Bài viết của một học viên ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-11-2013] Kính chào Sư Phụ từ bi và tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi đã từng giữ chức vụ quản lý bộ phận của một công ty. Tôi đã tu luyện Đại Pháp hơn 15 năm. Từ một cuộc sống đau khổ, khuyết tật về thể chất và rất nhiều nghiệp bệnh, tôi đã trở thành một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, và tôi đã kiên định bước đi trên con đường Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi cảm thấy mình là người may mắn nhất trong toàn thể vũ trụ. Có được tất cả những điều này là do sự an bài của Sư phụ tôn kính, thông qua sự chịu đựng to lớn, những khó khăn gian khổ và phó xuất. Tôi muốn chia sẻ con đường tu luyện của mình với Sư phụ và các bạn đồng tu.

Những năm đầu đời sống trong đau khổ

Khi được hai tuổi, tôi bị sốt cao, biến chứng thành bại liệt và chỉ nằm trên giường. Mất sáu tháng tôi mới học được cách đứng lên và đi trở lại. Tuy nhiên, chân của tôi đã trở nên teo lại và biến dạng, khiến cho việc đi lại rất khó khăn.

Theo những gì còn nhớ được, tôi luôn thấy lạnh từ thắt lưng trở xuống, và toàn bộ bàn chân tê cứng. Nếu đi lại nhiều hơn bình thường một chút, chân tôi sẽ rất đau đớn và sưng lên. Không thuốc thang nào có thể làm giảm bớt sự khó chịu, chỉ có ngâm chân trong nước nóng mới đỡ.

Tôi không dám để mình bị lạnh, kể cả ăn lạnh hay thực phẩm sống, ngồi dưới quạt hay rửa bằng nước lạnh, như thể nó sẽ làm các khớp, xương và thậm chí bắp thịt và đầu tôi đau đớn.

Các loại thuốc Tây mà tôi đã dùng không thể chữa trị hay giảm bớt sự khó chịu. Cuối cùng, việc sử dụng thuốc Tây trong thời gian dài làm tôi suy yếu và gây ra các bệnh nghiêm trọng khác dẫn đến việc tôi phải nhập viện và phẩu thuật. Tôi bắt đầu dùng thuốc đông y Trung Quốc cùng với các loại thuốc Tây, việc đó khiến tôi khỏe hơn một chút.

Năm 1969, các bác sĩ phát hiện rằng sự trao đổi chất cơ bản của tôi thấp hơn so với người khỏe mạnh, và các cơ quan nội tạng của tôi đều nhỏ hơn so với bình thường.

Năm đó, toàn cơ thể tôi bị phù nghiêm trọng và phải nhập viện. Viện trưởng không thể tìm ra nguyên nhân. Khi ông đọc tiểu sử bệnh án của tôi, ông bảo rằng tôi là một bệnh nhân rất đặc biệt. Trong hơn 13 năm hành nghề ở khắp Trung Quốc, ông chưa từng gặp một bệnh nhân nào với tình trạng thể chất như tôi mà lại thành đạt và thậm chí còn tốt nghiệp cả đại học.

Mặc dù sức khỏe tồi tệ, tôi vẫn tiếp tục làm việc vì tôi giữ vị trí quản lý trong một bộ phận quan trọng. Cuối cùng, sự căng thẳng trong công việc và những mâu thuẫn trong văn phòng đã rung hồi chuông báo động đối với sức khỏe của tôi, và năm 1993 tôi nộp đơn xin về hưu sớm.

Chân tu Đại Pháp, thân tâm đại biến hóa

Mùa đông năm 1997, một bạn học cũ mà tôi đã mất liên lạc đến thăm tôi. Cô chia sẻ những câu chuyện tuyệt vời về sự hồng truyền của Đại Pháp ở Trung Quốc và thậm chí còn mang các sách Đại Pháp, video bài giảng của Sư Phụ, và băng nhạc luyện công cho tôi. Từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp .

