Bài viết của một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-11-2013] Kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!
Tôi đã tu luyện Đại Pháp được 18 năm. Hồng ân vĩ đại của Sư phụ đã thay đổi tôi từ một con người đầy rẫy nghiệp lực trở thành một đệ tử Đại Pháp, và bảo hộ tôi trong mỗi bước đề cao của mình.
Đại Pháp ban cho tôi và gia đình một cuộc đời mới
Tôi đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ từ sau khi kết hôn. Chồng tôi có thể đánh tôi bất kỳ lúc nào anh muốn, bố mẹ và chị em gái của anh cũng vậy. Một tháng sau khi tôi sinh con, chồng tôi dẫn bố mẹ và các chị em về nhà đánh tôi ngã xuống đất và lục lọi tất cả đồ đạc của tôi.
Con tôi khóc suốt, thường xuyên bị bệnh và cần phải nhập viện. Tôi thường bị bất tỉnh và không thể ăn bất cứ thứ gì. Hầu hết thời gian, chồng tôi đều vắng nhà và chỉ thỉnh thoảng trở về để đánh và mắng chửi mẹ con tôi. Tôi đã nghĩ đến việc tự tử nhiều lần nhưng rồi từ bỏ suy nghĩ đó vì nghĩ đến con mình.
Vào thời khắc đen tối nhất của cuộc đời, một đồng nghiệp giới thiệu Đại Pháp cho tôi. Ngày tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, con tôi có thể ngủ yên giấc. Trong quá trình đọc sách Đại Pháp và luyện công, tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất. Con tôi cũng trở thành một tiểu đệ tử khỏe mạnh.
Nhìn thấy những thay đổi kỳ diệu ở tôi, các đồng nghiệp của tôi cũng tham gia tu luyện, người này tiếp nối người khác. Chúng tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn tại nơi làm việc và trở thành những nhân viên tốt. Người quản lý rất vui mừng và cho chúng tôi mượn phòng hội nghị và không gian bên ngoài để học Pháp nhóm và luyện công. Một vài họ hàng và bạn bè của tôi cũng bắt đầu tu luyện.
Bước theo con đường tu luyện chân chính
Năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Chồng tôi đe dọa ly dị để buộc tôi từ bỏ tu luyện.
Tôi đã bị bắt bất hợp pháp và bị giam giữ hai tháng tại một trại giam. Khi cơ thể tôi yếu đi vì bị tra tấn, họ gửi trả tôi về nhà. Sau đó tôi lại bị bắt giữ lần nữa, bị tra tấn và thả ra. Sau khi bị bắt giữ bốn lần, tôi bị đưa đến một bệnh viện tâm thần nơi tôi bị tra tấn cho tới khi gần chết. Gia đình tôi đã phải trả 12.000 nhân dân tệ tiền phạt trước khi họ có thể đưa tôi về nhà.
Cùng thời gian đó chồng tôi đã ly dị tôi và sở làm của tôi đã sa thải tôi. Bố mẹ tôi phải chăm sóc con tôi và họ thường xuyên lo lắng về tình hình của tôi.
Sau đó, tôi bị cầm tù tại một trại lao động cưỡng bức trong ba năm và đã bị tàn phế do bị tra tấn và ngược đãi. Nhà tôi bị cướp hai lần trong thời gian đó. Những năm tháng bị bức hại đã khiến con tôi thậm chí chẳng thể nhận ra mẹ khi tôi trở về nhà.
Các đồng tu mang cho tôi sách Đại Pháp và các bài giảng mới của Sư phụ. Thông qua việc học Pháp tôi hiểu ra rằng cuộc đàn áp đã được an bài bởi cựu thế lực. Tôi xác định chỉ đi theo con đường do Sư phụ an bài. Tôi luyện công, học Pháp và sức khỏe của tôi sớm phục hồi.
Sản xuất tài liệu giảng chân tướng
Không lâu sau khi tôi được thả từ trại lao động, điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng tại địa phương của chúng tôi bị phá hủy và thiết bị được chuyển về nhà tôi. Tôi không biết sử dụng máy vi tính. Nhìn thấy máy tính mà không sử dụng được, tôi rất lo lắng và hy vọng Sư phụ có thể an bài một học viên tâm tính cao và kiến thức kỹ thuật tốt đến vận hành máy in. Ngay lúc đó tôi nghe thấy giọng nói từ bi của Pháp thân Sư phụ: “Đây là sự an bài tỉ mỉ của Sư phụ.” Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang khuyến khích tôi sản xuất tài liệu giảng chân tướng.
