Bài viết của Du Nhiên, một học viên từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-11-2013]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1999. Lần đầu khi tôi đọc “Luận ngữ“, tôi đã có ấn tượng sâu sắc. Đại Pháp trả lời cho nhiều câu hỏi mà tôi đã tìm kiếm trong nhiều năm. Cũng giống như Sư phụ giảng:

“những ai tu luyện chân chính sẽ biết sức nặng của nó, họ sẽ biết trân quý [nó]. ” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi tu luyện chưa được bao lâu thì cuộc đàn áp bắt đầu. Tôi chưa có một sự hiểu biết sâu sắc về Pháp và biết rất ít học viên. Các học viên tu luyện tinh tấn đều đã bị bắt. Còn các học viên mà tôi thường hay gặp thì đã từ bỏ tu luyện và lạc sang tà ngộ. Một vài học viên lúc luyện lúc không và những người khác đã từ bỏ. Tôi không biết mình có thể làm gì, nhưng cảm thấy rằng mình nên kiên định tu luyện. Tôi học Pháp và luyện công mỗi ngày. Phải mất một thời gian khá lâu trước khi tuần báo Minh Huệ và những tài liệu khác đến được khu vực nơi tôi sinh sống. Một số bài viết lại là một phần của một loạt bài và tôi chỉ có phần này nhưng lại thiếu phần khác. Tôi cảm thấy thất vọng và chán nản.

Một hôm, chúng tôi nhận được một cái thẻ, trên đó chỉ cách vượt qua sự phong tỏa internet. Tôi đã truy cập thành công vào website Minh Huệ. Tôi không thể ngăn được những giọt nước mắt vui mừng. Tôi quá hạnh phúc. Sau đó, tôi cung cấp tuần báo Minh Huệ cho các học viên khác. Nhưng không có học viên nào sẵn lòng phân phát tài liệu giảng chân tướng. Tôi làm một số tài liệu và tự phân phát chúng. Tôi phát tờ rơi, tuần báo Minh Huệ, DVD và những áp phích nhỏ. Tôi cũng thu thập địa chỉ và gửi tài liệu cho họ. Tôi cố hết sức để làm tất cả những gì có thể làm. Tôi khao khát được trở thành một phần trong chỉnh thể và theo kịp tiến trình chứng thực Pháp. Tôi muốn biết tình hình của các học viên ở địa phương khác.

Nhờ sự an bài của Sư phụ, tôi biết được một vài học viên tinh tấn vào năm 2004. Tôi phụ trách hỗ trợ kỹ thuật. Tôi thiết lập một trung tâm sản xuất tài liệu, lắp đặt hệ thống máy tính, mua MP3, nguyên vật liệu, thẻ điện thoại, và bảo trì máy tính. Tôi cũng đảm nhận dàn bài, đánh máy, biên tập và hiệu chỉnh. Tôi phân phát tài liệu, tái in các ghi chú giảng chân tướng và giúp mọi người thoái Đảng trên website. Dần dần tôi trở thành điều phối viên của khu vực. Hôm nay tôi muốn chia sẻ với các bạn về việc các học viên trong khu vực của chúng tôi đã phối hợp và hợp tác như thế nào.

Tôn trọng và hợp tác với các đồng tu

Sư phụ giảng:

“Mỗi cá nhân có đường tu luyện khác nhau, phương thức chứng thực Pháp khác nhau; giai tầng xã hội khác nhau, chức vụ khác nhau, hoàn cảnh khác nhau đều có thể tu luyện; đó chính là con đường mà Đại Pháp triển hiện cho người tu luyện. Các đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể, hết thảy những gì làm trong Chính Pháp thì tôi đều khẳng định, đều là đang làm những gì mà đệ tử Đại Pháp nên làm. Cách làm khác nhau chính là phương thức trong khi Pháp đang vận chuyển mà phân công một cách hữu cơ, còn Pháp lực là triển hiện trên chỉnh thể.” (Tinh tấn yếu chỉ III)

Các học viên có những cá tính, sở thích và trình độ học vấn khác nhau. Môi trường gia đình và điều kiện kinh tế của mỗi người cũng khác nhau. Họ có những cấp độ lo sợ và tâm tính khác nhau. Thể ngộ của họ về việc chứng thực Pháp là khác nhau, vì vậy họ phù hợp với những phương thức chứng thực Pháp khác nhau. Tôi tôn trọng họ và khuyến khích họ sử dụng cách của họ. Tôi cung cấp nhiều loại tài liệu khác nhau cho họ. Là một điều phối viên, tôi phải nghĩ đến từng chi tiết. Tôi cung cấp tài liệu mà họ yêu cầu và khích lệ họ chủ động chứng thực Pháp.