Khi mới luyện các bài công pháp, tôi bị mệt khi đứng được một lúc và phải thường xuyên ngồi xuống nghỉ. Tôi tự hỏi liệu mình có thể chịu đựng để hoàn thành tất cả các bài công pháp hay không. Đêm đó tôi mơ thấy chân bị teo của mình phình ra rồi trở nên tròn đầy và khỏe mạnh. Khi tỉnh dậy, tôi vẫn có còn cảm giác chân mình phình ra. Tôi nhận ra rằng Sư Phụ đang khuyến khích tôi chịu đựng trong tu luyện.

Nhờ học Pháp liên tục, tâm tính của tôi đề cao đáng kể. Thấy tôi vẫn kiên định trong tu luyện, Sư phụ bắt đầu tiêu trừ nghiệp bệnh và điều chỉnh lại thân thể cho tôi.

Trong quá trình tịnh hóa thân thể, tôi bị đau răng trong tám tháng. Hai tháng sau khi răng bắt đầu đau, tôi không thể chịu đựng được nữa, bị thúc giục bởi người nhà, tôi đã dùng một số thuốc giảm đau. Nhưng thay vì đỡ đau, một nửa cái răng của tôi bị mẻ. Lần này tôi hiểu rõ hơn rằng tôi nên làm theo Pháp của Sư phụ và phải học cách chịu đựng. Kể từ đó, tôi chịu đựng từng nỗi khó chịu một từ việc tiêu trừ nghiệp lực mà không dùng bất kỳ loại thuốc men nào. Những khó chịu trên cơ thể dần dần giảm bớt và khi răng tôi hết đau, tôi có cảm giác cơ thể thật nhẹ nhàng, điều mà tôi chưa từng trải qua trước đây.

Hàng xóm của tôi là một bác sĩ ở chỗ làm việc của tôi. Khi thấy sức khỏe của tôi cải thiện nhiều thế nào từ sau khi tu luyện, cô ấy bảo với đồng nghiệp của tôi: “Thấy không, cô ấy tập Pháp Luân Công và sức khỏe của cô đã được phục hồi.” Điều này đã có tác động tốt đến mọi người tại sở làm đối với việc chứng thực Pháp.

Trong suốt 15 năm tu luyện Đại Pháp, tôi luôn đảm bảo không bỏ lỡ việc luyện công và học Pháp mỗi ngày. Theo thời gian, chứng ho kinh niên của tôi, chứng sợ lạnh, đau đầu, mất ngủ, những khó chịu khác trên thân thể và các bệnh tật, tất cả đều biến mất. Tôi bắt đầu nhìn trẻ ra và nếp nhăn của tôi thậm chí còn biến mất. Tôi luôn vui vẻ và hạnh phúc. Hàng xóm của tôi nói không ai có thể nhận ra tôi đi khập khiễng, trừ khi họ quan sát thật kỹ. Năng lực kỳ diệu của Đại Pháp đã triển hiện qua thân thể tôi.

Năm 2000, tôi bị bắt bất hợp pháp trong một công viên. Tại đồn cảnh sát, tôi nói với một viên cảnh sát về những thay đổi kỳ diệu tôi đã trải qua sau khi tu luyện Đại Pháp. Sau khi nghe xong, ông cho biết ông sẽ thu xếp để tôi được thả ra và có thể trở lại làm việc vào ngày hôm sau. Ông đã đi lại nhiều lần từ đồn cảnh sát và các loại cơ quan chính quyền khác nhau để thương lượng về việc thả tôi, và với sự giúp đỡ của Sư phụ và chính niệm của bản thân, tôi đã được thả về nhà trong vòng 24 giờ.

Tháng Tư năm 2007, bị báo cáo bởi một số người xấu, tôi bị bắt và đưa tới một trại giam. Các cán bộ phụ trách tối đó không muốn nhận tôi khi họ thấy tôi đi lại khó khăn, nhưng các cảnh sát viên lại nhất định đòi giam tôi lại. Vì vậy tôi kể với các nhân viên của trại giam các trải nghiệm trong tu luyện Pháp Luân Công và cũng cầu xin Sư phụ giúp đỡ bảo hộ tôi. Tôi phát chính niệm để ngăn không cho cảnh sát bức hại mình.

