Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-11-2013] Tháng 07 tháng 1999 tôi bị cảnh sát bắt giam vì tội che giấu tội phạm giết người. Lúc đó tôi vô cùng tuyệt vọng, trong tâm cảm thấy bị đả kích to lớn, cánh cửa tương lai dường như đã đóng sập trước mặt, tôi chạy và la hét như người điên.

Một hôm, những người lính canh nói sẽ có vài học viên Pháp Luân Công được đưa đến giam giữ trong phòng giam với chúng tôi. Tôi đã rất sợ hãi. Cũng như nhiều người dân Trung Quốc khác, chúng tôi đã bị đầu độc bởi những lời tuyên truyền dối trá của chính quyền Trung Cộng về môn tu luyện, vì vậy, tôi không biết nên phải đối phó với các học viên như thế nào. Em dâu tôi, người cũng cùng bị bắt giữ cùng lý do với tôi đã trấn an tôi và nói các học viên Pháp Luân Công đều là những người tốt.

Ngay sau khi các học viên bị áp giải đến, các lính canh đã ngay lập tức tạm dừng mọi công việc lại và bắt đầu ngược đãi họ. Lính canh chửi rủa, đánh đập các học viên và bắt họ viết báo cáo phỉ báng Pháp Luân Công. Kết quả của sự đánh đập đó là, mồm miệng của vài học viên bị đánh chảy máu. Thân thể và chân tay của nhiều người trở nên bầm dập và thâm tím.

Khi các học viên tuyệt thực để phản đối sự ngược đãi, các lính gác đã bức thực họ. Tôi đã nhìn thấy vài lính gác đã đạp mạnh vào đầu và chân một nữ học viên, trong khi cố nhét một ống cao su dày vào lỗ mũi cô. Hình ảnh kinh hoàng của người học viên khi giãy giụa trong đau đớn đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong tâm trí tôi.

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi được chứng kiến những người đã kiên cường giữ vững đức tin của mình bất chấp việc bị gây áp lực cao và bị tra tấn tàn bạo. Tôi đã rất tò mò, làm sao mà các học viên này lại có thể giữ được bình tĩnh và lạc quan trong khi bị đối xử thô bạo như vậy? Dường như sức mạnh nội tâm đã cho họ sức mạnh để vượt qua những khó khăn tưởng chừng như không thể chịu đựng nổi này.

Tôi bắt đầu nói chuyện với họ và rất háo hức nghe những gì họ nói, và qua những cuộc nói chuyện này, tôi cảm thấy tinh thần mình như được đề cao và lấy lại được hy vọng vào tương lai.

Một học viên cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân và tôi đã rất thích đọc nó. Bất cứ khi nào mở sách ra và giở đến trang có hình của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi thấy như thể Sư phụ đang cười với tôi. Tôi đã bình tâm xuống và không còn lo lắng về bất cứ thứ gì trong cuộc sống nữa. Hàng ngày tôi học Pháp và luyện công cùng với các học viên.

Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Là người tu luyện, đường đời từ nay về sau sẽ được cải biến; Pháp thân của tôi sẽ an bài lại cho chư vị. An bài như thế nào? Hỏi tiến trình sinh mệnh của một số người còn có bao nhiêu [năm]? Người ấy tự mình cũng chẳng biết; có người còn một năm nữa, nửa năm nữa là có thể mắc bệnh nặng, hễ mắc bệnh là bị luôn mấy năm liền; có người có thể bị tắc nghẽn mạch máu não hoặc bệnh khác, hoàn toàn bất động. Tại đường đời từ nay về sau, hỏi chư vị tu luyện sao đây? Chúng tôi đều giúp chư vị thanh lý hết, không cho phép sự kiện như thế phát sinh. Nhưng chúng tôi có lời nói trước, chỉ có thể giúp người tu luyện chân chính làm những điều ấy; tuỳ tiện làm cho người thường thì không thể; nó tương đương với làm điều xấu. Sinh lão bệnh tử nơi người thường có quan hệ nhân duyên của nó; không thể tuỳ tiện phá hoại.”

Vì vậy, tôi đã hạ quyết tâm nhất định phải trở thành một đệ tử chân tu.

Sự kiện thần kỳ đã mau chóng xuất hiện! Một hôm, lính canh nói rằng vụ án của tôi sẽ sớm được đưa ra xét xử. Tôi đã bị tuyên án 3 năm tù, và được thay bằng 5 năm tù treo. Do đó, vài ngày sau, tôi đã được về nhà.

Con vô cùng cảm tạ ơn cứu độ của Sư phụ. Giờ đây con đã có một cuộc đời mới!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/13/狱中见证大法弟子的坚贞-走入修炼获新生-282605.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/8/143545.html

Đăng ngày 21-12-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share