Mặt khác, tôi phải tôn trọng họ và không nên đưa họ quá nhiều tài liệu làm họ cảm thấy choáng ngợp. Tỷ lệ phân phát dao động từ 5, 6 tờ rơi đến 400 hoặc 500 tờ mỗi tuần. Tôi không nói nặng hoặc khinh thường các học viên phát ít tờ rơi và cũng không nói với họ rằng, các học viên khác có thể phát 400 đến 500 tờ mỗi ngày. Tôi chỉ bảo họ rằng, chúng ta nên cố gắng hết sức và cũng là tốt cho dù mỗi ngày chúng ta chỉ có thể cứu được một người. Tôi không ca ngợi các học viên có thể phát nhiều tài liệu. Tôi bảo họ rằng, chúng ta nên kiên định và làm những gì chúng ta có thể, nhưng chúng ta không nên có nhân tâm khi làm việc hoặc có tâm hoan hỷ.

Các học viên tại trung tâm sản xuất tài liệu của chúng tôi đều đã trên 65 tuổi. Mặc dù họ không có bất kỳ kỹ năng máy tính nào, họ đã từ bỏ được các quan niệm người thường và quyết tâm học. Tôi thực sự xúc động. Tôi dạy họ từng bước từ căn bản. Tôi không vội vã mà kiên nhẫn dạy họ cách sử dụng chuột máy tính, cách bật tắt máy, và cách đăng nhập vào các đĩa được mã hóa. Chỉ sau khi họ biết bước đầu tiên, tôi mới dạy họ bước thứ hai. Nếu tôi dạy họ quá nhanh, họ sẽ không nhớ được và thấy căng thẳng. Tôi có việc làm toàn thời gian và rất nhiều việc Đại Pháp để làm, nhưng ngay khi họ gọi, tôi sẽ bỏ hết công việc tôi đang làm và đến gặp họ ngay khi có thể.

Học viên A muốn thiết lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà cô. Cô mua một cái máy tính xách tay nhưng gia đình cô không ủng hộ, vì vậy cô rơi vào tình huống khó xử. Theo điều kiện của cô, tôi cài đặt cho cô một hệ thống mới và mua một thẻ Internet wifi 3G và một máy in nhỏ. Bằng cách này, cô ấy có thể dễ dàng giấu tất cả các thiết bị sau khi hoàn thành việc làm tài liệu. Cô ấy rất hạnh phúc.

Học viên B muốn thiết lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà. Tôi đã mua các thiết bị và vật liệu cho cô và cài đặt hệ thống trong nhà cô. Ngày hôm sau cô gọi tôi và nói rằng cô không muốn máy in nữa vì một đồng tu gần nhà cô đã bị bắt. Thay vì khó chịu, tôi điềm tĩnh nói với cô: “Tốt thôi, cô đã nghĩ vậy, tôi sẽ đến lấy nó nếu cô quyết định không muốn giữ nó. Tùy cô thôi.” Nhiều ngày sau tôi hỏi cô lần nữa và cô nói rằng muốn giữ nó.

Học C muốn thiết lập một trung tâm sản xuất tài liệu lớn và cần rất nhiều thiết bị và tài liệu. Cô sống ở vùng ngoại ô xa xôi và việc mua tài liệu là khá bất tiện. Thời gian đầu, tôi mua rất nhiều tài liệu mỗi lần để tiết kiệm thời gian, nhưng cô phàn nàn rằng chúng chiếm nhiều không gian quá. Từ đó, tôi đề nghị cô cho tôi biết số lượng và chủng loại tài liệu mà cô cần mua.