Trong suốt 15 ngày ở đó, tôi luyện công, phát chính niệm và giảng chân tướng liên tục. Sau đó, tôi nghe người nhà kể rằng, trưởng đồn cảnh sát đã rất sốt ruột sau khi nhận báo cáo về việc tôi bị tống vào trại giam. Ông gọi cho gia đình tôi vào nửa đêm, xin lỗi đi xin lỗi lại và xin họ tha thứ.

Năm 2009, điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng mà tôi từng đến bị chính quyền phá hủy và tôi bị dính líu. Nhân viên của cơ quan An ninh Quốc gia những người điều tra tôi đã thẩm vấn tôi ngay tại chỗ làm và biết được rằng tôi không phải là Đảng viên, bị tật và là quản lý của một bộ phận quan trọng.

Một trong những cán bộ hỏi tôi một cách hoài nghi làm thế nào tôi có thể ngồi vào vị trí trọng yếu như vậy. Tôi kể cho anh ta nghe về những điều kì diệu đã xảy ra với tôi và Sư phụ đã bảo hộ tôi thế nào. Tôi nói rằng tôi mong anh ta sẽ thả tôi và không bức hại những người được trời bảo hộ. Tôi cũng cầu xin Sư phụ giúp thoát ra và ngăn không cho tà ác bức hại tôi thêm nữa. Cuối cùng, chính người sĩ quan hiếu kỳ này đã quyết định thả tôi vào ngày hôm sau và cho người đưa tôi về nhà.

Chính tín kiên định vào Sư phụ và Pháp

Chỉ 18 tháng sau khi tôi tu luyện, ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Các điểm luyện công công khai không còn nữa, vì vậy tôi luyện công và học Pháp tại nhà mỗi ngày. Khi tôi nhìn thấy người quen, tôi sẽ kể với họ Pháp Luân Công là phương cách hữu hiệu nhất để có được sức khỏe tốt nhất và dạy con người điều tốt. Tôi biết rằng Đại Pháp là tốt và Sư phụ là vĩ đại và từ bi nhất. Tôi sẽ không bao giờ quên rằng Sư phụ đã cứu mạng tôi và đặt tôi trên con đường thần thánh.

Phân phát tài liệu giảng chân tướng

Trước khi ra ngoài để làm các công việc Đại Pháp, tôi lại nhẩm Pháp của Sư Phụ, chẳng hạn như “Vô tồn”, “Uy đức”, v.v… Nếu tôi sợ hãi và do dự, tôi đọc nhẩm Pháp nhiều lần và cầu Sư phụ gia trì và bảo hộ. Tôi phát chính niệm cho đến khi tôi hoàn thành xong công việc và về đến nhà.

Tôi chủ yếu phân phát tài liệu nhưng cũng giao chúng đến cho các học viên. Đôi khi, các học viên cần rất nhiều tài liệu, việc bước vào và ra khỏi xe hoặc cúi xuống đứng lên thật không dễ dàng với tôi. Nhưng tôi tin rằng Pháp thân Sư phụ sẽ giúp tôi, vì vậy tôi thầm nói: “Sư phụ, xin hãy giúp đệ tử! Con cảm ơn Sư phụ!” Nhờ vậy mà tôi không còn thấy nặng và bước đi nhẹ nhàng hơn.

Để nhiều người biết chân tướng hơn, tôi phân phát tài liệu trên diện rộng. Tôi luôn đem một ít bên mình bất kể khi nào ra ngoài và tìm cơ hội để phát chúng. Suốt một vài năm đầu của cuộc bức hại, tôi phân phát tài liệu ban đêm và cơ bản đã phủ hết tất cả các tuyến phố trong khu vực của tôi. Gần đây, tôi bắt đầu phát tại các chợ nông sản vào ban ngày. Trong khoảng hai năm qua, tôi thậm chí còn bắt đầu đến các chợ nông sản ở xa xa để phát tài liệu. Để đảm bảo mọi người chấp nhận những gì tôi đưa cho họ, tôi bọc nó trong một bao nhựa đục. Sau khi phát hết tài liệu, tôi dạo quanh chợ và mua thực phẩm, để nếu có ai bỏ tài liệu, tôi sẽ nhặt lên và tái phân phát cho đỡ phí phạm.

