Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-12-2013] Chiến dịch tuyên truyền phỉ báng của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã khiến nhiều người có thái độ thù nghịch đối với Pháp Luân Đại Pháp. Một số người thậm chí còn tham gia bức hại các học viên Đại Pháp. Nếu tất cả các chúng sinh này không biết chân tướng, họ sẽ đánh mất tương lai tốt đẹp của mình mà không nhận ra.

Cứu độ chúng sinh trên diện rộng bằng những tấm thẻ tự làm

Sư phụ đã giảng:

“Thực hiện trên một diện rộng, dùng hết thảy trí huệ của chư vị có thể dùng mà thực hiện; chỉ cần có thể cứu độ thế nhân thì thực hiện thôi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Florida, Hoa Kỳ).

Để cứu chúng sinh trên diện rộng, tôi nghĩ ra một số câu và đoạn văn ngắn gọn súc tích và ghi chúng lên những tấm thẻ tự dính. Các hình thức giảng chân tướng khác mà tôi dùng đến gồm có nói chuyện với mọi người, phân phát đĩa nghệ thuật Thần Vận, và treo các biểu ngữ Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi có hơn 10 loại thẻ tự dính khác nhau. Tôi cập nhật nội dung trên các tấm thẻ để bắt kịp tiến trình Chính Pháp. Để có trách nhiệm với tất cả chúng sinh, tôi nghiền ngẫm từng từ, và cố gắng hết sức đưa thông tin súc tích và nhắm thẳng trực diện. Tôi tìm mọi cách để truyền chân tướng và chứng thực Đại Pháp, đồng thời thể hiện là người đáng tin, chân thành, từ bi và nghiêm túc trong quá trình làm việc Đại Pháp.

Tôi thường dán các tấm thẻ lên các cột điện và ở sảnh vào của các tòa nhà chung cư, ở làng tôi và các khu vực xung quanh. Hầu như tôi đi dán vào ban đêm, nhưng đôi khi là vào buổi trưa hoặc lúc trời mưa bởi vì có ít người trên phố. Tôi không bỏ lỡ bất kỳ kỳ nghỉ lễ nào.

Trong những năm này tôi không được đón giao thừa cùng gia đình, đôi khi tôi cảm thấy có lỗi vì điều đó. Tuy nhiên vì tôi đối diện với việc này bằng chính niệm, tôi có thể dễ dàng loại bỏ chấp trước của mình, và tất cả các thành viên trong gia đình đều rất ủng hộ.

Bất cứ khi nào nhìn thấy các tấm thẻ bị xé rách tôi đều cảm thấy đau đớn. Tôi tự nhủ với lòng mình rằng có lẽ nhiều người đã đọc được miếng dán trước khi nó bị xé đi, và dù không ai đọc nó, người mà gỡ bỏ nó đi chắc chắn đã đọc. Vì vậy không bao giờ là phí thời gian hay công sức. Với chính niệm này, tôi có thể giữ được sự can đảm và niềm tin để tiếp tục hạng mục.

Truyền chân tướng để thức tỉnh thế nhân

Với chính niệm và tâm thuần tịnh, tôi cố gắng dán các tấm thẻ thẳng thắn và cân đối. Trong mùa đông lạnh giá, các tấm thẻ tự dán sẽ cứng lại trong vài giây ngay khi tôi lấy chúng ra khỏi túi, vì vậy tôi phải dán thật nhanh và chính xác. Một khi tấm thẻ dán không được thẳng thắn, thì không thể điều chỉnh lại được, vì vậy tôi phải cẩn thận dán từng tấm thẻ thật chính xác.

Sư phụ giảng:

“Sư phụ khẳng định những gì đệ tử Đại Pháp làm, chư vị chỉ cần xuất phát từ nguyện vọng chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, thì những việc chư vị làm tôi đều sẽ khẳng định; dẫu là Pháp thân của tôi hay là chư Thần, chư vị chỉ cần thực hiện, thì sẽ đưa việc làm của chư vị mở rộng thành vĩ đại hơn, xuất sắc hơn, sẽ hiệp trợ chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York).

Lời giảng của Sư phụ khiến tôi tự tin rằng các chính thần đang giúp đỡ tôi. Bất kể khi nào tôi đi dán các tấm thẻ, họ sẽ thanh trừ các nhân tố tà ác ở khu vực đó và mang phúc lành đến cho chúng sinh ở đó.

Sư phụ giảng:

“Người ta nói rằng mắt nhìn gì thì không sao cả, không thích nhìn thì không nhìn nữa là được thôi. Không phải thế đâu, chư vị nhìn rồi thì nó tiến nhập vào, vì những thứ đó ở không gian khác chúng đều có thể phân [tách thân] thể, thời gian nhìn càng lâu thì tiến nhập vào càng nhiều.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010).

Khi các học viên trong vùng chúng tôi bị bắt, tôi ghi lại tất cả các trường hợp bị bức hại lên các tấm thẻ và dán chúng ở đồn công an, các tòa nhà chung cư và đặc biệt ở khu phố của học viên bị bắt.

