Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 13-10-2013] Thời gian trôi thật nhanh! Đã hơn một thập kỷ kể từ mùa đông năm 1997. Tôi nhớ lại một ngày nọ trong quá khứ, trong lúc tôi đang trò chuyện với ba phụ nữ cao niên thì có một phụ nữ khác lại gần chúng tôi và tặng cho mỗi người chúng tôi một tấm vé. Người phụ nữ đã tặng vé cho chúng tôi nói rằng: “Hội Giao lưu tâm đắc Pháp Luân Công sẽ được tổ chức ở câu lạc bộ Quáng Khu vào ngày 24 tháng 12. Tất cả mọi người nên tham dự.” Đúng ngày đó tôi đã đến dự, Pháp hội bắt đầu lúc 09 giờ sáng. Nhiều học viên đã chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của họ. Có một học viên trong số họ có một bài chia sẻ đặc biệt đáng nhớ. Đây là câu chuyện của cô ấy:
“Một lần khi tôi mới lên 5 tuổi, tôi bị khát nước và đã cố để múc nước ra từ trong một cái thùng nước, nhưng tôi đã bị trượt chân rồi ngã vào bên trong chiếc thùng. Gia đình tôi không hề hay biết gì về điều này cho đến khi họ trở về nhà. Họ đã vớt tôi ra khỏi chiếc thùng và dốc ngược tôi xuống để cho nước chảy ra ngoài. Dù đã sống sót, nhưng đôi mắt của tôi đã bị lác. Tôi không muốn ra ngoài vì sợ rằng những đứa trẻ khác sẽ cười và chế nhạo tôi. Sau khi kết hôn, tôi không dám nhìn thẳng vào chồng của mình. Sau đó tôi đã bị đột quỵ và không thể đi lại được. Cuộc sống của tôi rất khổ sở, tôi đã không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể nhận được bất kỳ điều gì tốt hơn nữa.
“Một ngày nọ, một người tốt bụng đã nói với tôi về những lợi ích sức khỏe của môn tu luyện Pháp Luân Công. Vì không thể bước đi, nên những người khác đã đưa tôi đến điểm luyện công. Một phép màu đã xảy ra. Tôi đã có thể đi bộ về nhà sau khi học các bài công pháp! Không một từ ngữ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Tôi đã trở thành một học viên. Tôi đã tự tay chép lại tất cả các cuốn sách Đại Pháp. Rất mau chóng, một điều kỳ diệu khác lại xảy ra. Một hôm, tôi cảm thấy hai mắt khó chịu, vì thế tôi đã quyết định đi nghỉ. Tôi đã lấy một chiếc gương để kiểm tra đôi mắt của mình. Tôi nhìn chúng trong gương và đã bật khóc. Tôi chưa bao giờ mơ ước rằng chúng sẽ trở lại bình thường! Tôi luôn luôn cảm thấy mình bị thua thiệt với đôi mắt lác. Và chúng đã không còn bị lác nữa! Sư phụ và Đại Pháp đã chữa lành đôi mắt của tôi.”
Người học viên đó đã khóc khi cô ấy chia sẻ kinh nghiệm của mình, và các khán giả cũng đã xúc động trước câu chuyện của cô.
Học viên này là một người chất phác. Cô nói với sự chân thành, không khoa trương cường điệu, và không hề có nịnh hót. Từng câu từng chữ đều xuất tự tâm của cô. Câu chuyện của cô đã khiến tôi cảm động sâu sắc và nó đã truyền cảm hứng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Kể từ đó, Sư phụ đã dẫn hướng và bảo vệ cho tôi.
Tôi sống nội tâm, trầm lặng, và không khéo ăn nói. Tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện chân chính, và nó là niềm hy vọng cho cả nhân loại. Sự đồi trụy, cờ bạc và ma túy đã tràn lan trong xã hội chúng ta. Không hề có luật pháp hay quy định nào có thể ngăn chặn được sự suy đồi đạo đức trong xã hội Trung Quốc. Chỉ có Pháp Luân Đại Pháp là cõi tịnh độ và cho phép hàng triệu người có thể lấy lại được các giá trị đạo đức của họ.
Một câu chuyện cảm động nhỏ đã làm thay đổi được cuộc sống của tôi. Nó đã dẫn tôi đến với Chân – Thiện – Nhẫn và đi thẳng tới một tương lai tươi sáng!
Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/13/一个感人的小故事改变我的人生-281132.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/4/143017.html
Đăng ngày 11-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.