Viết theo lời kể của một học viên cao tuổi ở Philadelphia
[MINH HUỆ 26-12-2013]
Tôi đã 78 tuổi và sống ở Mỹ đã 21 năm. Lần đầu tôi nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp là khi tôi quay trở lại thăm Trung Quốc vào năm 1997, nhưng tôi không tu luyện. Mãi đến sau khi ĐCSTQ phát động cuộc bức hại tàn khốc đối với Pháp Luân Công vào năm 1999 tôi mới bắt đầu nghiêm túc tu luyện.
Một ngày nọ, tôi tới thăm chị gái của mình, cô con dâu của chị ấy đã đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi ngay lập tức biết rằng đó là một quyển sách quý giá, và ôm chặt vào ngực bằng cả hai tay, không muốn đặt sách xuống. Vào lúc đó, tôi quyết định bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và dừng luyện tập các môn khí công khác.
Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tay phải của tôi, cánh tay đã bị thương trong một lần ngã, đã lành lại một cách kỳ diệu. Tôi đã bị ngã hai lần và cả hai lần cánh tay phải đều bị thương. Tôi không có bảo hiểm y tế, vì thế tôi không thể chữa trị bằng tiền bảo hiểm, và phải chịu đựng sự đau đớn.
Một lần khi tôi đang luyện bài tĩnh công của Pháp Luân Đại Pháp, tôi có một cảm giác nhẹ nhàng chạy dọc lên xuống trên tay phải của tôi vài lần, và sau đó sự đau đớn ở tay tôi đã biến mất. Tôi biết rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi.
Giảng chân tướng cho các du khách tại Trung tâm tháp chuông Tự do
Một số học viên lâu năm và tôi đã giảng chân tướng trong nhiều năm trở lại đây, và đã phát các tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp và về cuộc bức hại cho các du khách Trung Quốc đến thăm tháp chuông Tự Do trong Trung tâm tháp chuông Tự Do ở Trung tâm mua sắm Độc lập của Philadelphia.
Chúng tôi đã bị những hướng dẫn viên du lịch la mắng và đe dọa. Họ là những người tin vào những tuyên truyền của ĐCSTQ về Pháp Luân Đại Pháp. Một hướng dẫn viên đã nhiếc móc chúng tôi. Tôi lịch sự đáp lại: “Thưa ông, xin vui lòng bình tĩnh lại, đừng nguyền rủa nữa mà hãy nói chuyện một cách lý trí.” Tuy nhiên, ông ấy vẫn tiếp tục một cách thù địch và thậm chí còn dọa đánh chúng tôi.
Tôi nói với ông ấy: “Nếu ông muốn đánh chúng tôi, chúng tôi sẽ không cản ông. Các học viên không đánh lại khi bị đánh và không nói lại khi bị lăng mạ.” Ông ấy đáp lại một cách giận dữ: “Bà không phải là người nữa.” Tôi nói: “Thưa ông, ông nói đúng. Đây là điều duy nhất ông đã nói đúng ngày hôm nay.” Trong khi tất cả các du khách đang im lặng lắng nghe, tôi tiếp tục nói: “Các học viên Pháp Luân Công đang trên đường trở thành Thần khi họ quyết định tu luyện và bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân.” Người hướng dẫn viên du lịch quay đi, giận dữ và không nói lại được lời nào.
Các du khách từ Trung Quốc háo hức đọc và ghi hình lại các thông tin giảng chân tướng được trưng bày tại Trung tâm Tháp Tự do trong Khu mua sắm Độc lập ở Philadelphia
Một vài ngày sau sự việc xảy ra với người hướng dẫn du lịch nọ, một nữ hướng dẫn viên cùng nhóm của cô ấy đã yêu cầu tôi không phát tài liệu làm phiền các khách hàng của cô ấy. Cô ấy cũng cố gắng ngăn chúng tôi giảng chân tướng cho các du khách.
Tôi nhận ra rằng không phải ngẫu nhiên mà các hướng dẫn viên đều cố gắng ngăn chúng tôi giảng chân tướng. Họ cần phải hiểu rõ những việc chúng tôi đang làm. Tôi chỉ vào các du khách và nói: “Tôi biết họ là các khách hàng của chị. Tôi muốn chị biết rằng tôi muốn cứu hết tất cả mọi người tới thăm tháp Tự do, bao gồm cả chị nữa.” Từ đó, tôi không còn gặp phải can nhiễu nào thêm nữa. Tôi nhận ra chân lý trong những gì Sư phụ đã giảng:
“Có chính niệm mạnh bao nhiều, thì có uy lực lớn bấy nhiêu” (“Cũng một đôi lời” trong Tinh tấn yếu chỉ II)
Ngày càng có nhiều chúng sinh thức tỉnh vì sự kiên trì của chúng tôi trong việc nói cho mọi người biết sự thật tại các điểm du lịch. Mọi người bây giờ cười với chúng tôi một cách thân thiện và nói: “Các bạn thật tuyệt vời! Cảm ơn các bạn.”