Phép lạ xảy ra sau hai cú ngã

Vào đêm trước năm mới 2001, tôi đi đến một con phố gần để phát tài liệu. Con đường này đã được thi công một cách rất cẩu thả với đá vụn nhọn và gạch đất sét. Nó cũng rất tối tăm, và cần phải thật cẩn thận để không vấp ngã trên đá nhọn. Ngay sau khi tôi đẩy phần đầu tiên của tài liệu vào dưới cửa nhà của ai đó thì bị trượt trên gạch đất sét. Tôi hét lên kinh ngạc, nhưng khi tôi ngã, cảm giác hệt như tôi vừa hạ cánh trên một chiếc giường đệm. Từ từ và nhẹ nhàng, tôi ngã xuống ở tư thế ngồi trên mặt đất.

Tôi đến chỗ phố sáng đèn và kiểm tra bản thân, nhưng tôi không tìm thấy bất kỳ thương tích lẫn đau đớn nào. Tôi đã từng bị ngã rất nhiều, nhưng chưa bao giờ trải qua một cảm giác đẹp như vậy. Tôi biết rằng Sư phụ từ bi đã bảo hộ tôi.

Một đêm vào tháng Hai năm 2008, tôi đến thăm nhà của một đồng tu. Khi đi xuống cầu thang từ căn hộ của mình, đèn đột ngột tắt và tôi trượt ngã. Lẽ ra tôi đã ngã xuống cầu thang và đâm vào bức tường đối diện mà trên đó có lắp đường ống nước và ga. Các cạnh sắc của ống có thể gây ra thương tích nghiêm trọng. Thay vào đó, tôi lộn hai vòng khi ngã và đâm vào một cánh cửa kim loại của một căn hộ khác. Tôi bình tĩnh lại và thầm nghĩ Sư phụ đang bảo hộ tôi và tôi sẽ ổn. Tôi di chuyển một chút và không thấy đau đớn gì. Tôi chỉ cảm thấy một chút chếnh choáng và mệt mỏi. Không có ai ở quanh, vì vậy tôi đứng dậy và chậm rãi bước trở về căn hộ của mình.

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi không tìm thấy bất kỳ vết thương, vết sưng hoặc đau nào. Tôi nói với chính mình rằng Sư Phụ đã cứu mạng tôi lần nữa và tạ ơn Ngài.

Sau khi luyện công vào buổi sáng, tôi ở nhà nghỉ ngơi và học Pháp. Con trai tôi hỏi: “Mẹ thường ra ngoài vào buổi sáng. Tại sao hôm nay lại ở nhà?” Tôi nói với nó rằng tôi bị ngã đêm qua và tôi muốn nghỉ ngơi. Nó bảo: “Ồ, thì ra người ngã là mẹ. Con nghe thấy tiếng một cú ngã kinh người vào đêm qua, như là một quả dưa lớn đập vào cánh cổng kim loại.” Chồng tôi cũng nói: “Anh không biết rằng người ngã là em”. Anh ấy nói rằng đang chơi mạt chượt ở căn hộ đối diện với căn mà tôi ngã đâm vào, và họ đã giật mình bởi âm thanh của cú ngã mới lớn làm sao. Tôi thực sự tạ ơn Sư phụ vì đã cứu mạng tôi lần nữa!

Ngày hôm sau, tôi đến chợ để mua thực phẩm. Tôi tình cờ gặp một số người hàng xóm và đồng nghiệp trên đường đi, họ hỏi tại sao tôi lại đi ra ngoài sớm như vậy. Họ nói rằng tôi nên nghỉ ngơi một vài ngày ở nhà trước khi đi ra ngoài. Tôi nói với họ tôi tập Pháp Luân Công và được bảo vệ bởi Sư phụ, vì vậy tôi sẽ không sao. Sự cố này là một cơ hội cho các đồng nghiệp và hàng xóm của tôi chứng kiến ​​sự vĩ đại phi thường và phúc phận của việc tu luyện Pháp Luân Công.

