Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-05-2014] Năm 2001, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tổ chức vụ tự thiêu giả trên Quảng trường Thiên An Môn để vu oan cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã bước ra để làm rõ sự thật và phơi bày những lời dối trá xảo quyệt của ĐCSTQ. Sau đó tôi bị trả thù và bị kết án bất hợp pháp 7 năm tù.

Cha tôi là một nông dân trung thực, chất phác. Trong 7 năm tôi bị giam giữ bất hợp pháp, hàng năm, ông đều đưa đứa con trai nhỏ của tôi đến thăm tôi. Họ đã chịu rất nhiều gian khổ để vượt qua quãng đường dài hơn 1.000 cây số, băng qua núi non hẻo lánh và nhiều vùng đất lạ mà không có người thân thích.

Ở trong tù, tôi từ chối hợp tác với những lính gác cố gắng tẩy não và “chuyển hóa” tôi. Do đó, họ nhiều lần không cho cha và con trai của tôi vào thăm tôi. Họ thậm chí còn đe dọa cha tôi rằng: “Bác phải giúp chúng tôi thuyết phục con trai bác từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp nếu bác muốn nhìn thấy anh ta. Nếu anh ta không chuyển hóa, anh ta sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi.”

Lúc đó, cha tôi đã hơn 60 tuổi. Ông đã trải qua mọi cuộc vận động chính trị của chế độ cộng sản trong quá khứ, vì vậy ông rất hiểu bản chất tà ác của ĐCSTQ .

Năm 2006, sau 05 năm chịu cảnh con trai mình bị tù đày và dưới sức nặng của đủ loại áp lực mà ông buộc phải gánh chịu, cha tôi đã suy sụp.

Cũng vào thời gian đó, mẹ tôi bị liệt, vì vậy gánh nặng tài chính gia đình trút hết xuống vai vợ tôi. Cô ấy không còn lựa chọn nào khác nên đành giao đứa con trai nhỏ của chúng tôi cho cha mẹ già đau yếu, bệnh tật để có thể đi ra ngoài tìm việc làm.

Khi tôi được ra tù vào năm 2008, căn nhà của chúng tôi gần như đã hư hỏng toàn bộ và cỏ dại quanh nhà đã cao đến vài mét. Cảnh tượng đó thật nghiệt ngã và đau lòng.

Đó là năm diễn ra Thế vận hội mùa Đông. Chúng tôi liên tục bị quấy rối. ĐCSTQ đã phái nhiều người tới nhà chúng tôi cả ngày lẫn đêm.

Bệnh tim mạch vành nghiêm trọng của cha tôi khiến ông bị phù và khó thở. Bệnh đau cổ nghiêm trọng làm ông buồn nôn, nôn mửa và chóng mặt. Ông còn bị loét dạ dày và không thể ngồi hoặc nằm xuống thoải mái.

Tôi đã cố gắng thuyết phục cha mình học Pháp Luân Đại Pháp, nhưng ông quá sợ hãi. Tài chính của chúng tôi đang trong tình trạng thiếu thốn, không có tiền để chữa trị thuốc men cho ông.

Vào mùa Đông năm 2009, tôi lên kế hoạch đi đến vùng lân cận để làm việc. Vì cần phải đi xa một thời gian, tôi đã chuẩn bị một số việc cần thiết và để lại 500 nhân dân tệ.

Cha tôi bảo tôi đừng đi với lý do rằng giờ đang là mùa đông, tình trạng của ông ngày càng tồi tệ và ông có thể ra đi bất kỳ lúc nào, nếu tôi đi sẽ không có ai tiễn đưa ông đến thế giới bên kia.

Tôi an ủi cha mình, nói ông không phải suy nghĩ quá nhiều, và rằng ông có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, và tôi sẽ trở về nhà ngay khi có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Tôi bắt đầu lên đường, nhưng khi vừa đi được một nửa quãng đường thì tôi nhận được điện thoại khẩn cấp từ một người hàng xóm, nói rằng cha tôi đang cấp cứu tại bệnh viện.

Tôi phát hiện ra rằng sau khi tôi đi, cha tôi đã mang một ít thuốc trừ sâu đến cạnh giường ngủ của mẹ tôi, nói với bà rằng ông không thể tiếp tục sống, sau đó đổ thuốc trừ sâu ra một cái bát, và nâng bát lên miệng.

Mẹ tôi vớ lấy cái nạng để gạt cái bát ra khỏi tay của cha tôi và hô hoán kêu cứu. Hàng xóm xông vào và đưa cha tôi tới bệnh viện. May mắn thay, họ đã hành động kịp thời. Cha tôi nhanh chóng qua khỏi cơn nguy kịch. Ông tiếp tục được theo dõi và có thể về nhà sau một vài ngày.

Tôi an ủi cha mình, khuyên ông không được bi quan về tình trạng sức khỏe của mình. Tôi cầu xin ông một lần nữa hãy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng khuyên ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” với tất cả trái tim và sức mạnh của mình.

