Bài viết của Bảo Nghiên

[Minh Huệ 15-12-2013] Phần tiếp theo của bài: Một bác sĩ quân y theo thuyết vô thần trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp (https://vn.minghui.org/news/29637-mot-bac-si-quan-y-vo-than-tro-thanh-mot-hoc-vien-phap-luan-dai-phap.html)

Như đã đề cập trong phần 1 của bài viết này, tôi đã từng chịu vô số các bệnh mãn tính nghiêm trọng, bao gồm bệnh thấp khớp tim, viêm gan B, xơ gan giai đoạn đầu và thoát vị đĩa đệm. Tôi cũng bị viêm xoang và có vấn đề về phụ khoa.

Là một bác sĩ từng được trao tặng giải thưởng khoa học và công nghệ quân đội, tôi biết rằng không chữa được những bệnh mãn tính này. Hơn nữa, tôi đã tiên lượng đầy đủ về chúng. Bệnh viêm cơ tim thấp khớp cấp tính có ảnh hưởng xấu tới van tim, dẫn đến bệnh thấp khớp van tim và cuối cùng là suy tim. Viêm gan B là nguyên nhân chính gây bệnh xơ gan và ung thư gan. Thoát vị đĩa đệm dẫn đến đau khắp nơi và suy nhược cơ thể. Có một số phương pháp điều trị để giảm đau và kéo dài sự sống của bệnh nhân, nhưng không có cách chữa trị. Thoát vị đĩa đệm có thể chữa bằng cách phẫu thuật, nhưng kết quả không được bảo đảm.

Tôi xem tất cả các báo cáo y tế tiếng Trung và tiếng Anh và biết rằng cách duy nhất để bảo vệ van tim khỏi viêm cơ tim là tránh bị cảm lạnh sau mỗi lần điều trị. Nói cách khác, tôi phải tránh bị nhiễm trùng liên cầu khuẩn. Tôi phải tiêm penicillin, vì thuốc nước chưa có ở Trung Quốc vào thời điểm ấy.

Tôi bị bệnh tật dày vò trong một thời gian dài, không thể chịu được việc tiêm penicillin hai lần một ngày trong suốt phần đời còn lại. Tôi chỉ có thể lựa chọn tiêm thuốc hoặc nằm chờ chết. Vào thời điểm cuối cùng khi gặp được Pháp Luân Công, tôi đã phải tiêm penicillin hàng ngày trong hai năm.

Về bệnh xơ gan giai đoạn đầu, đây là một căn bệnh có thể quen thuộc vì nhiều người ở Trung Quốc bị xơ gan.

Đạt được trí huệ từ việc tu luyện Pháp Luân Công

Tôi đã học được nguyên lý của Pháp Luân Công rằng bệnh là biểu hiện của nghiệp, một loại vật chất màu đen đã tích lại từ những việc làm sai lầm trong quá khứ. Một bệnh nghiêm trọng hay hiểm nghèo vô phương cứu chữa phản ánh nghiệp lực rất nặng.

Một trong những bệnh nhân của tôi, một sư đoàn trưởng, đã qua đời khi chỉ mới 32 tuổi. Anh ấy đã trải qua những ngày cuối đời trong bệnh viện. Anh ấy và tôi đã trò chuyện rất nhiều, chủ yếu về sự say mê và thất vọng đối với khí công. Khi anh ấy bị chẩn đoán mắc một căn bệnh hiểm nghèo, bác sĩ nói với anh ta hãy dành những ngày cuối cùng để làm những gì mình thích. Anh ấy quyết định tập khí công với một nỗ lực tuyệt vọng để kéo dài sự sống.

Anh ấy đã có một khởi đầu đầy hứa hẹn. Trong vòng hai năm, tất cả các khối u trong phổi của anh ấy đã biến mất. Anh ấy tuyên bố rằng vòng châu thiên của mình đã mở nhờ tập khí công, nhưng đó là lúc không khí công sư nào sẵn sàng chỉ dạy anh ấy thêm. Anh ấy đi tìm khí công sư ở nhiều nơi, nhưng tất cả đều từ chối thu nhận anh ấy làm đệ tử.

Tôi khá sững sờ. Tại sao những thầy khí công sư này lại khoanh tay đứng nhìn anh ấy chết? Nhưng mọi thứ đã trở nên minh bạch khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân.

