Bài viết của một học viên ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ15-11-2013] Kính chào Sư phụ tôn kính, xin chào các đồng tu!

Khi tôi ở độ tuổi 20, mọi người nói rằng tôi trông như một bà già. Bây giờ tôi đã 71 tuổi, vậy mà nhiều người bảo nhìn tôi như mới 60. Đó là nhờ Pháp Luân Đại Pháp đã chữa lành mọi bệnh tật cho tôi và biến tôi thành một con người khỏe mạnh và hạnh phúc. Không từ ngữ nào có thể diễn đạt được hết lòng biết ơn của tôi đối với Đại Pháp, tôi chỉ có thể nói từ tận đáy lòng mình: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Đau khổ khiến tôi trông già hơn vài chục tuổi

Theo lời mẹ kể, sức khỏe của tôi sa sút bởi một căn bệnh lạ khi tôi chỉ mới sáu tháng tuổi. Toàn thân tôi xanh xao và tim của tôi đã ngừng đập trong một ngày rưỡi. Mọi người nghĩ rằng tôi đã chết. Tuy nhiên, ngực tôi vẫn còn ấm, vì vậy bố mẹ tôi không vội vã đem tôi đi chôn.

Cuối cùng, tôi cũng tỉnh lại sau khi mẹ cho tôi uống một số thuốc của bác sĩ. Mặc dù sống sót, tôi đã phải sống với các biến chứng trong hơn 50 năm. Trong toàn bộ thời thơ ấu và khi trưởng thành, tôi đã chịu đựng nhiều bệnh tật mà không gì giúp được. Gia đình tôi phải vay mượn một số tiền lớn để trang trải chi phí thuốc men cho tôi, và tôi nổi tiếng khắp làng xa xóm gần là đau ốm liên miên.

Năm tôi 20 tuổi, toàn thân tôi đau nhức và tôi bị rụng gần hết tóc. Nhiều người nói rằng tôi trông như một bà già 60, 70 tuổi. Tôi đã khóc rất nhiều, không gì có thể diễn tả được đau khổ trong lòng tôi.

Xúc động khi thấy một tia hy vọng

Tôi sẽ không bao giờ quên ngày 19 tháng 12 năm 1996, khi tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân và trở thành một học viên Đại Pháp. Tôi vui mừng khi cuối cùng cũng tìm thấy một tia hy vọng sau chuỗi ngày dài đau khổ.

Đầu tháng 12 năm 1996, chị gái tôi sống ở một thành phố khác đã gọi điện cho tôi báo rằng chị ấy dự định đi khỏi thành phố trong khoảng một tháng, và chị ấy muốn tôi đến trông nhà giúp khi chị đi vắng.

Khi tôi đến nhà chị vào ngày 16 tháng 12, chị tôi hỏi tôi có muốn thử tập Pháp Luân Công không. Tôi không nói gì bởi vì tôi đã mất niềm tin vào khí công. Tôi từng đăng ký một lớp học khí công, nhưng bị từ chối vì lý do sức khỏe yếu. Tôi đau khổ và quyết định sẽ không bao giờ thử bất kỳ môn khí công nào nữa.

Ngày 18 tháng 12, trước khi đi, chị tôi nói với tôi: “Chị tin là em sẽ học Pháp Luân Công nếu em có duyên với nó.” Tôi đã có một giấc mơ đêm đó và nhìn thấy hai chữ “Đại Pháp” một cách sống động. Thậm chí sau khi tỉnh dậy, hai chữ đó vẫn còn nhảy trước mắt tôi.

Một người bạn đến thăm tôi lúc gần trưa và thật ngạc nhiên, anh ấy bắt đầu nói về Pháp Luân Công. Khi tôi kể cho anh ấy nghe về giấc mơ của mình, anh ấy kinh ngạc và nói tiếp rằng tôi có duyên với Đại Pháp. Anh ấy vội vã về nhà lấy cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân.

Tôi bắt đầu đọc cuốn sách quý giá này cùng ngày hôm đó, 19 tháng 12.

Ngày hôm sau tôi tham gia một nhóm luyện công địa phương. Đó là một quán cà phê lớn với nhiều người. Từ ngày đó, tôi học Pháp và luyện công với các đồng tu mỗi ngày. Tôi đã học được năm bài công pháp và đọc sách Chuyển Pháp Luân.