Trận hỏa hoạn giúp người dân hiểu chân tướng

Trong nửa cuối năm 2001, ĐCSTQ tăng cường đàn áp Pháp Luân Công và cuộc bức hại trở nên nghiêm trọng hơn trong khu vực của chúng tôi. Đại diện Ủy ban Nhân dân và người quản lý nhiều lần đến gặp để yêu cầu tôi ngừng tu luyện Pháp Luân Công. Mỗi lần như vậy, tôi giảng chân tướng cho họ và từ chối ký vào bất kỳ bản tuyên bố nào chống lại Pháp Luân Công. Khi họ quay lại, tôi từ chối gặp họ và để người nhà nói chuyện với họ thay cho tôi. Tôi ở trong nhà và phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố tà ác đang bức hại tôi. Nếu họ không chịu đi, tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ để họ đi và họ sẽ thật sự rời đi trong một vài phút.

Tôi tiếp tục phân phát tài liệu, học Pháp và luyện công. Vào cuối năm, cảnh sát đã cố gắng ép buộc tôi viết một tuyên bố chống lại Pháp Luân Công bằng cách cắt giảm tiền lương và tiền thưởng của nhân viên tôi. Điều này làm cho nhiều nhân viên rất bực bội tôi.

Ngay khi tôi đang lo lắng về điều này, trong những ngày nghỉ Tết Nguyên Đán năm 2002, tôi vô tình làm cháy nhà. Tôi không biết rằng bên ngoài đang sửa đường ống gas và khi tôi bật một que diêm để đốt lửa, đồng hồ gas phát nổ. Vì đồng hồ ga trong nhà tôi được cài đặt phun gas mạnh, lửa lớn đến mức không thể dập bằng nước được. Khi lửa lan ra, chúng tôi lo rằng nó sẽ gây ra một vụ nổ hàng loạt.

Con đường quá hẹp cho xe cứu hỏa vào khu nhà phức hợp của chúng tôi để dập lửa. Hơn nữa, van khóa đồng hồ gas đã không được dùng trong một thời gian nên bị trờn và trơn đến nỗi dường như không thể vặn khóa được. Bây giờ ngọn lửa đã quá lớn đến nỗi không ai dám thử đi tắt đồng hồ gas. Ngay sau đó, một người hàng xóm lớn tuổi quát bảo tôi đi tắt đồng hồ, vậy mà không suy nghĩ nhiều, tôi leo lên một chiếc ghế cao và xoay sở để tắt đồng đồ và dập tắt đám cháy. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm và trở vào trong.

Chiều hôm đó, đại diện của công ty gas đến kiểm tra hậu quả của vụ hỏa hoạn. Họ ngạc nhiên rằng, dù cho nổ và cháy lâu như vậy nhưng không xảy ra nổ hàng loạt và bất kỳ sự mất mát tài sản to lớn nào. Trong trường hợp này, công ty gas mong muốn bồi thường cho chúng tôi và họ đã đề nghị trả tiền cho tôi để gặp một nhà tâm lý học.

Nhưng tôi thầm nghĩ ngọn lửa này không phải là một thảm họa vì Sư phụ đang quản chúng ta và không chỉ bảo hộ tính mệnh mà còn cả tài sản của chúng ta, điều đó cũng để mọi người chứng kiến những học viên Pháp Luân Công được bảo hộ như thế nào bởi Thần. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi nên buông bỏ chấp trước vào vật chất và không nên lợi dụng công ty gas. Tôi từ chối lời đề nghị của họ với lời cảm ơn.

Họ cũng đề nghị thanh toán chi phí y tế cho tôi, và khi tôi từ chối, nói rằng tôi không bị thương, họ không thể tin được và cứ nắm lấy tay tôi để tự mình kiểm tra vết thương.