Dưới sự dẫn dắt của Sư phụ, tôi đã học được cách sử dụng máy tính. Tôi đã làm việc với các học viên khác và sản xuất các tư liệu khác nhau. Điểm sản xuất tài liệu tại nhà tôi đã hoạt động hơn 7 năm nay và nó càng ngày càng phát triển.
Sư phụ ban bút thần chứng thực Pháp
Sau khi đọc Pháp của Sư phụ về phơi bày cuộc bức hại tại địa phương, tôi nhận ra rằng chúng tôi chưa viết bất kỳ bài nào để phơi bày có hệ thống những người xấu và những hành động tà ác của họ tại địa phương của chúng tôi. Một vài bài viết trước đây của chúng tôi chưa hoàn thiện và không truyền tải hết thông tin, vì thế tôi quyết định làm hạng mục này.
Tôi tải về tất cả các bài bức hại liên quan đến khu vực của chúng tôi từ trang web Minh Huệ, và tìm hiểu xem thông tin nào còn đang bị thiếu và những gì cần xác minh và bổ sung. Để hoàn thành công việc này tôi cần liên lạc với các đồng tu trong nhiều quận khác nhau của khu vực chúng tôi. Khối lượng công việc xem chừng rất lớn.
Một vài ngày sau đó, một điều phối viên từ quận láng giềng yêu cầu tôi đến gặp. Thông qua anh ấy, tôi thiết lập liên lạc với các học viên trong khu vực đó và một số khu vực khác. Tất cả họ đều chủ động cung cấp cho tôi những thông tin mà họ biết.
Tôi cảm thấy rằng toàn bộ quá trình này giống như Sư phụ giảng:
“Đệ tử chính niệm túc,
Sư hữu hồi thiên lực.”
(Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)
Kể từ đó tôi trở thành phóng viên Minh Huệ cho khu vực của chúng tôi. Tôi biên soạn và gửi cho Minh Huệ các sự kiện đàn áp, các trường hợp bị quả báo, những câu chuyện về sự kỳ diệu của Đại Pháp và việc người dân tỉnh ngộ mỗi ngày sau khi biết chân tướng trong khu vực của chúng tôi. Tôi nhận ra rằng làm một phóng viên Minh Huệ cũng là việc chứng thực Pháp.
Tu luyện ý chí kiên nhẫn
Tôi nhận ra rằng Chính Pháp càng đến hồi cuối, yêu cầu của Sư phụ đối với các đệ tử cũng càng cao hơn. Chúng ta sẽ không thể đáp ứng yêu cầu của Đại Pháp nếu chúng ta không tu luyện kiên định.
Một buổi sáng, tôi bắt đầu tập hợp các tài liệu giảng chân tướng. Một đồng tu gọi và yêu cầu tôi đến gặp. Tôi vội vã làm theo yêu cầu của đồng tu và không trở về nhà cho đến tận 4 giờ chiều.
Tôi nhanh chóng bật máy tính lên để hoàn thành việc làm tài liệu. Ngay sau đó, một đồng tu là điều phối viên của một khu vực khác gọi tôi: “Cô nên bắt chuyến tàu tối nay và đến đây. Tôi sẽ đón cô ngày mai.”
Một vài ngày trước tôi đã yêu cầu đồng tu này thu thập những câu chuyện đàn áp học viên từ khu vực của họ. Anh ấy hẳn đã hoàn thành công việc. Nhưng tôi chưa hoàn thành việc chuẩn bị tư liệu trong tay. Tôi cần hợp nhất một cách có hệ thống các tư liệu tải về từ Minh Huệ và thông tin về cuộc bức hại các học viên trong khu vực của họ. Tôi cần đem chúng đến đó để xác nhận và cập nhật với các học viên. Tôi đã bỏ ăn tối và nhanh chóng bắt đầu làm tài liệu. Tôi chỉ hoàn tất một giờ trước khi xe lửa khởi hành.
Sau sáu giờ ngồi tàu, tôi đến nơi. Chúng tôi xác nhận từng bản tư liệu một và mãi cho đến 3 giờ chiều mới hoàn thành. Tôi nghĩ mình không thể bắt kịp chuyến tàu lúc 4 giờ chiều để về nhà.
