Bài viết của một học viên tại Tuyên Hóa, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-03-2014] Lần đầu tiên tôi biết đến Pháp Luân Công là từ 12 năm trước, khi tôi bị bắt giam trong một trung tâm giam giữ vào tháng 11 năm 2001. Tôi muốn chia sẻ về việc tu luyện đã thay đổi cuộc đời mình như thế nào.

Sư phụ đã quản tôi trước khi tôi bắt đầu tu luyện

Tôi 58 tuổi, là một quan chức chính phủ đã nghỉ hưu. Trước khi nghỉ hưu tôi làm việc tại một cơ quan pháp luật trong chính phủ. Trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công, một phần công việc của tôi là “chuyển hóa” các học viên và ép họ từ bỏ niềm tin của mình.

Tôi không biết bất kỳ điều gì về Pháp Luân Công. Tôi chỉ cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ mà mình được giao. Tôi từ chối lắng nghe các học viên, và không muốn cho họ có bất kỳ cơ hội nào để nói chuyện. Do đó, tôi đã bỏ lỡ nhiều cơ hội để tìm hiểu sự thật về Pháp Luân Công.

Môi trường làm việc của tôi giống như một thùng thuốc nhuộm gây ô nhiễm đến tất cả mọi người trong đó. Tất cả mọi người đều thỏa mãn trong việc ăn uống xa hoa, cờ bạc, và các hình thức tham nhũng khác nhằm giải trí. Tôi là một trong số họ. Mạt chược đã trở thành một trong những phần giải trí chính của tôi. Tôi đã chơi nó mọi lúc.

Trong khi đó, tôi đã xuất hiện các loại bệnh về dạ dày, tim, vai, lưng và chân của mình. Chồng tôi là một người nóng tính, và tôi cũng không phải là một người có thể chịu đựng tốt. Chúng tôi thường hay xô xát, và cuối cùng dẫn đến ly dị.

Cả tâm trí và cơ thể tôi đều mệt mỏi và đau đớn, và tôi luôn thấy đầu óc mơ màng. Thỉnh thoảng, tôi nghĩ đến việc trở thành một người xuất gia, sống một cuộc sống đơn giản trong một ngôi chùa.

Một đêm tháng 03 năm 2001, tôi có một giấc mơ. Trong giấc mơ, tôi leo lên một chiếc thang dẫn lên thiên đàng. Có một vài người ở trên đỉnh chiếc thang đó. Tôi đã nghĩ trong giấc mơ: “Ai nói một người thường không thể lên thiên đàng? Mình đang đi lên thiên đàng phải không? Điều này thật là tuyệt, mình không muốn đau khổ nữa.”

Sau khi tỉnh dậy, tôi tự nói với mình: “Đây là một giấc mơ may mắn. Mình chắc chắn sẽ thắng tiền trong cuộc mạt chược tối nay.” Tuy nhiên, tôi lại mất rất nhiều tiên đêm đó. Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã nhận ra rằng giấc mơ là một điểm hóa được Sư phụ gửi tới. Ngài đã quản tôi ngay cả trước khi tôi bắt đầu tu luyện.

Thời điểm khó khăn nhất cuộc đời

Chúng ta không thể điều khiển số phận của mình. Một vài ngày sau giấc mơ đầu tiên, tôi có một giấc mơ khác, trong đó là một con tàu vũ trụ đang bay quanh giữa những đám mây dày đặc, và những đám mây khiến cả thế giới chìm trong bóng tối. Bầu trời dường như sắp sập xuống. Tôi đã tỉnh dậy trong cơn hoảng sợ.

Tôi nghĩ rằng nó là một điềm xấu. Một vài ngày sau đó, một tai họa đã xảy ra với tôi. Một người họ hàng của tôi có một doanh nghiệp, mà tôi có tham gia vào đó. Doanh nghiệp đã gặp rắc rối về pháp luật, tôi bị bắt và bị giam giữ tại một trung tâm giam giữ.