Ban đầu, chính quyền rất tò mò: “Tấm thẻ thậm chí còn được dính lên cửa nhà của Trưởng ban an ninh nội địa! Chúng tôi phải tìm cho ra ngọn ngành!” Sau hàng loạt nỗ lực tìm kiếm tôi thất bại, họ đã bỏ cuộc: “Miễn là họ đừng tiếp tục dán các miếng dán, họ vẫn có thể tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở nhà như họ muốn.”

Bố của một đồng tu nói với anh ấy: “Bố không thể tưởng tượng được bao nhiêu học viên Pháp Luân Đại Pháp đã đến khu phố chúng ta tối hôm qua. Tất cả các cột điện đã được dán đầy các tấm thẻ. Mọi người đang đọc chúng. Bố cũng ở đó.”

Mẹ chồng tôi nói với tôi: “Mẹ nhìn thấy các tấm thẻ dán trên các cột trong khu phố chúng ta, nhưng mẹ không thể đọc nó, vì vậy mẹ nhờ tổ trưởng khu phố đọc cho mẹ. Sau đó bác ấy đã đọc to, và mọi người đã nghe thấy bác ấy đọc.” Tôi cười khi biết được điều này.

Vào mùa đông, bất kể khi nào tôi dán các tấm thẻ, mọi người ở đó sẽ bàn tán điều này: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật kiên định. Làm thế nào mà keo dán của họ không bị đông cứng nhỉ? Họ đã làm như thế nào nhỉ?”

Một lần, tôi cố thuyết phục một đảng viên cấp cao tuyên bố thoái đảng. Ông ấy nói: “Tôi đã nhìn thấy những tấm thẻ này dán trên các cột điện. Không cần phải nhắc lại cho tôi nữa. Hãy giúp tôi thoái đảng ngay bây giờ.”

Một người khác nói với tôi: “Tôi đã lần theo các tấm thẻ được dán lên ở khu nhà tôi. Tôi đã gọi điện thoại để thoái đảng.”

Có ai đó cũng nói: “Hãy nhìn sự kiên định của những học viên Pháp Luân Đại Pháp đó. Nếu họ tiếp tục như thế này, chắc chắn môi trường và chính sách sẽ được chính lại.”

Một người nữa nói: “Trong nhiều năm tôi đã không dám nói nhiều điều. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã nói điều này cho tôi qua các tấm thẻ dán của họ.”

Gia đình và những người khác tham gia giảng chân tướng

Mọi thứ dường như đang tiến triển theo chiều hướng tốt. Bỗng nhiên sau đó, chồng tôi, vốn hay ăn trưa ở nhà ăn cơ quan, quyết định về nhà ăn trưa. Tôi nghĩ: “Em đang làm việc chính đáng nhất. Anh không thể gây can nhiễu được. Nếu anh muốn ăn trưa ở nhà, anh sẽ phải tự nấu ăn.”

Vì tôi không có thời gian nấu bữa trưa cho anh, anh đã ném các thứ xung quanh và chửi mắng tôi mỗi khi nhìn thấy tôi. Anh như một ngọn núi chắn ngang con đường tu luyện của tôi.

Sư phụ giảng:

“Hãy nhớ kỹ, Lý ở con người là phản lại, do đó trong tu luyện mà gặp những khó khăn phiền phức, [thì] không được đều coi chúng là mâu thuẫn, [là] can nhiễu đến những việc chính của mình, [là] kích động mạnh đến những việc chính của mình; ‘tôi [có] việc này là chủ yếu, việc kia là chủ yếu’, kỳ thực rất nhiều sự việc không nhất định giống như chư vị đang nhìn nhận đâu.” (Giảng Pháp tại Canada 2006)

Tôi hướng nội và tìm ra tâm an nhàn. Tôi bắt đầu đối xử tốt hơn với chồng và nấu ăn cho anh ấy. Sau đó mọi thứ đã thay đổi. Rào cản trên con đường tu luyện của tôi đã tự biến mất.

Khi tâm tính tôi đạt đến tầng thứ yêu cầu, nỗ lực giảng chân tướng của tôi cũng có hiệu quả hơn.

Một lần, chồng tôi đề nghị tôi cùng đi đến thăm bà của anh nhân dịp sinh nhật lần thứ 80 của bà. Bà sống cách xa 2.000 km. Tôi nghĩ: “Là học viên, mình nên xem xét mọi thứ bằng chính niệm. Mình có thể cứu chúng sinh ở bất kỳ nơi nào mình đến. Miễn là mình ở trong Pháp, Sư phụ sẽ giúp mình về những gì mà mình làm.”

Tôi bảo chồng tôi và mẹ chồng, “Nhiệm vụ của con trong chuyến đi này là nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.” Cả hai đều đồng ý. Khi gặp gỡ họ hàng, chồng tôi và mẹ chồng tôi bảo tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp cho họ. Đôi khi họ còn giúp tôi.

Qua chuyến đi năm ngày, tôi đã giúp hơn 40 người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, phân phát 50 đĩa DVD Thần Vận, và tiêu 800 Tệ tờ tiền có thông điệp giảng chân tướng.