Vì vụ hỏa hoạn, đặc vụ ĐCSTQ không còn đến bảo tôi ngừng tu luyện Pháp Luân Công hay viết bất kỳ tuyên bố nào. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi tôn kính của chúng ta. Khi Sư phụ thấy tôi sắp phải đối mặt với một tai họa lớn, Người thiện giải và biến nó thành cơ hội cho mọi người chứng kiến sức mạnh và sự tốt lành của Đại Pháp, và cuối cùng cho tôi một môi trường tự do hơn để tu luyện.

Phản bức hại bằng chính niệm

Trong năm 2008, tôi bị bắt bởi Phòng An ninh Quốc nội và bị giam giữ tại một trại giam. Hai ngày trước khi bị thẩm vấn, các tù nhân nói với tôi rằng có chín học viên khác ở đây. Họ bị bắt từng người từng người một, vì mỗi học viên mới bị bắt giữ đã báo cáo tên của một học viên khác. Người khai ra tên tôi vẫn còn ở trong trại giam.

Tôi tự nhủ đi nhủ lại rằng tôi không cho phép nhiều học viên hơn nữa bị bức hại và tôi phải bảo vệ các đồng tu của mình. Chuỗi lẩn quẩn này sẽ kết thúc ở trường hợp của tôi.

Tôi dành tất cả thời gian đọc nhẩm Pháp mà tôi có thể nhớ, luyện công và phát chính niệm. Tôi cầu Sư phụ gia trì cho tôi và tiêu trừ tà ác đang bức hại tôi. Cùng lúc đó, tôi hướng nội để tìm chấp trước bị lợi dụng bởi cực thế lực và tôi cũng giảng chân tướng cho các tù nhân. Mỗi ngày tôi thầm nói với Sư phụ: “Con là đệ tử Đại Pháp của Sư phụ và chỉ bước trên con đường do Sư phụ an bài. Con phủ định bất kỳ sự an bài nào khác và không cho phép cựu thế lực bức hại mình. Chỗ của con không phải là ở đây và con phải hoàn thành sứ mệnh của mình trong Chính Pháp. Con muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt để hoàn thành sứ mệnh của mình.”

Khi họ thẩm vấn tôi, quan chức của Phòng An ninh Quốc nội nói rằng trường hợp của tôi là một vụ lớn và bằng chứng chống lại tôi thì rất nhiều, và rằng tôi có thể dễ dàng bị kết án nhiều năm tù. Họ cũng nói rằng vì thể chất tật nguyền của tôi và biểu hiện tử tế, họ sẽ không ép buộc tôi và sẽ cho phép tôi nói lên suy nghĩ của mình. Tôi biết rằng Sư phụ đang khuyến khích và ban trí huệ để tôi làm điều đúng đắn. Vì thế tôi trấn tĩnh lại và khi thẩm vấn viên đọc ra hàng tá các cáo buộc chống lại tôi, tôi trả lời điềm tĩnh rằng tôi không biết gì hết. Họ lặp lại tất cả những lời cáo buộc nhiều lần nhưng không làm lung lay niềm tin của tôi.

Khi họ thấy rằng tôi không lay động, cán bộ không chịu bỏ cuộc. Một hôm, họ mang người đã tố cáo tôi đến để thử và gài bẫy tôi. Tôi nhìn thấu thủ đoạn của họ, và trước khi họ có thể lại gần, tôi lớn tiếng trách anh ta không phải người tốt, đã báo cáo một người mà anh ta không hề biết. Tôi khuyên anh ta cải tà quy chính và không cho anh ta cơ hội để nói lại. Trường chính niệm của tôi đã thể hiện uy lực đối với cảnh sát và họ dẫn người cung cấp tin đi mà không nói lời nào.

Cuối cùng, cán bộ thẩm vấn bảo tôi viết một báo cáo chi tiết các quan điểm của mình. Tôi cảm thấy Sư phụ đang cho tôi cơ hội để được thả, nếu không họ sẽ không bao giờ hỏi đến các điều kiện của tôi.

