thêm: “Thậm chí nếu anh tiêu tốn một trăm ngàn, hai trăm ngàn nhân dân tệ cho việc điều trị của cháu, điều đó chỉ lãng phí tiền của anh thôi. Ngay cả khi cháu còn sống, cháu sẽ phải được truyền và lọc máu thường xuyên. Một đứa bé với tình trạng thiếu oxy nghiêm trọng có thể dễ dàng chuyển sang bại não. Con trai anh còn quá nhỏ, làm sao cháu có thể chịu đựng nổi đau đớn như thế được!”
Những lời của bác sĩ giống như nước đá trên một ngọn lửa, dập tắt tia hy vọng cuối cùng của chúng tôi. Chúng tôi nhìn con trai đang hấp hối của mình với trái tim đầy sự đau đớn. Không còn gì để làm, chúng tôi lảo đảo về Lăng Nguyên cùng với con trai của mình.
Một người dì tu luyện Pháp Luân Công nghe kể về sự khó khăn của chúng tôi và đã đến thăm chúng tôi. Tôi nhớ rằng dì đã từng khuyên chúng tôi niệm “Pháp Luân đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” trước đây, nhưng chúng tôi quá bận tâm đến việc tìm kiếm sự giúp đỡ y tế và trông cậy vào khoa học hiện đại mà không để ý nhiều đến dì ấy.
Bây giờ chúng tôi đã hết cách, chúng tôi nghĩ rằng không mất gì khi niệm thử, mặc dù chúng tôi không có tín ngưỡng hay niềm tin nào.
Nhưng, làm thế nào mà một vài lời lại có thể cứu khỏi một tình trạng nguy kịch được?
Dì của tôi kiên nhẫn giải thích: “Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp. Niệm những lời đó giống như niệm thần chú vậy. Sư Phụ của Đại Pháp sẽ bảo vệ cháu.”
Dì tiếp tục đưa ra nhiều ví dụ về những trường hợp được chữa khỏi thần kỳ từ Đại Pháp, giúp tôi quyết tâm thử niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.
Vì thế, tôi đã ngồi bên cạnh con trai mình và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” hết lần này đến lần khác, cầu xin Sư phụ của Đại Pháp cứu mạng con trai tôi.
Tôi niệm những lời đó ngay khi thức dậy vào mỗi buổi sáng. Tôi niệm chúng suốt ngày chỉ trừ lúc ngủ.
Vào ngày thứ mười hai, chiếc ống đưa vào lỗ mũi của con trai tôi bằng cách nào đó đã bị đẩy ra ngoài, nhưng cháu có thể thở bình thường. Toàn thân cháu hồng hào. Cháu đã có thể đi vệ sinh.
Dần dần, con trai tôi đã biết bú. Cháu sẽ khóc khi đói. Cháu ngủ khi no. Không lâu sau chúng tôi dừng điều trị cho cháu.
Tất cả chúng tôi đều không thể tin được, mặc dù tất cả chúng tôi đều đã chứng kiến sự phục hồi sức khỏe của cháu chỉ trong hai tuần.
Vào ngày thứ mười lăm, tôi đưa con trai mình đến Bệnh viện Triều Dương để kiểm tra tổng quát. Kết quả của tất cả các kiểm tra lẫn xét nghiệm đều bình thường.
Khi tôi đem tin tốt lành này về nhà nói với bố mẹ tôi, họ đã bật khóc và nói to lên rằng: “Chúng ta phải cảm tạ Pháp Luân đại Pháp. Sư phụ Lý Hồng Chí đã cứu cháu trai của chúng ta! Chúng con xin khấu đầu cảm tạ Sư phụ!”
Vào lúc đó, tôi cũng đã hoàn toàn bị thuyết phục: Pháp Luân Đại Pháp là khoa học xác thực nhất, là khoa học cao nhất. Toàn bộ gia đình chúng tôi rất biết ơn Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả chúng con xin bày tỏ lòng biết ơn đến Sư phụ từ bi của Đại Pháp đã cứu độ chúng con!
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/5/474.html
Đăng ngày 13-06-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.