Bài viết của học viên Mộng Tỉnh từ tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-10-2013]

Tôi sinh vào năm 1980, và từ lúc tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã được dạy là phải yêu mến đất nước của chúng tôi. Mỗi ngày tôi đều được nghe những khẩu hiệu, kiểu như “yêu tổ quốc, yêu đồng bào” và “phục vụ tổ quốc.” Tôi đã hy vọng trở thành người có thể yêu và phục vụ đất nước mình trong tương lai.

Sau này, khi bắt đầu đi làm, tôi thấy chẳng có ai để ý tới những khẩu hiệu này, vì mọi người theo đuổi tiền bạc. Sự thịnh hành của thuyết vô thần trong vài thế hệ dẫn đến sự sụp đổ niềm tin vào sự tồn tại của Thần. Nhiều người không tin rằng thiện ác hữu báo, vì vậy họ làm những việc xấu trong sự ngu muội của mình.

Tuy nhiên, có một nhóm người tin vào Chân – Thiện – Nhẫn và tuân theo những nguyên lý này trong cuộc sống hàng ngày của họ. Họ là những học viên Pháp Luân Đại Pháp và mẹ tôi là một trong số đó.

Pháp Luân Công đã thay đổi mẹ tôi

Mẹ của tôi mồ côi cha mẹ khi bà còn trẻ và phải sống với người anh trai bạc nhược. Đôi lúc, bà phải đến ở nhà của hai người em gái đã có gia đình. Sống một cuộc sống bấp bênh như vậy, mẹ tôi bên ngoài thể hiện một tính cách mạnh mẽ, nhưng thực ra trong nội tâm bà cảm thấy mình rất tự ti.

Tôi nhớ rằng bà phải làm việc rất vất vả để nuôi sống cả gia đình. Bà luôn lo lắng liệu xem gia đình chúng tôi sẽ phải sinh sống ra sao cũng như nhiều những thứ khác, và liệu bọn trẻ chúng tôi có thành công hay không. Lúc đó, chúng tôi nghèo và bà luôn muốn kiếm lợi của người khác một chút khi đi chợ. Khi đi chợ mua thức ăn, bà luôn bảo chúng tôi nếm thức ăn trước. Bất cứ khi nào kể về những trải nghiệm thời thơ ấu, bà luôn buồn và rơi nước mắt. Mặc dù, em trai tôi và tôi không quá hư, nhưng bà thường hay nổi giận với chúng tôi. Bà phải uống nhiều thuốc vì thường có vấn đề về đường tiêu hóa, nấc và đau lưng.

Năm 1999, mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Kể từ đó, bà không nổi giận và buồn nữa. Bà đối xử với chúng tôi tốt hơn và bà rất khỏe mạnh. Bây giờ, 14 năm đã trôi qua, và bà hoàn toàn không phải dùng thuốc suốt khoảng thời gian đó. Sau khi học Pháp Luân Công, bà dạy chúng tôi không lợi dụng người khác. Tôi đã thấy mẹ thay đổi nhiều như thế nào sau khi tu luyện Pháp Luân Công và vì vậy tôi cũng đã quyết định đọc sách Chuyển Pháp Luân. Chuyển Pháp Luân dạy mọi người cách làm người tốt như thế nào. Không có gì phải băn khoăn khi mẹ tôi thay đổi nhiều như vậy.

Pháp Luân Công bị cấm, mẹ tôi vẫn kiên định

Tuy nhiên, vài tháng sau, ĐCSTQ đã cấm Pháp Luân Công và không cho phép mọi người luyện tập. Tại sao một môn tu luyện tốt như vậy lại bị cấm? Chẳng lẽ là sai khi dạy mọi người làm người tốt sao? Mẹ tôi bị đánh, lăng mạ, bị phạt, bị bắt giữ và giam cầm vì đã nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Công. Những tài sản có giá trị bị tịch thu và nhà của chúng tôi bị lục soát. Chúng tôi phải chịu đựng áp lực về tinh thần rất nhiều, nhưng tôi không bao giờ trách mẹ tôi bởi vì bà chỉ đơn thuần muốn làm người tốt thông qua tu luyện Pháp Luân Công.

Sách giáo khoa của chúng tôi viết rằng hiến pháp bảo đảm chúng tôi quyền tự do ngôn luận và tự do tín ngưỡng. Còn bây giờ, thì toàn thế giới đã biết rằng người dân Trung Quốc không có tự do ngôn luân hay tự do tín ngưỡng nào hết. Dân thường thì có quyền gì đây? Luật pháp Trung Quốc chỉ đứng về phía những người nắm quyền lực.

Những báo cáo truyền thông của ĐCSTQ về việc các học viên Pháp Luân Công tự thiêu, tự sát, và sát sinh đáng tin cậy chăng? Các học viên Pháp Luân Công, giống mẹ tôi, gắng trở thành những người tốt. Liệu họ có thể làm ra những việc này hay sao?

Tôi khâm phục mẹ tôi vì đức tin kiên định của bà. Ngày nay, liệu có bao nhiêu người có thể đứng lên đấu tranh cho sự thật mà không chút sợ hãi trước quyền lực của ĐCSTQ?