Sư phụ đã giảng:

“Chư vị nói chư vị muốn tu luyện, họ không chịu: ‘Ngươi muốn tu luyện, ngươi muốn rời đi; ngươi tăng công rồi, thì ta không động đến ngươi được, ta không gần ngươi được nữa,’ họ có thể không chịu. Họ dùng trăm phương ngàn kế để cản trở chư vị, không cho chư vị tu luyện, vì vậy viện đến đủ loại phương pháp để can nhiễu chư vị, thậm chí đến giết chư vị.”

“Tu luyện chân chính không hề dễ dàng như chư vị tưởng tượng đâu; [hễ] chư vị muốn tu luyện, thì chư vị [liền] tu luyện lên được sao? Nếu chư vị tu luyện một cách chân chính, thì lập tức gặp [những chuyện] nguy hiểm đến sinh mệnh, lập tức vấp phải vấn đề này. Có rất nhiều khí công sư không dám truyền công đưa con người lên cao tầng. Tại sao? Chính là [vì] họ không làm được điều này, họ không bảo hộ chư vị được.” (Chuyển Pháp Luân)

Nói cách khác, nghiệp là lý do thực sự tại sao một người bị bệnh. Giống như việc tất cả mọi người phải trả nợ, tất cả mọi người phải hoàn trả nghiệp. Làm gì có môn khí công hay phương thuốc nào giúp một người không phải trả nghiệp cho mình? Khi một người khỏe lại, có thể là anh ta đã hoàn trả nghiệp của mình thông qua thống khổ. Khi một người không thể chữa lành bệnh, có thể là anh ta vẫn còn rất nhiều nghiệp phải trả. Không có phương thuốc nào có thể né tránh việc cần phải trả nghiệp cho bản thân một người.

Tôi biết mình không bước vào tu luyện Pháp Luân Công vì lợi ích sức khỏe. Tôi muốn quay trở về với chân ngã! Tôi hứa sẽ tu luyện trở thành một người tốt hơn và trở thành một bậc giác giả trí huệ vô biên. Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc dù con đường phía trước chông gai nhường nào. Tôi ngộ ra rằng ý nghĩa sinh mệnh của người ta là quay trở về với chân ngã, tu luyện là con đường duy nhất để được cứu độ.

Sư phụ đã giảng:

“Khí công đã có lịch sử xa xưa đến như vậy, thì rốt cuộc nó có tác dụng gì? Tôi nói cho mọi người rằng, [pháp môn] chúng ta là tu luyện Đại Pháp của Phật gia, vậy đương nhiên là tu Phật; còn Đạo gia thì đương nhiên tu Đạo đắc Đạo. Tôi nói cho mọi người hay, [chữ] “Phật” ấy không hề mê tín. Chữ “Phật” {Buddha} là tiếng Phạn, tiếng Ấn Độ cổ. Vào thời [Phật giáo] truyền vào nước Trung Quốc chúng ta, nó có hai chữ, đọc là “Phật Đà”, cũng có người phiên âm là “Phù Đồ”. Truyền tới truyền lui, người Trung Quốc chúng ta lược bớt đi một chữ, đọc thành “Phật”. [Nếu] dịch ra tiếng Trung Quốc, thì ý tưởng là gì? Chính là ‘Giác Giả’, [là] người thông qua tu luyện mà giác ngộ. Ở đây nào có mang màu sắc mê tín gì?”

“Mọi người thử nghĩ xem, tu luyện có thể xuất hiện công năng đặc dị. Trên thế giới hiện nay có sáu loại công năng đã được công nhận; [nhưng] không chỉ có vậy, tôi nói rằng công năng chân chính có trên một vạn loại. Người ngồi chỗ kia, không động tay không động chân, mà có thể làm những điều mà mọi người dùng hết cả tay lẫn chân cũng không làm được; có thể thấy được [Pháp] lý chân chính của các không gian vũ trụ; thấy chân tướng của vũ trụ; thấy những điều người thường không thấy. Chẳng phải đó đã là người tu luyện đắc Đạo? Chẳng phải đó đã là Đại Giác Giả? Liệu có thể nói người ấy cũng như người thường? Chẳng phải là người tu luyện giác ngộ là gì? Gọi là ‘Giác Giả’ chẳng đúng sao? Dịch thành tiếng Ấn Độ cổ thì chính là ‘Phật’ {Buddha}. Thực ra là như thế, khí công chính có tác dụng ấy.”  (Chuyển Pháp Luân)

Chấp nhận và tu luyện chính Pháp

Sau khi quyết tâm tu luyện Pháp Luân Công và đọc xong Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, tôi bị sốt 38 độ, cơ thể đau nhức. Dường như tất cả các bệnh của tôi đột nhiên xuất hiện. Tôi đau khớp, ngực, gan, và bụng. Tôi thấy khó thở. Tôi rất bối rối. Liệu tôi có nên nhập viện chăng? Tôi có nên tiêm tĩnh mạch? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi lên cơn đau tim? Thật là tốt nếu như tôi đang trả nghiệp của mình thông qua nỗi thống khổ về thể xác, nhưng nếu không thì sao?