Tôi không thể chấp nhận tai họa bất ngờ này, và oán trách ông trời không công bằng. Đó là thời điểm khó khăn nhất trong cuộc đời tôi. Tôi thậm chí còn nghĩ về việc tự tử. Tôi tự hỏi tại sao điều này lại xảy ra với mình. Nhìn lại cuộc sống, tôi cảm thấy mình đã trải nghiệm nhiều đau khổ hơn là niềm vui. Tôi đã thất bại, bởi vì tôi không thể nhìn thấy mối quan hệ của luật nhân quả.

Nhiều học viên Pháp Luân Công bị giam giữ trong cùng trung tâm giam giữ. Họ thường cố gắng cho tôi biết về Pháp Luân Công. Lúc đầu, tôi từ chối lắng nghe. Tôi nói với họ: “Các chị nói mình đang cố gắng trở thành người tốt. Tôi đã làm một người tốt trong suốt cuộc đời mình, nhưng kết cục tôi thì đang bị giam giữ ở đây.”

Một học viên nói với tôi: “Từ góc độ tu luyện, mọi thứ đều có quan hệ nhân duyên. Có lẽ đây là cơ hội để chị tìm hiểu Pháp Luân Công và bắt đầu tu luyện.” Tôi không hiểu. Cô ấy tiếp tục nói: “Có thể việc chị bị giam giữ lại là đang thực sự bảo vệ chị khỏi một số nguy hiểm có thể xảy ra nếu chị ở bên ngoài nơi này.”

Lời nói của họ đã an ủi tôi phần nào. Tôi nhận ra rằng mình nên đặt xuống tất cả những lo lắng và chỉ nên đối mặt với bất cứ điều gì cần phải đối mặt.

Đắc Pháp

Tôi đang chờ đợi kết quả cho trường hợp của mình, nhưng không hề có tiến triển. Trong khi đó, ngày càng có nhiều học viên bị gửi đến trung tâm giam giữ này. Tôi cùng buồng giam với một vài người trong số họ, vì vậy tôi thường nghe được các cuộc nói chuyện của họ. Đôi khi, lời nói của họ có ý nghĩa với tôi, và tôi đã cảm động. Tất cả họ đều rất khỏe mạnh, và hành vi của họ là khác với những người bình thường. Dần dần, tôi đã hình thành một sự hiểu biết mới về Pháp Luân Công.

Tôi bắt đầu lắng nghe họ và hỏi họ các câu hỏi. Một học viên đề nghị tôi luyện các bài công pháp với họ. Tôi nói: “Trước khi tôi nghỉ hưu tại một cơ quan pháp luật trong chính phủ, công việc của tôi là chuyển hóa các học viên Pháp Luân Công, cố gắng làm cho họ từ bỏ niềm tin của mình. Bây giờ, cô lại đang đề nghị tôi tu luyện sao? Tôi sẽ không tu luyện.”

Cô ấy nói: “Nếu chị bắt đầu tu luyện, Sư phụ của chúng tôi sẽ bảo hộ chị. Chị có thể được an bài lại số mệnh của mình. Vụ kiện của chị có thể sẽ được hủy bỏ, và chị sẽ được thả tự do.” Tôi đã không tin cô ấy.

Sáu tháng đã trôi qua, nhưng tôi không hề được nghe gì về trường hợp của mình. Tôi cũng không biết khi nào mình sẽ được thả tự do. Một ngày, các học viên đọc các đoạn giảng Pháp sau đây cho tôi.

“Người vô đức, thiên tai nhân họa. Đất vô đức, vạn vật điêu tàn. Trời vô Đạo, đất nứt trời sập, thương khung trống rỗng. Pháp Chính, càn khôn chính, sinh cơ bừng bừng, trời đất ổn, Pháp trường tồn.” (Pháp ChínhTinh tấn yếu chỉ)

“Vi danh giả khí hận chung sinh,
Vi lợi giả lục thân bất thức;
Vi tình giả tự tầm phiền não,
Khổ tương đấu tạo nghiệp nhất sinh.
Bất cầu danh du du tự đắc,
Bất trọng lợi nhân nghĩa chi sỹ;
Bất động tình thanh tâm quả dục,
Thiện tu thân tích đức nhất thế.”
(Tố NhânHồng Ngâm)

Những bài thơ làm tôi xúc động sâu sắc. Cô ấy nói với tôi rằng chúng được viết bởi Sư phụ của họ, và còn có nhiều hơn nữa. Cô ấy nói: “Pháp Luân Công dạy người ta làm người tốt. Tại sao chị lại không tìm hiểu?” Tôi nói: “Hãy để tôi đọc cuốn sách trước đã.” Tuy nhiên, lại không có sẵn những cuốn sách Pháp Luân Công ở trung tâm giam giữ.