Học viên D có tâm lo sợ sau khi cô được thả ra từ trại lao động cưỡng bức. Cô không muốn có bất kỳ liên hệ nào với các học viên. Nhưng đồng thời cô cũng không muốn từ bỏ Đại Pháp. Cô đã được giới thiệu với tôi. Tôi chia sẻ với cô ấy và hiểu được tình thế khó xử của cô. Vì cô đã từng bị bắt giữ trong trại lao động cưỡng bức, cô lo lắng về an toàn và cô cũng bị gia đình canh chừng bởi vì họ lo rằng cô có thể bị bắt lần nữa. Cô chỉ có một cuốn Chuyển Pháp Luân tại nhà và không có sách Đại Pháp nào khác. Cô muốn là một phần của chỉnh thể nhưng đồng thời cô cũng sợ.

Theo điều kiện của cô, tôi tạo một thư viện sách điện tử trên điện thoại của cô và tải về đủ bộ các bài giảng của Sư phụ, các bài viết và thông báo của Minh Huệ và tuần báo Minh Huệ địa phương. Điều này an toàn và tiện dụng. Cô ấy rất hạnh phúc. Hiện tại cô ấy phát 60 tờ tài liệu mỗi tuần và cũng giúp các học viên khác bước ra giảng chân tướng. Họ phát tài liệu cùng nhau và làm khá tốt.

Tôi liên tục cảm động bởi chính niệm chính hành của các học viên và sự thuần chính và tầng thứ cao của họ. Cảm ơn sự an bài tuyệt vời của Sư phụ, chúng tôi đã có thể trở thành một chỉnh thể, bổ sung cho nhau và cùng đề cao. Trong môi trường khủng bố đỏ như ở Trung Quốc Đại lục, các học viên có thể vượt qua những khó khăn như tuổi cao, việc nhà nhiều và học vấn thấp. Tôi rất xúc động bởi sự kiên định của họ trong tu luyện và chứng thực Pháp. Tôi cũng nhìn nhận vấn đề từ khía cạnh của họ và hỗ trợ họ hết lòng miễn là họ ở trong Pháp.

Giữ điểm sản xuất tài liệu thuần chính và an toàn

Các điểm sản xuất tài liệu đóng vai trò quan trọng ở Đại lục. Vì vậy, giữ cho chúng an toàn và thuần chính là việc rất quan trọng.

Điều phối viên tại một khu vực khác yêu cầu tôi làm tài liệu của người thường nhiều lần bởi vì họ không có khả năng biên tập. Tôi nghiêm túc từ chối và chỉ ra vấn đề với cô ấy. Tôi chia sẻ vấn đề này với các học viên khác trong nhóm của chúng tôi. Chúng ta không chỉ đảm bảo về số lượng và chất lượng của điểm sản xuất tư liệu mà còn nên tuân theo tiêu chuẩn của Pháp. Chúng ta không nên từ bỏ các nguyên tắc của chúng ta vì cái tình với các đồng tu. Bảo vệ Pháp là nền tảng. Chúng ta không nên động tâm bởi cái tình. Chúng ta không nên sản xuất dù chỉ một DVD hoặc một tờ rơi không đạt tiêu chuẩn của Pháp. Trong nhiều năm rồi, chúng tôi không hề sản xuất bất kỳ thứ gì không liên quan đến Pháp.

Có lần, một học viên tại điểm sản xuất tài liệu này có mâu thuẫn với một học viên tại điểm sản xuất tài liệu khác. Cô ấy không sẵn lòng chấp nhận cách làm của anh và thường phàn nàn khi anh ấy đang làm. Tôi nói với cô rằng, chúng tôi nên hỗ trợ anh ấy, miễn là anh ấy vẫn ở trong Pháp, dù cho chúng tôi đã có những mâu thuẫn với anh hoặc anh đã làm không tốt. Mặt khác, chúng tôi không nên hợp tác với anh hoặc giữ im lặng nếu những gì anh yêu cầu chúng tôi gây tổn hại cho Pháp, dù anh ấy có tốt thế nào hoặc anh ấy thân với cô như thế nào.