Xét cho cùng, tôi vẫn chưa bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Bên cạnh đó, Chuyển Pháp Luân không đề cập đến bất cứ điều gì về sốt khi trả nghiệp. Nếu tôi không trả hết nghiệp, sẽ có hậu quả nghiêm trọng nếu không được điều trị. Mặt khác, sự việc này không quá nghiêm trọng, mặc dù tôi đau toàn thân. Có lẽ tôi nên uống thuốc hoặc đến bệnh viện chăng? Quên đi! Tôi quyết định tuân theo nguyên lý của Pháp Luân Công. Tôi sẽ chịu đựng sự thống khổ trong đêm đó và đi tìm lời khuyên từ một học viên Pháp Luân Công vào ngày hôm sau. Cuối cùng, tôi sẽ hối tiếc nếu nhầm nó với một căn bệnh khi Sư phụ đang tiêu trừ nghiệp lực cho tôi.

Tôi hầu như không thể ngủ vì những ý niệm mâu thuẫn nhau. Sáng ngày hôm sau, tôi hạ sốt, và đến chiều thì khỏi hẳn. Hơn nữa, tất cả những đau đớn trên cơ thể hoàn toàn biến mất. Tôi cảm thấy thật tuyệt vời! Trong nhiều thập kỉ tôi đã không biết được cảm giác không bệnh là như thế nào. Tôi có cảm giác như trút được gánh nặng. Đó là cảm giác tuyệt vời nhất, và tôi đã hạnh phúc đến nỗi mỉm cười với tất cả mọi người.

Tôi có một làn da tươi tắn. Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng, vui vẻ, lạc quan. Tôi rất vui khi giúp người khác, và cố gắng không khó tính tại sở làm. Tôi cố gắng khiêm tốn, không đấu tranh vì lợi ích cá nhân. Gần tới dịp bình bầu cuối năm, nhiều đồng nghiệp đã cố gắng tìm mọi cách để có thể lọt vào danh sách 30 nhân viên xuất sắc trong năm. Tôi không làm bất cứ việc gì hay tiếp cận bất cứ ai, nhưng cuối cùng tôi trở thành nhân viên số một của năm.

Từ đó tôi trở nên hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi đã từng rất ốm yếu, nhưng bây giờ thì rất khỏe. Tôi gặp khó khăn khi chặt một con gà thành nhiều miếng, nhưng bây giờ việc này rất dễ dàng.

Trải nghiệm những lợi ích từ việc tu luyện Pháp Luân Công

Một ngày, tôi cảm nhận rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể của mình. Tôi cảm thấy một luồng khí mát thông thấu từ đỉnh đầu tới chân. Phải mất một thời gian dài luồng khí này mới hoàn toàn thoát khỏi cơ thể. Từ ngày đó, tôi có thể tắm nước lạnh vào mùa hè.

Thấm thoát đã 17 năm kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi không mắc phải bất kì một loại bệnh nào trong những năm qua. Tôi là một phụ nữ khỏe mạnh, và vui vẻ. Những người không gặp tôi trong một thời gian dài đều ấn tượng bởi ngoại hình khỏe khoắn của tôi.

Tôi cũng có thể nhìn thấy các không gian khác bằng thiên mục. Một ngày nọ khi tôi đang đả tọa, tôi thấy một Pháp Luân khổng lồ, rực rỡ sắc màu quay trước mặt tôi. Thậm chí tôi có thể nhìn thấy đồng tử của con mắt đơn lớn. Đêm đó, tôi thấy nguyên thần của mình đang ly thể xuyên qua những bức tường và mái nhà. Tôi quay lại nhìn cơ thể của mình trên giường đang ngủ trong chăn. Mọi thứ đều rất thật. Tôi tỉnh dậy khi nhập thể.