Đêm đó các học viên địa phương đã lên kế hoạch giải cứu một học viên bị giam trong nhà tù. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là sẽ ở nhà phát chính niệm. Nhưng đột nhiên họ quyết định rằng tôi nên đi với họ. Tôi đã rất sợ hãi và cảm thấy mình thiếu chính niệm. Một học viên nói: “Cô không cần thiết phải lên tuyến đầu. Chỉ cần lên mạng và chuẩn bị một số tư liệu.”
Tôi tin rằng không có gì là ngẫu nhiên trong tu luyện. Những gì Đại Pháp cần là sự lựa chọn vô điều kiện của tôi.
Sau hơn 10 giờ trên xe lửa gập ghềnh, tôi phải chờ nửa giờ để lên một chiếc xe buýt. Nhiều ngày đi lại và ngủ rất ít, cộng thêm chiếc xe buýt rất đông đúc, tôi bắt đầu cảm thấy say xe. Sau khi nôn ra rất nhiều, chuyến xe không thể chịu đựng được này cuối cùng cũng đến nơi.
Sau khi xuống xe, tôi cảm thấy mệt và run rẩy, mặt tôi vô cùng nhợt nhạt. Chúng tôi đi bộ thêm một dặm nữa để đến nhà một học viên. Sau đó chúng tôi bắt đầu học Pháp nhóm và chia sẻ kinh nghiệm. Tối đó tôi phải ở nhà một học viên khác vì chúng tôi không thể ngủ đủ ở một nơi. Sau tám giờ chúng tôi đến trạm xe buýt. Một giờ sau đó chúng tôi chuyển tiếp qua một chiếc xe buýt khác. Kẹt xe, xe buýt đông đúc, lạnh và say xe làm tôi khó mà không bị mệt.
Khi chúng tôi đến nhà của học viên thì đã hơn 7 giờ tối. Sau đó chúng tôi chuẩn bị tài liệu giảng chân tướng cho đến 2 giờ sáng.
Ngày hôm sau, chúng tôi đến nhà tù nữ. Một lính canh nhà tù rất thô lỗ với chúng tôi và không cho chúng tôi đến thăm người đồng tu. Chúng tôi phát chính niệm và người lính canh đã đồng ý cho chúng tôi thăm vào sáng hôm sau.
Hai ngày sau, chúng tôi đến nhà tù nữ một lần nữa. Những người đến thăm tù xếp thành một hàng dài. Chúng tôi phát chính niệm và giảng chân tướng cho những người xung quanh chúng tôi.
Trong chuyến thăm này, lính canh tù hỏi xem liệu chúng tôi có phải tu luyện Pháp Luân Công không. Một học viên trả lời: “Việc tu luyện Pháp Luân Công có quan hệ gì đến việc thăm người mà chúng tôi quý mến?” Lính canh không nói được gì. Sau đó họ yêu cầu chúng tôi đưa giấy tờ tùy thân và giấy phép thăm tù. Các học viên cố gắng giảng chân tướng cho họ nhưng họ không chịu nghe.
Sư phụ giảng:
“Giảng chân tướng là chiếc chìa khoá vạn năng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)
Tất cả chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi đã chưa làm đủ tốt việc giảng chân tướng. Vì thế chúng tôi quyết định đến văn phòng Tư pháp, tòa án và Viện Kiểm sát để yêu cầu thả các học viên. Chúng tôi sẽ nói với họ về Đại Pháp nếu họ không thả các học viên.
Sư phụ giảng:
“Đệ tử Đại Pháp con đường bày trước mặt chư vị chỉ có thực tu, không có đường khác.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp)
Sau khi trở về nhà, gia đình tôi bắt đầu chuyển nhà. Rất nhiều thứ đang được cất giữ tại nhà tôi. Bên cạnh đồ dùng hàng ngày, nhà tôi còn chứa đầy tài liệu giảng chân tướng và thiết bị văn phòng. Làm thế nào tôi có được không gian đây? Tắt máy sao? Nếu ngưng sản xuất tài liệu, các đồng tu sẽ không có tài liệu cần cho việc giảng chân tướng.