Mẹ chồng tôi thường nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp ở các cửa hàng tiện ích. Hàng ngày bà cũng niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Bây giờ bà có sức khỏe tốt, thính giác và thị lực tốt và đầu óc minh mẫn.

Một ngày, hai người đến làng tôi và lân la tìm hiểu thông tin về các học viên Đại Pháp. Người chủ quầy hàng tiện ích nói với họ: “Chẳng có ai ở đây tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Các anh có thấy các tấm thẻ dán như là ‘Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp: Tất cả các câu chuyện trên TV và báo chí về Đại Pháp là giả’ hoặc ‘Bức hại Pháp Luân Đại Pháp mang lại nghiệp báo; tiếp nhận chân tướng mang lại phúc lành cho cả gia đình’?”

Trưởng thôn cũng nói với họ: “Các anh không biết là trưởng công an đã bị quả báo à? Các anh nên từ bỏ những gì đang làm. Hãy đi đi.” Hai người bỏ đi mà không có được thông tin gì.

Can nhiễu và chính niệm

Các thẻ dính giảng chân tướng tạo nên hiệu ứng lan truyền trong xã hội người thường, và ngược lại điều này mang đến cho tôi sự tự tin lớn lao. Dù đã phải chịu đựng bao khó khăn, thì đó là hảo sự cho một người tu luyện. Qua mọi khổ nạn, tôi đã đề cao tâm tính và tôi luyện ý chí của mình.

Mỗi khi ra ngoài dán các tấm thẻ, tôi cố gắng bảo trì chính niệm, vì tôi biết Sư phụ có thể giúp tôi nếu tôi có chính niệm. Nếu không, sẽ có rất nhiều can nhiễu và thậm chí là bức hại.

Một ngày vào buổi trưa, tôi chuẩn bị rời đi sau khi dán các tấm thẻ. Đột nhiên, một người đàn ông nhảy ra và hét vào mặt tôi: “Quay lại! Cô đang làm gì ở đây?”

Tôi nhớ lại những lời giảng của Sư phụ:

“… chư vị như quả núi, lập tức ức chế chúng rất chắc chắn.” (Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York).

Tôi quay lại và chỉ vào các tấm thẻ trên cột điện: “Hãy đọc đi! Rồi anh sẽ biết.” Anh ta bước lại và bắt đầu đọc. Tôi tiếp tục đi xa. Khi nhìn lại, anh ta vẫn đang đọc thẻ dán. Mặc dù lúc đó tôi không sợ chút nào, sau này tôi thực sự có hơi sợ hãi.

Một lần tôi đi về nhà bằng xe đạp mang theo khoảng 800 tấm biểu ngữ trong túi. Một giọng nói từ đâu vẳng lại và xuất hiện trong đầu tôi: “Nếu có một vụ tai nạn, các tấm biểu ngữ sẽ rơi tung tóe ra đường, và mọi người sẽ biết rằng ngươi là người đã đi dán các biểu ngữ. Ngươi có thể bị bức hại đến chết hoặc ít nhất là bị bắt.”

Chủ ý thức của tôi biết rằng tôi phải phát chính niệm, vì vậy tôi làm điều đó trong khi đang đạp xe. Khi tôi gặp ai đó, tôi xuống xe để nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Trên đường đi, tôi đã giúp năm người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Khi tôi băng qua đường, một xe ô tô lao nhanh về phía tôi đâm vào và hất tôi lên không trung. Trước khi nhận biết được, tôi cảm thấy ai đó đang đỡ tôi từ bên dưới và đặt tôi lên bịch bông.

Điều tiếp theo mà tôi biết là, người tài xế đang giúp tôi đứng dậy. Túi của tôi văng sang bên đường và khóa bị mở. Tuy nhiên, không có tấm biểu ngữ nào văng ra. Xe đạp của tôi vẫn nguyên vẹn.

Tôi biết rõ rằng đó là can nhiễu của cựu thế lực. Tôi cũng minh bạch rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi.

Trong khi đang viết bài chia sẻ này, tôi nghĩ về sự từ bi của Sư phụ và không thể cầm được nước mắt. Sư phụ đã tiêu trừ nghiệp lực khắp toàn thân tôi. Hôm nay tôi là một người hoàn toàn khác, vượt ra khỏi người thường. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi không thể bày tỏ hết sự cảm kích của mình đối với Sư phụ:

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp khi giảng chân tướng thật sự là một người thay cả trăm người, cả nghìn người, có sức vạch trần ma nạn này do tà ác tạo ra nhắm vào đệ tử Đại Pháp” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2009)

Chính là Sư phụ muốn để tất cả chúng sinh biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Vì vậy, đó là trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp. Miễn là thời kỳ Chính Pháp chưa kết thúc, tôi sẽ tiếp tục cứu độ chúng sinh,

Tạ ơn Sư phụ, cảm ơn các đồng tu!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/12/12/让“法轮大法好”家喻户晓-283828.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/2/7/145277.html

Đăng ngày 08-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.
Share