Thật kỳ diệu, một vài ngày sau đó có một học viên đã tìm được cách mang một cuốn Chuyển Pháp Luân vào trong trung tâm giam giữ. Tôi đã đọc. “Không có điều gì là sai với những bài giảng này! Nó là một môn tu luyện tốt, và cải biến cả tâm lẫn thân của một người. Không phải những người tu luyện tu ‘Chân – Thiện – Nhẫn’ là những người tốt sao? Tại sao chính phủ lại cấm nó.” Tôi đã tự hỏi.

Hai ngày sau khi tôi đọc cuốn sách, tôi có một giấc mơ khác. Một cái cây được làm bằng sắt đã nở hoa trong giấc mơ của tôi. Một bông hoa màu vàng rất đẹp bao phủ cái cây sắt đó, mà nó là hình dáng của một cây thông.

Tôi vui mừng nói với các học viên ở cùng mình: “Tôi sẽ sớm có tin tức về trường hợp của mình. Tôi sẽ sớm được về nhà.” Một học viên nói với tôi: “Chị sẽ sớm bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công thôi.” Tôi nhìn cô ấy, và không nói bất cứ điều gì. Lúc đó tôi chỉ muốn vụ kiện được hoàn tất, và về nhà.

Tôi đợi khoảng một vài ngày. Nhưng vẫn không có tiến triển gì trong trường hợp của mình. Tôi nghĩ có lẽ những học viên đã đúng. Tôi vẫn phải ở đây vì tôi cần tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nên thử một lần xem sao?

Tôi đã do dự bởi vì Pháp Luân Công bị cấm ở Trung Quốc. Nhưng tôi không muốn để mất cơ hội này. Tôi nghĩ có lẽ vận may của mình sẽ thay đổi và tôi sẽ được thả tự do sớm hơn nếu tôi bắt đầu tu luyện. Sau đó, tôi có thể tu luyện ở nhà. Nó không cần yêu cầu phải sống ở trong một ngôi chùa, và nó lại còn tốt cho sức khỏe của tôi. Tôi nghĩ, mình nên thử nó một lần.

Tôi bắt đầu tu luyện với một mục đích như vậy. Đó là vào tháng 11 năm 2001. Bây giờ nhìn lại, tất cả điều tôi muốn nói là: “Sư phụ, người đã rất vất vả chỉ để cứu con. Nỗ lực của người sẽ không phải là vô ích. Bây giờ, cây sắt trong tim con đã nở hoa.” Sư phụ đã cứu tôi ra khỏi một lối sống sa đọa. Tôi cũng đánh giá cao những nỗ lực của các học viên khác, những người không bao giờ từ bỏ tôi, kiên nhẫn nói với tôi về vẻ đẹp của tu luyện.

Chứng kiến uy lực của Đại Pháp

Các học viên dạy tôi các bài công pháp, và đọc Hồng Ngâm và những bài giảng khác của Sư phụ cho tôi. Ngay sau đó, tôi đã học thuộc lòng Luận Ngữ và Hồng Ngâm. Tôi cũng kiên trì luyện các bài công pháp. Tôi ngồi ở tư thế song bàn trong khi đả tọa ngay từ đầu. Khi chân tôi đau, tôi nhẩm đọc những lời giảng của Sư phụ: “khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Chuyển Pháp Luân)

Hơn một tháng sau, tôi có thể ngồi được song bàn trong một giờ. Một dòng chảy năng lượng mạnh mẽ di chuyển từ đỉnh đầu của tôi từ phải sang trái trong khi đang luyện bài công pháp thứ ba, và cánh tay của tôi cảm thấy rất nhẹ trong thời gian luyện bài công pháp thứ tư.