Mở rộng tầm nhìn

Mẹ tôi đã khuyên tôi tập Pháp Luân Công, nhưng tôi nói rằng chỉ cần tôi biết Đại Pháp tốt là đủ rồi, và tôi sẽ là người tốt ở bất cứ nơi nào mình đến. Lúc đó tôi nghĩ: “Chuyển Pháp Luân chỉ là một học thuyết giúp mẹ tôi có một tầm nhìn rộng mở về mọi thứ; sức khỏe của bà tốt là nhờ bà có một thái độ tốt.” Suốt thời gian đó, nhận thức của tôi về Pháp Luân Công bị giới hạn ở bề mặt, không có gì hơn điều đó; Tôi không tin vào sức mạnh thần kì của Đại Pháp.

Vào mùa hè năm 2010, một người cô tới nhà chúng tôi. Cô đã đi nhiều nơi và các bệnh viện khác nhau, nhưng không ai có thể chữa bệnh cho cô. Mẹ tôi nghe nói rằng cô sắp chết, và bà đã nói với cô chân tướng về Pháp Luân Công. Sau đó, chồng của cô lấy xe máy chở cô tới nhà chúng tôi để học Pháp Luân Công.

Vào lúc đó, tóc cô bị rối tung và cô thậm chí không đủ sức để tự chải tóc của mình trong những tháng vừa qua. Cô mặc một chiếc áo khoác dày, nước da tối và nói yếu ớt. Cô không thể ngồi và phải nằm trên giường. Thường thì nằm sẽ rất thoải mái, nhưng cô trở mình liên tục và có vẻ rất không thoải mái.

Mẹ tôi bật đĩa DVD giảng Pháp cho cô, và sau 2 ngày cô đã tràn đầy năng lượng, tóc cô đã gọn gàng trở lại. Đây có phải là phép màu hay không? Có phải tôi đang nhìn bằng mắt mình không đây? Việc phục hồi sức khỏe một cách đột ngột như vậy không thể chỉ đơn thuần là do có một thái độ sống tốt. Đại Pháp quả thực rất thần kỳ! Tôi cũng cần phải tu luyện Pháp Luân Công!

Trong những năm trước, nhờ mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Công, gia đình chúng tôi đã được nhận nhiều lợi ích mà chúng tôi không biết. Tôi ra trường và tới làm việc ở một nhà máy quốc doanh vào năm sau đó. Mặc dù công việc chỉ là tạm thời, tôi được trả lương cũng khá. Có 13 người trong đội của chúng tôi. Lúc đầu giám đốc xem thường tôi, nhưng tôi luôn được tăng lương đầu tiên. Sau đó, tôi rời nhà đi làm 5 năm. Tôi luôn luôn khỏe mạnh. Cha tôi và em tôi cũng vậy. Cha tôi đôi lúc gặp những rủi ro nguy hiểm trong công việc, nhưng ông luôn gặp may mắn.

Một lần, khi cha tôi làm việc cạnh hai người thợ mộc, một chiếc búa điện đã rơi vào đầu ông. Ông không bị thương và chỉ cần một miếng băng cứu thương! Người liên quan tới vụ tai nạn đã rất hoảng sợ, nhưng cha tôi nói với anh ấy: “ Đừng lo!”

Anh ấy khuyên cha tôi nghỉ hai ngày. Anh nói: “Chú ơi, chú khỏe thật đấy. Cái búa sắt lớn đó đập vào đầu chú mạnh như vậy mà chú không hề bị thương.” Cha tôi mỉm cười. Trong tâm ông ấy biết rằng bùa hộ mệnh in dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo” mà ông mang trong người đã cứu mạng ông. Cha tôi nói: “Sư phụ của Đại Pháp đã bảo vệ tôi!”

Cũng có thêm nhiều câu chuyện khác – Tôi không thể liệt kê hết chúng ở đây. Tôi biết rằng tất cả những điều này xảy ra bởi vì mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Công, nhưng tôi không bao giờ thừa nhận. Bây giờ, tôi muốn nói với tất cả mọi người ở mọi nơi rằng tất cả các học viên Pháp Luân Công thật may mắn, tất cả những người ủng hộ Pháp Luân Công thật may mắn! Họ đều sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Pháp Luân Đại Pháp giúp mọi người trở nên Thiện hơn, nâng cao tiêu chuẩn đạo đức của họ và trở nên khỏe hơn cả về tâm và thân. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp có thể giúp gia đình hạnh phúc và mạnh khỏe.

Pháp Luân Đại Pháp đã được truyền qua nhiều năm, và ngày càng có thêm các thành viên trong gia đình tôi trở thành học viên. Tôi thật sự thấy tiếc là mình đã không tu luyện với mẹ tôi khi tôi còn trẻ. Tôi đã bỏ lỡ nhiều thời gian quý báu, và gần như đã bỏ lỡ cơ hội mãi mãi. Tôi hy vọng rằng, các bạn, những người có tiền duyên sớm biết chân tướng và gia nhập [tu luyện] cùng chúng tôi!

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại đã đến cứu độ chúng sinh!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/12/一个八零后的心声-281031.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/30/143437.html

Đăng ngày 24-12-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share