Nhưng tinh thần của cha tôi đang rất kém và không thể có đủ lòng tin. Thay vào đó, ông nói với tôi: “Khi con bị tra tấn và chịu đau khổ trong tù, mỗi năm cha đã để dành đủ tiền để có thể đến thăm con. Bây giờ, con có thể thấy cha đang bị bệnh và ở trong tình trạng này, nhưng điều duy nhất con làm là đề nghị cha đọc một vài từ. Con thật bất hiếu!”

Sau Tết Nguyên Đán, tôi đã dành dụm và tiết kiệm đủ tiền để có thể thu xếp cho cha tôi vào điều trị tại bệnh viện quận.

Sau khi cha tôi thực hiện các xét nghiệm ban đầu, bác sĩ đã nói riêng với tôi: “Tình trạng của cha anh rất phức tạp. Nghiêm trọng nhất là bệnh tim mạch vành của ông. Nhịp tim của ông rất hỗn loạn. Khi tôi đặt tay lên tim ông, nhịp tim của ông mạnh đến mức đẩy tay ​​tôi ra. Ông có thể qua đời bất cứ lúc nào. Chúng ta phải đưa ông vào Khoa Hồi sức Tích cực để ông có thể được y tá chăm sóc 24/24 giờ. Bệnh viện không thể và sẽ không chịu trách nhiệm về bất kỳ tiến triển bất thường nào của ông.”

Khi cha tôi nằm viện được 20 ngày, tôi đã hỏi bác sĩ liệu cha mình có thể chữa khỏi được không. Bác sĩ nói: “Đây là một tình huống tiến thoái lưỡng nan mà y học hiện đại đang phải đối mặt, nhưng không thể giải quyết. Tình trạng này được gọi là ung thư bất diệt. Phương pháp điều trị có thể cung cấp một số hỗ trợ giảm đau nhưng không có cách chữa khỏi.”

Cha tôi nói với tôi: “Bởi vì tình cảnh là như vậy. Con đã làm hết sức mình. Hãy để cho cha được xuất viện.”

Sau khi chúng tôi về nhà, tôi lại kiên nhẫn nhắc nhở cha mình về khả năng chữa lành bệnh của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi dẫn chứng nhiều trường hợp có thực của các học viên cũng như những người đã hồi phục và nhận được phước lành khi đặt niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp.

Tôi nói với cha mình: “Bây giờ, chỉ Sư phụ của Đại Pháp mới có thể cứu sống cha. Nếu cha tin, nếu cha muốn tu luyện, thì sẽ có hy vọng.”

Cuối cùng, cha tôi nói: “Được rồi.”

Tôi đề nghị ông bắt đầu với việc dễ dàng và đơn giản là chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Khi cha tôi bị đau và không thể ngủ được, ông lại niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” suốt cả đêm cho đến tận sáng hôm sau.

Lúc đầu, cha tôi thường hỏi: “Tại sao cha vẫn còn đau đớn như vậy? Việc này có thực sự hiệu quả không?”

Tôi nói với cha mình: “Đây là Phật Pháp. Đức Phật chỉ nhìn vào tâm con người. Đừng lo lắng hay nghĩ về sự đau đớn của cha. Hãy tập trung niệm các từ đó. Vậy là đủ.”

Cuối cùng, cha tôi cũng tin điều đó. Ông tiếp tục niệm, niệm, niệm…

Các cơn đau của ông giảm dần đi. Tình trạng sức khỏe của ông dần được cải thiện. Dần dần ông đã có thể đi ra ngoài ruộng để hái rau và giúp mọi người nấu ăn.

Hơn một tháng sau, bác sĩ gọi cho tôi để hỏi thăm: “Có phải cha của anh qua đời rồi không? Đã một thời gian dài. Chúng tôi không nghe được bất cứ thông tin gì. Chắc hẳn tất cả mọi người đang bận rộn với đám tang của ông?”

Khi tôi thông báo với bác sĩ rằng cha mình không chỉ sống tốt mà ông còn nhặt được rau và nấu cơm, bác sĩ đã không thể tin vào tai mình.

Bây giờ, cha tôi đang học các bài giảng Pháp và đã bắt đầu luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả hàng xóm và người thân đều chứng kiến ​​da của cha tôi hồng hào trở lại và tâm trạng của ông trở lên vui vẻ. Họ liên tục nhận xét rằng ông đã thay đổi. Tất cả họ đều nói rằng tôi là một người con ngoan, biết thể hiện lòng hiếu thảo đúng cách.

Nhiều hàng xóm và người thân của chúng tôi cũng muốn học [Đại Pháp] sau khi chứng kiến hiệu quả tuyệt vời của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/5/15/【庆祝513】父亲-291396.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/20/1263.html

Đăng ngày 12-06-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share