Cơn đau trong dạ dày, tim, vai, và lưng của tôi đã biến mất trong 30 ngày, đặc biệt là đau lưng, vốn thường khiến tôi khó khăn khi trở mình trên giường. Trường hợp pháp lý của tôi đã được giải quyết ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện, và tôi được thả tự do mà không mất bất kỳ khoản phí nào.

Bây giờ nhìn lại, tôi hiểu rằng mình sẽ không thể đắc Pháp và bắt đầu tu luyện nếu không phải nhờ thử thách đó. Tôi không thể diễn tả được lòng biết ơn của mình với Sư phụ bằng ngôn từ nào. Tất cả điều tôi có thể làm là tu luyện cho tốt, và không phụ ơn cứu độ của Sư phụ.

Ở nhà, tôi không có bất kỳ cuốn sách Pháp Luân Công nào. Tôi biết điều quan trọng là học Pháp, vì vậy tôi đã gọi điện cho một học viên mà tôi gặp ở trung tâm giam giữ, nhờ cô ấy giúp đỡ. Một vài ngày sau đó, cô ấy tìm cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân và cuốn Đại Viên Mãn Pháp.

Tôi thường nói với bạn bè, đồng nghiệp, và người thân của mình từ góc độ của một người thứ ba, những gì tôi biết về Pháp Luân Công. Tôi nói với họ đừng nói những điều xấu về Pháp Luân Công vì đó là dạy con người ta tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn.

Tôi nói với họ rằng tôi đã chứng kiến thái độ ngay chính của những học viên trong trung tâm giam giữ. Tôi cũng nói với họ sự thật về cuộc đàn áp. Một số bạn bè của tôi mỉm cười và nói: “Cậu không thể chuyển hóa các học viên Pháp Luân Công, nhưng cậu lại bị chuyển đổi bởi họ trong trung tâm giam giữ.”

Tôi nói: “Đúng vậy. Trước kia, mình biết rất ít về Pháp Luân Công. Trong trại giam, mình đã hiểu được rất nhiều. Cậu nên suy nghĩ về nó. Tại sao nhiều người tu luyện tới vậy? Nếu nó không có lợi, tại sao hơn 100 triệu người lại tu luyện? Cậu nên thử tìm hiểu nhiều hơn về nó.”

Không một ai có thể thay đổi tín tâm tu luyện của tôi

Một năm sau khi tôi trở về nhà từ trung tâm giam giữ, hai học viên mà đã cho tôi mượn sách Pháp Luân Công đến nhà tôi. (Sau đó, tôi biết được rằng họ đã bị chuyển hóa qua lớp tẩy não trong khi bị giam giữ, và đã đi trên đường tà.) Họ muốn lấy lại những cuốn sách. Họ nói với tôi rằng, họ cần phải thu thập tất cả các cuốn sách và thiêu hủy chúng. Họ cũng cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện.

Đầu tiên, tôi đã bị bối rối. Vì họ nằm trong số những người đã dạy tôi những bài công pháp. Tôi có nên nghe họ hay không? Sau đó, tâm trí tôi trở nên minh bạch. “Đặt những thứ khác sang một bên, tôi biết Pháp Luân Công đã chữa lành bệnh của mình. Làm sao tôi có thể từ bỏ được? Làm thế nào tôi có thể lấy những cuốn sách ra và để cho họ thiêu hủy đi? Ngay cả một người bình thường nên biết ơn khi anh hoặc cô ấy nhận được sự giúp đỡ từ người khác.” Tôi tự nhủ: “Họ đang làm những điều sai trái. Mình sẽ không đưa lại những cuốn sách cho họ.”

Tôi nói với họ rằng chị gái tôi đã mượn những cuốn sách và tôi không lắng nghe khi họ cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện. Kể từ đó, tôi đọc Pháp và luyện các bài công pháp thậm chí còn siêng năng hơn trước.