Chúng tôi nghiêm chỉnh tuân thủ các quy định của trung tâm sản xuất tài liệu về việc không thu bất kỳ khoản tiền nào. Học viên tại trung tâm tài liệu sử dụng tiền của bản thân họ để vận hành, trừ phi người giữ trung tâm sản xuất đó không có việc làm và nhận tài trợ từ các đồng tu khác. Một hôm, một học viên nói, cô ấy được điểm hóa trong giấc mơ rằng nên đóng góp 20.000 nhân dân tệ cho trung tâm tài liệu. Tôi đã từ chối. Các học viên thường muốn tài trợ tiền cho trung tâm tài liệu. Tôi thường từ chối họ. Số tiền tôi không thể hoàn trả được thì tôi sẽ dùng tất cả vào việc sản xuất tài liệu. Tôi không lãng phí nguyên liệu và sử dụng giấy thừa để làm thẻ đánh dấu sách.

Một học viên nhờ một người khác gửi cho tôi 20.000 nhân dân tệ. Cô ấy nói rằng, cô ấy đã để cho chấp trước của mình điều khiển và kiếm được số tiền này một cách bất chính. Cô ấy cảm thấy khó chịu trong tâm và gửi nó cho trung tâm tài liệu để từ bỏ lòng tham của mình đối với tiền. Tôi cũng từ chối. Tôi nói với đồng tu để cô ấy biết rằng, thứ nhất, trung tâm tài liệu không thiếu vốn; thứ hai, điều đó có thể gây ra vấn đề cho gia đình của cô vì tổng số tiền khá lớn; thứ ba, nếu cô ấy muốn từ bỏ chấp trước vì lợi, cô ấy có thể sử dụng nó cách khác.

Một số học viên cần tài liệu hoặc sách Đại Pháp với số lượng lớn hoặc không đặt trước. Chúng tôi cố gắng đáp ứng nhu cầu của họ và không bao giờ chậm trễ. Họ thấy chúng tôi thường làm việc quá giờ, họ cảm thấy có lỗi và không muốn đặt thêm tài liệu nữa. Tôi nói với họ: “Điều bạn nói không đúng. Chúng ta làm những công việc khác nhau. Sản xuất tài liệu là việc của chúng tôi. Một số học viên giữ vị trí phân phát tài liệu. Đó là một chỉnh thể. Các bạn càng phân phát nhiều tài liệu, nhiều người hơn sẽ được cứu. Vì vậy, chúng tôi rất hạnh phúc. Các bạn đang nỗ lực phân phát tài liệu trên các tuyến đầu.”

Việc Đại Pháp là việc của chúng tôi

Khi chúng ta làm công việc Đại Pháp, chúng ta không nên kén chọn. Đây không phải là vấn đề về “chúng ta sẽ làm chứ” mà là “làm sao thực hiện nó thật tốt?” Chúng ta nên xem đó như là trách nhiệm của chúng ta mà làm.

Năm ngoái, một học viên đáng kính bị bắt và Tuần báo Minh Huệ bị ngừng xuất bản. Tôi không biết điều gì đã xảy ra, bởi vì tôi không có bất kỳ liên lạc gì với người học viên này. Hai tuần trôi qua và chúng tôi vẫn không nhận được bất kỳ Tuần báo Minh Huệ nào. Tôi hơi lo lắng. Mặc dù tôi không biết cách làm và am hiểu các chi tiết kỹ thuật, tôi biết rằng tôi không nên đợi hoặc phụ thuộc vào người khác. Ai đó phải bước tiếp để đảm nhận công việc. Tôi bận rộn với công việc đời thường và tôi đang đảm nhiệm nhiều việc Đại Pháp. Tôi hầu như không có bất kỳ thời gian rảnh nào để đảm nhận thêm việc mới, nhưng tôi nghĩ rằng tôi phải làm những gì Đại Pháp yêu cầu.

Tôi liên lạc với những học viên từ hạng mục giảng chân tướng khác và họ khích lệ tôi đảm nhận công việc này. Tôi lập tức bắt đầu học các kỹ năng, kỹ thuật mới. Một tuần trôi qua, tôi vẫn chưa có được một số kỹ năng chính và tôi không thể tìm được bất kỳ học viên nào biết những kỹ năng ấy. Tôi không biết phải làm gì. Đột nhiên tôi nghĩ về học viên A, người biết rất nhiều người. Tôi liên lạc với anh. Anh ấy nói rằng mình được thông báo sẽ không nhận được tuần báo Minh Huệ trong 2 tuần và nghĩ rằng ai đó phải đảm nhận công việc này.