Tôi viết rằng tu luyện Pháp Luân Công đã chuyển hóa tôi từ một người tàn tật, thể chất tàn khuyết và bệnh tật trở thành một người tốt và khỏe mạnh. Tôi phải tiếp tục tu luyện và yêu cầu các nhà chức trách thả tôi ra. Tối đó, tôi mơ thấy mình đang bước đi trên con đường chính được trang hoàng bởi ánh đèn và nhộn nhịp như thể mọi người đang ăn mừng lễ hội.

Vào ngày thứ 14, cán bộ thẩm vấn nói với tôi rằng họ đã lên kế hoạch đưa tôi về nhà ngày hôm sau, nhưng sẽ chậm trễ một chút vì các viên chức cảnh sát vừa đi nghỉ phép. Ngày hôm sau, tôi nghe thấy tiếng chim khách hót bên ngoài cửa sổ và điều này tiếp tục diễn ra cho đến ngày tôi được thả. Các tù nhân cho rằng một người nào đó phải được thả về nhà, vì chim khách đã đến mang theo tin tốt lành. Tôi thầm nghĩ chúng hẳn đã đến vì tôi và tôi cảm ơn Sư phụ vì sự khích lệ của Ngài. Sau đó tôi buông bỏ tâm hoan hỷ và tiếp tục đọc nhẩm Pháp, luyện công và phát chính niệm và giảng chân tướng.

Buổi chiều hôm sau, sau khi kết thúc kỳ nghỉ phép năm, các nhà chức trách đã cho tôi về nhà chỉ với một án treo hai năm. Họ nói rằng trường hợp của tôi là khá bất thường. Khi cảnh sát điều tra tại nơi làm việc của tôi, đồng nghiệp của tôi nói với các nhà chức trách rằng gia đình tôi và tôi là những người tốt và xin chính quyền hãy giúp tôi. Họ thậm chí còn bối rối hơn khi nhận được rất nhiều cuộc gọi mỗi ngày yêu cầu thả tôi, đến nỗi họ không thể ứng phó với tất cả các cuộc gọi. Họ chưa bao giờ gặp phải bất kỳ điều gì như thế này trong nhiều năm đàn áp Pháp Luân Công. Đó như thể một lực lượng vô hình đã gây áp lực để họ thả tôi lập tức. Khi nghe điều này, tôi biết rằng đó là nỗ lực của các học viên đã cố gắng cứu tôi.

Trong năm 2009, một trong những điểm sản xuất tài liệu trong quận chúng tôi bị phát hiện bởi chính quyền và tôi bị liên lụy và bị bắt lần nữa. Phòng An ninh Quốc nội muốn bắt giữ tôi, nhưng tôi đã kể cho họ trải nghiệm kỳ diệu của tôi từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Điều này khơi dậy sự tò mò và lòng từ bi của họ, và sau hai ngày họ gửi tôi về nhà. Kể từ đó, không có nhân viên cảnh sát nào đến quấy rối tôi nữa.

Những trải nghiệm bị bắt giam làm tôi nhận ra rằng các học viên phải liên tục nhớ Sư phụ luôn ở bên và bảo hộ chúng ta. Chúng ta phải kiên định và sáng suốt, và không để tà ác lung lay niềm tin vững chắc của chúng ta vào Sư phụ và Pháp. Khi chúng ta đối diện với khó khăn, đầu tiên chúng ta phải cầu xin Sư phụ bảo hộ và sau đó chúng ta nên nỗ lực hết mình để làm tốt mọi việc. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể vượt qua khó nạn một cách nhanh chóng và dễ dàng.

Trong 15 năm tu luyện của mình, mặc dù tôi đã trải qua rất nhiều khó nạn và thậm chí những tình huống nguy hiểm, tôi chưa bao giờ hối tiếc về việc tu luyện Đại Pháp, từ bỏ chấp trước và cứu người để hồi báo sự cứu độ từ bi của Sư phụ.

Pháp hội Trung Quốc lần thứ 10 trên Minghui.org


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/22/明慧法会–残疾人修炼大法带来的神奇运气-282155.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/15/143621.html

Đăng ngày 02-02-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share