Sau đó, tôi kể với một học viên khác những gì đã diễn ra. Cô ấy nói với tôi: “Đừng nghe họ. Họ đã đi theo đường tà. Chị đã làm điều đúng đắn. Hãy cho tôi biết nếu chị cần bất cứ sự giúp đỡ nào.”

Sư phụ bảo hộ tôi

Tôi đã gặp phải một sự cố vào ngày 15 tháng 05 năm 2010, và tôi muốn chia sẻ nó.

Con trai một tuổi của chị gái tôi bị ốm, và chị nhờ tôi đi tới bệnh viện cùng họ. Trên đường tới bệnh viện, chị phải quay trở về nhà vì một vài việc, vì vậy chị nhờ tôi đưa đứa bé đến đó trước.

Khi tôi băng qua một con phố, tôi đã bị mất thăng bằng. Đứa bé tuột ra khỏi cánh tay phải của tôi. Vào lúc đó, có một luồng lực mạnh mẽ, từ trên hư không, đã đẩy đứa bé từ cánh tay phải sang cánh tay trái của tôi.

Tôi vội đỡ lấy đứa bé thật chắc bằng tay trái, và bị ngã xuống về phía tay phải, như có điều gì đó đã nâng đỡ cú ngã của tôi. Đứa bé khóc, nhưng không bị thương. Tôi mỉm cười với cậu bé: “Ổn thôi. Sư phụ của dì sẽ bảo vệ chúng ta.” Đó là một phép lạ. Tôi không thể tin rằng mình có thể giữ được em bé thật chặt khi bị mất thăng bằng như vậy.

Tại bệnh viện, tôi phát hiện rằng cổ tay mình đã bị thương. Tôi cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Tôi đi về nhà và khấu đầu trước ảnh Sư phụ. Tôi cảm tạ Sư phụ đã bảo vệ chúng tôi, và nói: “Con đã tu luyện không tốt. Con chưa chuẩn bị xong, và đã bận rộn với công việc của người thường. Tà ác đã lợi dụng sơ hở của con. Đó là lý do vì sao tai nạn này lại xảy ra ngày hôm nay.” Tôi hứa với Sư phụ rằng minh sẽ tu luyện tốt hơn.

Cổ tay phải của tôi đã bị bong gân và rất đau đớn. Tôi đọc Pháp và phát chính niệm. Chị gái tôi muốn mua một số thuốc cho tôi. Tôi nói với chị ấy đừng bận tâm. Là một người tu luyện, tôi biết mình sẽ sớm ổn thôi.

Một vài ngày sau đó, toàn bộ cánh tay và bàn tay của tôi sưng lên, và thậm chí cả da bị chuyển thành màu đen. Con trai tôi muốn đưa tôi đến bệnh viện. Tôi từ chối và nói với cháu: “Từ khi mẹ là một người tu luyện, mẹ chỉ tin tưởng vào Sư phụ và Pháp. Mẹ sẽ khỏe thôi. Đừng lo lắng.”

Tôi luyện các bài công pháp và đọc Pháp hàng ngày, như thể không có gì xảy ra. Tôi cũng làm tài liệu giảng chân tướng và đi làm việc nhà. Tôi đã hồi phục trong vòng chưa đầy 30 ngày. Một lần nữa, tôi lại được chứng kiến uy lực của Đại Pháp.

Với sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi đã thiết lập được một điểm in ấn, nơi tôi sản xuất các tài liệu giảng chân tướng tại nhà mình, và tôi đã tham gia vào một vài hạng mục Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi vẫn còn một chút sợ hãi về cuộc đàn áp. Ngoài ra, đôi khi tôi không thể kiểm soát nổi bản thân mình và không hành xử bản thân như một người tu luyện khi gặp phải những cuộc xung đột với người khác. Tôi hứa rằng tôi sẽ học Pháp tinh tấn hơn, làm tốt những gì mà một học viên nên làm, và kiên định tu luyện bản thân.

Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

Tạ ơn Sư phụ, cảm ơn các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/3/26/感谢师父从污泥中把我救起-289136.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/4/17/231.html

Đăng ngày 05-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share