Tôi nói với anh: Xin đừng dựa vào người khác và chờ đợi. Hãy nghĩ xem chúng ta nên làm gì. Tôi lo lắng, nhưng tôi không có những kỹ năng cần thiết. Thời gian không chờ đợi chúng ta. Anh có thể liên lạc với người hỗ trợ kỹ thuật để xem họ có thể làm tuần báo Minh Huệ cho chúng ta không.” Anh ấy nói sẽ liên hệ ngay khi có thể, nhưng anh ấy bảo rằng chúng tôi cũng nên tôn trọng nếu họ không muốn làm việc này. Tôi trả lời: “Làm ơn bảo đảm rằng họ biết được tầm quan trọng của tuần báo Minh Huệ. Nếu họ không thể làm việc này, anh có thể hỏi xem liệu họ có thể dạy tôi làm được không? Sau đó tôi sẽ nhận trách nhiệm này.” Nhiều ngày sau, tôi đã nhận được tuần báo Minh Huệ địa phương và tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Kiến tạo một môi trường chia sẻ

Một số học viên thích chia sẻ với những học viên khác một cách công khai trong khi những người khác thì không muốn vậy. Chúng tôi phải tôn trọng họ và chia sẻ riêng với họ. Để tránh mâu thuẫn, tôi sẽ không nói với những học viên khác những gì học viên này đã nói với tôi. Chúng ta nên hiểu các học viên và cho họ thời gian để đề cao. Tôi luôn yên lặng lắng nghe họ và sau đó chia sẻ với họ từ góc độ của Pháp, tôi nghĩ họ lệch khỏi Pháp như thế nào và những chấp trước nào họ chưa từ bỏ được.

Tôi không bao giờ nói trước các học viên rằng ai đó đã làm gì, hoặc đang làm gì, hay họ đã làm tốt như thế nào. Tôi không bao giờ đề cập đến tên của học viên hoặc công việc của họ hoặc hạng mục Đại Pháp mà họ đang phụ trách. Tôi cũng không nói bất kỳ điều gì với các thành viên trong gia đình mình. Trong hoàn cảnh phức tạp như ở Trung Quốc Đại lục, tu khẩu là một trong những nhân tố chính để bảo đảm an toàn. Nếu chúng ta không tu khẩu, chúng ta đánh liều với sự an toàn của mình, khuấy động các chấp trước của học viên và tạo ra xung đột giữa họ, gây ra tổn thất cho toàn thể chỉnh thể.

Khi chia sẻ với các đồng tu, tôi trực tiếp chỉ ra vấn đề thay vì nói vòng vo hay nói sau lưng họ. Tôi sẽ chia sẻ từ góc độ của Pháp và tôn trọng họ. Tôi sẽ chú ý đến giọng điệu của một người tu luyện và khả năng chấp nhận của họ.

Học viên B đã làm rất tốt việc giảng chân tướng và giúp mọi người thoái Đảng, nhưng cô ấy có một vài thói quen xấu. Cô nóng tính và thường chậm trễ. Cô thích nói về người khác và sai bảo mọi người. Cô thường cằn nhằn và sạch sẽ gọn gàng quá mức. Những học viên làm việc với cô thường phàn nàn với tôi nhưng không dám chỉ ra cho cô ấy. Họ e dè tính nóng nẩy của cô. Học viên B cũng kể với tôi về những học viên khác và những người mà cô không hài lòng hoặc ai đó đã làm không tốt.

Tôi không bao giờ ngồi lê đôi mách mà thường lắng nghe trong im lặng và rồi bảo họ rằng, sự việc có thể không như họ nghĩ và có thể đó chỉ là sự hiểu lầm. Phải là có tiền duyên với nhau nên chúng ta mới có mặt tại đây sau hàng ngàn năm và làm việc cùng nhau. Có thể có một số chấp trước mà chúng ta phải từ bỏ và chúng ta không nên làm chậm trễ tiến trình chứng thực Pháp. Tôi đề nghị rằng họ nên nói trực tiếp với nhau và cố gắng giải quyết ngay tại chỗ. Nói sau lưng người khác là điều không tốt.