Một lần tôi đã giảng chân tướng cho một phụ nữ đang đi thăm họ hàng ở Mỹ. Bà ấy biết về cuộc bức hại của Pháp Luân Công đã diễn ra trong hơn 10 năm qua ở Trung Quốc, và nói về nhiều tội ác của Giang Trạch Dân. Bà ấy đã lấy các tài liệu và bày tỏ hy vọng rằng thanh danh của Pháp Luân Công sẽ chóng được khôi phục.
Khi tôi khuyên bà ấy thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó, bà ấy đã thoái bằng tên thật của mình. Tôi nói với bà ấy rằng bà sẽ nhận được phúc lành nếu bà thành tâm niệm “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Tôi cũng khích lệ bà ấy chia sẻ những điều này với họ hàng và bạn bè của bà.
Sau đó tôi nói chuyện với một quý ông và đưa cho ông ấy một tờ rơi. Ông ấy đã thoái Đảng bằng tên thật của mình. Sau đó ông ấy đã giới thiệu người phụ nữ ở phía sau ông ấy và nói: “Cô ấy là vợ tôi. Cô ấy đã thoái ĐCSTQ hơn 1 tháng trước đây. Tôi đã không gặp được bà vào lần trước vì tôi đang bận chụp ảnh.”
Bài trừ ma nạn
Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã trải qua một khổ nạn. Tôi được yêu cầu tham gia trong một cuộc diễu hành ở Pittsburg năm 2003. Khoảng hơn 1 tuần trước cuộc diễu hành, tôi bị ngã ở nhà và không thể cử động được. Con trai tôi đưa tôi tới bệnh viện và tôi đã phải nhập viện trong 1 tuần. Khi tôi xuất viện, tôi phải dùng nạng để đi lại.
Tôi vẫn tới Pittsburgh để giúp cho cuộc diễu hành.Tôi không sợ cũng không có bất kỳ suy nghĩ nào về việc tôi có đi lại được hay không. Tuy nhiên, các đồng tu ở Pittsburgh không yêu cầu tôi làm bất cứ việc gì sau khi nhìn thấy tôi. Tôi tham gia vào nhóm cầm biểu ngữ, và tiến vào chỗ tập trung. Khi cuộc diễu hành bắt đầu, tôi bước tới quầy Pháp Luân Đại Pháp và cho đầy vào túi của mình các tài liệu giảng chân tướng. Sau đó tôi bước theo đoàn diễu hành, hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo” bất cứ khi nào tôi phát tài liệu.
Tôi dừng lại trước một nhóm các bạn trẻ, những người mà tôi biết là những sinh viên đến từ một trường đại học gần đó. Tôi hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” với họ. Sau khi chúng tôi đi qua chỗ họ, tôi nghe thấy nhiều người trong số họ vẫn còn hô vang “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Tiếng la hét khàn khàn của họ có vẻ thiếu tôn trọng và không nghiêm túc. Là một học viên, tôi phải chỉnh lại họ ngay cả khi tôi không biết nói tiếng Anh. Mặc dù tôi cảm thấy một chút khó khăn, tôi quay trở lại ngay lập tức chỗ nhóm đó. Tôi giơ tay phải của mình và nói lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo” với họ. Sau đó tôi làm cử chỉ hợp thập và cúi đầu chào. Họ ngay lập tức im lặng.
Tôi đã giúp các học viên khác phát tài liệu sau khi tôi đã phát hết tài liệu của mình. Tôi bước nhanh nhẹn và cảm thấy thoải mái. Tôi không giống như một người vừa được xuất viện và cần phải dùng đến nạng. Ma nạn của tôi đã được bài trừ hoàn toàn, và tôi cảm thấy rất thoải mái. Sư phụ đang khích lệ tôi.
Trên đây là những trải nghiệm tu luyện cá nhân của tôi. Do tầng thứ của tôi hữu hạn, xin hãy chỉ ra bất cứ điều gì còn chưa phù hợp.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/12/26/78岁老人坚持在费城景点讲真相的体会-284492.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/1/28/144649.html
Đăng ngày 15-02-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.