Tôi được trải nghiệm về những công năng đặc dị mà Sư phụ đã mô tả trong Pháp lý. Một ngày nọ, tôi nhận được điện thoại vào buổi trưa, trời âm u và nhiều mây. Cô ấy hỏi xem chỗ tôi đã mưa chưa và ở chỗ cô ấy ở cách đó một ga, trời đang mưa tầm tã. Tôi nhìn lên và thấy những giọt nước mưa lớn. Chắc chắn trời sẽ đổ mưa. Tôi chợt nhớ một câu chuyện về một học viên đang làm dở một việc quan trọng vì Pháp Luân Công khi trời bắt đầu đổ mưa. Cô ấy thậm chí không suy nghĩ khi cô vẫy tay trước những đám mây đen và nói: “Mây hãy bay đi, Mặt trời hãy hiện ra.” Ngay lập tức mưa ngừng rơi. Tôi đã làm như vậy, ngay lập tức một cơn gió từ hướng ngược lại, xua tan những đám mây đen. Ngay lập tức mưa ngừng rơi. Trời nắng trở lại mặc dù cách đó vài dặm trời đang mưa tầm tã! Tôi cảm thấy rằng uy lực của Phật Pháp thật là vô biên.

Phép lạ triển hiện khi tu luyện Pháp Luân Công

Khi Giang Trạch Dân, cựu Chủ tịch của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào năm 1999, công an bắt các học viên khắp nơi ở Trung Quốc, bất chấp thực tế là Hiến pháp của Trung Quốc cho phép công dân tự do tín ngưỡng. Trong vài năm đầu tôi thường nghe còi báo động công an trên khắp các nẻo đường vào nửa đêm. Nhưng ngay sau khi tôi xuất khởi ý niệm làm im bặt những tiếng còi công an, tiếng ồn sẽ ngừng ngay lập tức. Nó chưa bao giờ không có tác dụng.

Một lần, tôi bị bắt trong khi dán tờ rơi về những chân tướng quan trọng về cuộc bức hại Pháp Luân Công của Trung Quốc. Giây phút bước vào đồn công an, tôi niệm rằng không ai có thể chạm vào tôi. Nó đã có hiệu quả. Không một công an nào chạm vào tôi. Họ còng tay tôi vào một chiếc ghế băng. Tôi nói với còng tay thả tôi ra hoặc chúng sẽ phạm một tội khủng khiếp. Tay tôi tuột khỏi những chiếc còng. Một lính canh nhìn tôi ngạc nhiên. Anh ta thề sẽ gọi tôi là “mẹ” nếu tôi có thể thoát khỏi còng tay một lần nữa. Anh ta còng tay tôi hai lần, lần sau chặt hơn lần trước, nhưng ngay lập tức tay tôi trượt khỏi còng. Anh ta gọi tôi là “mẹ” nhiều lần đêm đó.

Sau khi được thả, tôi bắt đầu sử dụng công năng để bảo vệ mình khỏi nguy hiểm. Một ngày nọ, nhân viên ĐCSTQ ở nơi tôi làm việc đã cố báo cáo tôi, nhưng báo cáo biến mất khỏi máy tính của anh ta trước khi nó được gửi đi. Sư phụ đã giảng:

“Pháp là từ bi [với] chúng sinh, nhưng đồng [thời] cũng uy nghiêm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu, 2003 )

Một người tu luyện phải đáp ứng các tiêu chuẩn trước khi được phép sử dụng công năng. Tôi thấy mình không thể sử dụng bất kỳ công năng nào khi ích kỷ hay chệch khỏi nguyên lý của Pháp Luân Công. Tôi đã có một bài học xương máu về vấn đề này.

Một đồng tu và tôi đi ra ngoài để giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Một chiếc xe công an hú còi báo động đã phóng qua mặt chúng tôi khi tôi quyết định hiển thị công năng đặc dị của mình. Tôi muốn tiếng còi công an im bặt như mình đã từng làm, nhưng ngày hôm đó nó không có kết quả. Trên thực tế, nó đã không bao giờ có hiệu nghiệm một lần nữa.

Tu Phật là hết sức nghiêm túc. Không một người tu luyện nào có thể lạm dụng công năng đặc dị được ban cho.

Sư phụ đã giảng,

“Đại Pháp có thể làm chính lại càn khôn, đương nhiên có Pháp lực của mình như trấn tà, diệt loạn, viên dung, bất bại.” (Kết luận chắc chắn,Tinh tấn yếu chỉ)

Những kẻ bức hại những người tu luyện cuối cùng sẽ gặp quả báo. Trong tu luyện mỗi học viên sẽ xuất hiện công năng đặc dị, nhưng một người tu luyện trước tiên phải từ bi để có thể sử dụng công năng vì vũ trụ là vô tư và Phật Pháp là uy nghiêm.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/12/15/一名军医从无神论走向对法轮大法的信仰(续)-283921.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/1/15/144411.html

Đăng ngày 08-02-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share