Học viên B cũng khó chịu về việc cô luôn có mâu thuẫn với các học viên khác. Cô chia sẻ với tôi rằng cô muốn làm việc một mình để không có bất kỳ mâu thuẫn nào. Tôi chỉ thẳng ra cho cô rằng, dù chúng ta tu Chân-Thiện-Nhẫn, nhưng cô lại không cân nhắc đến người khác và cô không có tâm từ bi hay sự nhẫn chịu. Cô ấy nhận ra các vấn đề của mình và đã đề cao rất nhiều.

Học viên C có khả năng lãnh đạo mạnh mẽ và muốn người khác phải tuân theo anh. Nếu ai đó không nghe, anh sẽ trở nên giận dữ. Không ai dám chỉ ra thiếu sót của anh ấy. Tôi đến nhà và chia sẻ với anh. Tôi đối mặt với vấn đề và nói với anh suy nghĩ của mình. Sau đó anh chia sẻ chân thành với tôi. Chúng tôi đã đối thoại rất tốt.

Ở Trung Quốc Đại lục, mối quan hệ giữa mọi người không bình thường. Những người bình thường không dám nói lên sự thật hoặc nói những gì họ nghĩ. Đôi khi các học viên cư xử theo cùng một cách. Một số người thấy vấn đề của người khác nhưng họ không muốn chỉ ra cho họ. Đây là một chấp trước của tình. Các học viên có thói quen xấu, suy nghĩ tiêu cực, hành vi bất thường hoặc nói theo văn hóa Đảng. Họ không nhận ra chúng bởi vì chúng đã trở thành thói quen của họ.

Điều quan trọng là các học viên phải nhắc nhở lẫn nhau về việc này. Một số học viên trường kỳ trong khổ nạn nhưng lại không thể tự vượt qua, vì thế các học viên phải giúp đỡ lẫn nhau trong Pháp. Chúng ta không nên sợ làm phật lòng học viên khác hoặc họ sẽ không hiểu hoặc chấp nhận nó, bởi vì chúng ta phải chịu trách nhiệm với các đồng tu và với Pháp. Nếu vì tình mà chúng ta không chỉ ra thì có thể gây ra sự cố, dẫn đến việc đánh mất học viên và chỉnh thể.

Tôi sử dụng thư nội bộ địa phương để thu thập thông tin, biên tập trang địa phương và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Mặc dù chúng tôi không gặp trực tiếp hoặc biết nhau nhưng lòng chúng tôi luôn hướng về nhau. Đề cao toàn bộ trạng thái tu luyện chỉnh thể là trách nhiệm của tất cả mọi người.

Đảm nhận mọi hạng mục Đại Pháp ở khu vực của chúng tôi

Sư phụ giảng rằng các nhà tù và trại lao động cưỡng bức là “… sào huyệt hắc ám tối hậu do tà ác chiếm cứ;” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009])

Có ba trại lao động cưỡng bức giam giữ các học viên Đại Pháp trong thành phố của chúng tôi. Một được đặt tại thành phố và nhiều học viên đã đến đó để phát chính niệm, trong khi hai cái kia thì ở ngoại ô xa và rất ít học viên đến đó.

Tôi liên lạc với các học viên quen thuộc khu này, tìm các điểm gần, thuận tiện cho việc phát chính niệm, và sau đó chọn thời gian phát chính niệm. Điều phối viên ở ngoại ô phía Đông tập hợp các học viên ở phía Đông, trong khi tôi điều phối khu vực phía Tây. Hầu hết các học viên trong khu vực của tôi sống ở vùng phía Nam, khá xa khu vực phía Tây. Chúng tôi quyết định đi đến trại lao động cưỡng bức trong khu phía Tây một tháng hai lần. Tôi thông báo cho từng học viên. Chúng tôi đã làm việc này trong ba năm. Lúc đông nhất chúng tôi có 9 người và lúc ít nhất thì có 2 người. Một đồng tu nhìn thấy bằng thiên mục rằng Sư phụ đang gia trì cho chúng tôi trong một không gian khác để quét sạch tà ác. Đó là một cảnh tượng hùng tráng.