Tôi cài đặt các thiết bị văn phòng ở chế độ tự động để nó có thể tiếp tục in tài liệu. Sau đó tôi khóa cửa và đi ra sân làm việc. Với sự bảo hộ của Sư phụ, không ai vào được phòng nơi đặt các thiết bị. Bố và anh trai của tôi có chìa khóa và đã cố gắng mở cửa phòng đôi lần, nhưng họ không thể mở được. Tôi bận rộn với việc chuẩn bị tài liệu trong phòng.
Trong hai tháng chuyển nhà của gia đình tôi, tôi tiếp tục sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Các đồng tu có thể có tài liệu mà họ cần một cách kịp thời. Sức mạnh phi thường và sự kỳ diệu của Đại Pháp luôn triển hiện thông qua các học viên chân tu.
Tu luyện kiên định trong phối hợp và điều phối
Sư phụ giảng:
“Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chúng ta tránh hình thức ‘nhất mạch đới bách mạch’ ấy; ngay lập tức yêu cầu trăm mạch đồng thời khai mở, trăm mạch đồng thời vận chuyển.” “Cuối cùng làm cho hơn vạn mạch liên [kết] thành một khối, đạt đến một cảnh giới không mạch không huyệt, toàn bộ thân thể liên [kết] lại thành một khối; ấy là khi đã đạt được mục đích cuối cùng của việc thông mạch.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)
Khi tôi giúp các học viên, tôi từng tự hỏi tại sao họ không tu luyện tinh tấn. Sau này tôi nhận ra rằng họ đang thực sự giúp tôi đề cao tu luyện cá nhân. Sư phụ đã an bài một môi trường tu luyện quý báu cho tôi. Đó là bởi vì tôi không tinh tấn và có những tâm chấp trước mà tôi đã nhìn thấy người khác như không tinh tấn và có chấp trước.
Tôi hướng nội khi viết bài chia sẻ này, và nhận thấy rằng là một người điều phối viên, tôi đã vô tình nuôi dưỡng chấp trước về việc không chấp nhận lời phê bình chỉ trích và được góp ý. Tâm hiển thị của tôi đã vô tình gây ra sự lệ thuộc và ngưỡng mộ của các học viên. Một điều phối viên trước tiên phải là một người tu luyện mà không chứng thực bản thân hoặc xem mình trên những người khác.
Giảng chân tướng bằng lòng từ bi
Sư phụ đã dẫn tôi tu luyện từng bước từng bước và khích lệ tôi giảng chân tướng trực diện. Một lần, tôi cố gắng nói chuyện với một người nhưng cảm thấy thiếu chính niệm. Đột nhiên lời của Sư Phụ xuất hiện trong tâm tôi:
“Pháp độ chúng sinh Sư đạo hàng.
Nhất phàm thăng khởi ức phàm dương.”
(Tâm tự minh, Tinh tấn yếu chỉ II)
Mọi nỗi sợ của tôi đều biến mất không để lại dấu vết. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ mình và tôi đã giảng chân tướng cho người đó.
Kể từ đó, tôi giảng chân tướng dễ dàng cho tất cả mọi người mình gặp. Giảng chân tướng đã gắn liền với cuộc sống của tôi. Tôi tận dụng mọi cơ hội để truyền rộng sự tuyệt vời của Đại Pháp.
Một lần khi mua sắm tại một siêu thị, tôi thuyết phục được một nhân viên bán hàng thoái Đảng. Khi nhìn lên tôi thấy người cảnh sát vốn thường xuyên sách nhiễu gia đình tôi và bắt tôi. Tôi chào anh ấy và anh ấy đã cố gắng để tránh tôi. Tôi theo nói chuyện với anh. Anh ấy nói: “Tại sao cô lại đi theo tôi?” Tôi trả lời: “Vì tôi muốn anh và gia đình anh có một tương lai tốt đẹp.” Tôi đi cùng và yêu cầu anh ấy ngừng việc đàn áp các học viên Pháp Luân Công lại và đền bù cho tất cả những tổn thất mà anh đã gây ra. Sau đó tôi bảo anh ấy làm tam thoái. Anh ấy đã đồng ý thoái đảng và nói rằng sẽ không đàn áp Pháp Luân Công nữa vì anh biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.
Trong suốt 18 năm tu luyện của mình, lúc nào tôi cũng có thể cảm nhận được sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Tôi vẫn không thể tìm được từ ngữ nào diễn tả trọn vẹn sự vĩ đại của việc tu luyện Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/18/明慧法会–铸就金刚志-281162.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/14/143610.html
Đăng ngày 02-02-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.