[Minh Huệ] Trong tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, có nhiều câu chuyện lạ lùng. Sau đây là một câu chuyện có thật về một bé trai không hơn hai tuổi.

Trước khi chế độ họ Giang bức hại Pháp Luân Đại Pháp, khắp nước có nhiều nơi tập công được các bạn tu tự động thành lập để chỉ dẫn tập công miễn phí. Nơi tập công của chúng tôi, một băng vải được căng giữa hai cột tre ghi rằng ‘Chỉ dẫn miễn phí Pháp Luân Công’. Cũng có hình ảnh các bài tập công và bảng giới thiệu, v.v.

Sau tháng 4-1999, tình hình trở nên ngày càng căng thẳng, và công an mặc thường phục hay đến nơi tập công của chúng tôi gây khó dễ. Tâm của chúng tôi cảm thấy rất nặng nề, và chúng tôi càng quí trọng thời gian mà chúng tôi còn có thể tập công ngoài trời. Vì vậy, mỗi lần tập công, chúng tôi đều treo lên hình ảnh các bài tập và những băng vải chỉ dẫn để giúp những người mới tập được dễ dàng.

Vào ngày cuối mà chúng tôi còn có thể tập công ngoài trời, ngay khi chúng tôi kết thúc, trời bắt đầu mưa như trút, và nhiều người hấp tấp chạy về nhà. Một số bạn tu đến phiên phụ trách về các băng vải hôm đó vắng mặt, vì vậy không đủ người để giúp thu dẹp các vật liệu. Một người mẹ trẻ đứng gần đấy nhìn đang bế trong tay một đứa bé trai nhỏ hơn hai tuổi. Đứa bé trai vùng vẩy để được đứng xuống đất, nhưng mẹ nó giữ chặt lấy nó và không bỏ nó xuống. Nó vùng vẩy rất mạnh nên mẹ nó đành bỏ nó xuống. Lạ lùng thay, nó chạy nhanh lại nơi chúng tôi đang giữ các băng vãi, cúi xuống, nhặt cái băng vải bằng đôi tay nhỏ của nó, và từng bước từng bước bắt đầu loạng choang đi về nơi xếp các vật liệu. Tôi vô cùng ngạc nhiên bởi hành động của bé .Sau khi tôi hiễu ra được ý của nó, tôi vội chạy đến để làm tiếp, đứa bé ôm chặt lấy băng vãi Đai Pháp và không buông ra, nói rằng, ‘Tôi cũng muốn làm nó.’ Lời nói thật không diễn tả được cãm giác của tôi lúc bấy giờ, và những giọt nước mắt gần tuông trào ra trên mặt tôi. Tôi buông tay ra không giữ lấy tấm băng vải nữa. Gương mặt nhỏ bé của nó đầy vẽ nghiêm trọng và sự cương quyết tỏ rõ. Nó kéo lôi tấm băng vãi và mang đặt bên cạnh đống vật liệu.

Tôi chạy đến cầm lấy tấm băng vãi đã xếp và cảm thấy nó khá nặng. Đó là một tấm băng vãi lớn làm bằng vãi dầy. Sức nặng của nó có thể gần bằng sức nặng của đứa bé. Kế đó đứa bé đi lượm hai cây cột tre và đem đặt chúng đúng vào chỗ của chúng. Nó làm một cách hết sức trật tự, và còn cẩn thận hơn là một người lớn.

Tôi nói với mẹ đứa bé, ‘Con trai của chị thật là quá giỏi!’ Chị ta nói với tôi rằng đứa trẻ này đã biết bò khi lên sáu tháng. Một ngày kia chị ta để nó trong phòng ngũ trong khi chị đi nấu nướng trong nhà bếp. Cửa nhà bếp và phòng ngũ đối diện nhau và cả hai đều đang để mở. Trong khi chị ta nấu ăn, chị cũng để mắt trông chừng đứa bé. Thình lình chị nhìn thấy đứa bé bò ngang qua đóng đồ chơi của nó, hướng về chiếc nôi cây của nó ở phía bên kia phòng ngũ. Chiếc nôi có rào cây chung quanh. Đứa bé nắm lấy thanh cây của chiếc nôi và từ từ đứng dậy dựa vào chiếc nôi. Sau đó nó dùng hai tay dịn vào thành cây của chiếc nôi (vì nó còn nhỏ hơn bảy tháng, nó không thể đứng dậy một mình). Sau đó nó nhìn thẳng vào hình của Sư phụ, lúc bấy giờ đang treo trên tường, và chắp hai tay trước ngực đảnh lễ. Nhìn thấy như vậy, mẹ nó giựt mình và chỉ biết đứng trân đấy với cái đũa bếp trong tay. Tôi nói với mẹ nó, ‘Con chị thông minh lắm’. Và hỏi chồng của chị có bao giờ nhìn thấy nó làm như vậy không. Chị ta nói rằng, ‘Chúng tôi không bao giờ ngờ được nó có thể làm như vậy.’

Người đệ tử bé nhỏ này đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu xa, vì nó đã biết tôn kính Sư phụ khi mới lên sáu tháng, và nó đã biết bão vệ băng vãi Đại Pháp khi chưa đầy hai tuổi. Có lúc khi tôi nghĩ đến những người tu mà đã phản lại Pháp Luân Đại Pháp và còn trở lại bức hại các người tu khác một cách ác độc sau khi đã nhận được hồng ân của Sư phụ, tôi thật không biết nói sao.

Sự chân thật của một người đệ tử nhỏ

Một đệ tử nhỏ của Đại Pháp tên là Nguyên Nguyên (tên mượn) (Yuanyuan) năm ấy mười tuổi. Mẹ nó thường dùng tiền giành dụm được đi in những tài liệu thanh lý sự thật, và gia đình sống một nếp sống vất vả. Nguyên Nguyên cũng muốn giúp mẹ. Trong một thời gian, không để cho mẹ nó biết, nó đi lượm và bán những hộp thiếc, ve chai và các thứ khác mà người ta vứt đi. Khi đủ một đồng (yuan), nó liền đi đến tiệm bán đồ ăn để đổi. Khi cha mẹ nó bắt được nó làm như vậy liền rầy la nó nhiều lần. Cuối cùng một ngày kia, Nguyên Nguyên gom đũ mười đồng tiền, nó liền đưa ra cho mẹ nó và nói bằng một giọng tin tưởng, ‘Đây là tiền con giành dụm được bằng cách lượm rác, xin mẹ hãy cầm lấy đi in thêm những tài liệu thanh lý sự thật.’ Mẹ nó cầm mười đồng tiền mà không nói nên lời.

* * * * *

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/1/14/64879.html;
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/1/29/44529.html.

* Đồng Yuan là tiền tệ của Trung quốc. Một tháng lương của một công nhân trung bình trong thành phố là vào khỏang 500 Yuan.

Dịch và đăng ngày 2-3-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share