Tại địa phương chúng tôi, các học viên làm những hạng mục Đại Pháp khác nhau. Một số phát tờ rơi, một số dán áp phích, một số phát đĩa Thần Vận, một số gọi điện thoại. Hơn 100 người thoái Đảng mỗi tuần trong khu vực của chúng tôi. Chúng tôi thiết lập một điểm học Pháp nhóm và 4 trung tâm sản xuất tài liệu. Mỗi trung tâm tài liệu có thể vận hành một cách độc lập; tải và làm tuần báo Minh Huệ, tạp chí, báo, chép đĩa DVD và làm tờ rơi, in thông điệp giảng chân tướng trên tiền giấy và làm sách Đại Pháp. Chúng tôi có hơn 10 người và phối hợp rất tốt, vì vậy tất cả các hạng mục Đại Pháp của chúng tôi đều vận hành trôi chảy.

Cân bằng giữa công việc và tu luyện

Việc tu luyện của chúng ta không tách rời khỏi công việc. Trong cuộc sống thường ngày chúng ta gặp vấn đề và phải tu luyện và đề cao từ đó. Nếu chúng ta tu luyện tốt, chúng ta sẽ làm tốt và làm cho cuộc sống tốt hơn. Chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, chúng ta phải làm việc tốt cũng như tu luyện tinh tấn. Nguyên lý của Đại Pháp yêu cầu chúng ta cân bằng tốt giữa công việc và tu luyện.

Tôi làm tốt công việc của mình, và tôi là nhân viên kỹ thuật lâu năm duy nhất không phải là Đảng viên. Năm nào tôi cũng đạt giải nhất trong cuộc thi nghiệp vụ hàng năm của công ty. Lãnh đạo và đồng nghiệp của tôi đều tôn trọng tôi. Công ty của chúng tôi bị kiểm soát chặt chẽ bởi chính quyền và có nhiều hoạt động được sắp xếp bởi Đảng cộng sản mỗi năm, nhưng nhờ sự an bài của Sư phụ, tôi đã không phải tham gia bất kỳ hoạt động nào.

Tôi cố gắng hết mình để thực hiện nhiệm vụ tại nhà. Lau dọn và nấu nướng là công việc của tôi. Những người tu luyện không nên đẩy trách nhiệm gia đình ra với lý do quá tải hoặc bận rộn với công việc Đại Pháp.

Trước khi trở thành điều phối viên, tôi có nhiều thời gian để học Pháp. Tôi gần như có thể đọc nhẩm vài đoạn Pháp và các bài viết hay trên tuần báo Minh Huệ sau khi tôi đọc chúng một vài lần. Có nhiều việc hơn phải làm từ sau khi tôi trở thành điều phối viên. Tôi hầu như không có bất kỳ thời gian nào cho riêng mình. Thời gian trôi qua mỗi ngày. Đôi khi, tôi không nhớ ngày tháng mà chỉ nhớ những gì cần làm hôm nay thôi. Dù cho bận rộn thế nào, tôi luôn sắp xếp thời gian cho việc Đại Pháp trước và không bao giờ trì hoãn, ngay cả khi tôi đang đi công tác hoặc làm thêm giờ.

Kể từ khi trở thành điều phối viên, tôi có ít thời gian để học Pháp và không thể tập trung khi học Pháp. Vì thế tôi bắt đầu học thuộc Pháp vào năm 2013. Tôi học thuộc năm đoạn trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày và dành thêm thời gian để đọc các bài kinh văn của Sư phụ giảng tại các nơi khác nhau và các bài viết khác. Bằng cách này tôi có thể tập trung khi đọc Chuyển Pháp Luân. Hiện tại tôi đã học thuộc toàn bộ cuốn sách và đọc nhẩm chúng 10 lần. Các điều phối viên gặp vấn đề với việc không thể tập trung khi học Pháp bởi vì họ có quá nhiều việc trong đầu. Tôi đề nghị rằng điều phối viên tại Trung Quốc Đại lục nên học Pháp bằng cách học thuộc lòng. Học thuộc lòng giúp chúng ta tập trung. Pháp đi vào tâm trí chúng ta một cách tự nhiên và giúp chúng ta có tâm trí thuần tịnh và chính niệm.

Các điều phối viên phải tu luyện tốt. Họ giống như những lạp tử trung gian để kết nối tất cả các lạp tử (học viên) lại thành một chỉnh thể đại đạo vô hình và đạt được một kết quả tốt hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/17/明慧法会–大法弟子是整体-281629.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/12/143589.html

Đăng ngày 26-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share