Trước khi kịp nhận ra, tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất không để lại dấu vết. Lần đầu tiên trong 50 năm của cuộc đời, tôi mới biết thế nào là vô bệnh. Niềm hạnh phúc của tôi không cách nào mô tả được. 28 ngày sau khi chị của tôi trở về nhà, chị ấy quả quyết nói: “Em chắc chắn đã bắt đầu tập Pháp Luân Công.” Tôi tự hỏi làm sao mà chị ấy có thể biết được, và chị ấy chỉ vào dáng vẻ nhanh nhẹn và nước da hồng hào của tôi.

Tôi đã ở nhà chị tôi trong một tháng và khi tôi quay về, tôi đã trở thành một người hoàn toàn khác.

Tôi đem sách Chuyển Pháp Luân, ảnh Sư phụ, các bài giảng Pháp audio và video về nhà.

Hạnh phúc khi hồng truyền Đại Pháp

Trên đường về nhà, khi tôi tình cờ gặp một người quen và chào cô ấy, cô ấy không nhận ra tôi mặc dù tôi và cô đã quen biết nhau trên 20 năm. Cô ấy không thể tin được đó là tôi và hỏi phương thuốc bí mật tôi lấy ở chỗ chị gái là gì mà làm tôi khỏe lên nhiều vậy.

Tôi chỉ vào chiếc huy hiệu Pháp Luân nhỏ đang đeo và nói: “Tôi tập Pháp Luân Công.” Cô ấy rất ngạc nhiên và ngay lập tức đề nghị tôi dạy cho cô.

Tôi bắt đầu hồng Pháp cho hàng xóm láng giềng của mình từ ngày đó.

Thật khá dễ dàng để tôi nói cho cả thế giới rằng Đại Pháp thật tuyệt vời. Cuối cùng, một bệnh nhân nổi tiếng đau ốm liên miên đã hoàn toàn khỏe mạnh trong vòng một tháng và mọi người rất háo hức để thử tự mình tập luyện.

Tôi không bao giờ từ chối bất kỳ ai và thậm chí còn bỏ tiền túi của mình ra mua sách Chuyển Pháp Luân cho họ. Tôi thường thức dậy lúc 03 giờ sáng để luyện công, và trong ngày dạy cho những người quan tâm các bài công pháp và bật cho họ xem băng giảng Pháp và hướng dẫn luyện công của Sư phụ. Tôi chỉ có một mong muốn là nhiều người hơn nữa được hưởng lợi từ Pháp Luân Công. Không lâu sau, ở địa phương tôi đã có hàng chục người theo học, và Đại Pháp lại được khẩu truyền tâm truyền từ người này sang người khác. Các điểm luyện công và học Pháp mới lần lượt được thành lập trong thành phố của chúng tôi và những làng lân cận.

Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu, chúng tôi không thể luyện tập công khai nữa, nhưng chúng tôi vẫn xoay sở gặp nhau vào mỗi tối thứ Tư để học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm. Thực tế là chúng tôi vẫn làm như vậy trong suốt những năm qua.

Quyết tâm phản đối cuộc bức hại phi lý

Sau khi cựu độc tài Giang Trạch Dân phát động cuộc đàn áp vô căn cứ đối với Pháp Luân Công vào năm 1999, chính quyền địa phương đã dốc sức ngăn chặn các học viên tập Pháp Luân Công. Dù vậy, chúng tôi vẫn quyết tâm phản bức hại và chứng thực Pháp.

Khi công an địa phương yêu cầu tôi giao nộp “danh sách” của các học viên địa phương, tôi nói với họ là không có. Họ công nhận rằng tôi trở nên khỏe mạnh sau khi tập Pháp Luân Công nhưng vẫn cảnh báo tôi nên tập luyện tại nhà.

Sợ rằng tôi có thể ra ngoài để nói với mọi người về Pháp Luân Công, công an địa phương liên tục đến nhà quấy nhiễu tôi. Để tỏ rõ sự kiên định của mình, tôi dán một câu đối ngoài cửa: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo và Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp”. Khi công an xé nó ra, tôi lại sơn những dòng chữ đó lên cửa nhà mình.

Một lần họ chụp ảnh nhà tôi. Tôi cảnh cáo họ rằng tôi sẽ kiện họ vì những gì họ làm xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Họ sợ hãi và bỏ chạy.

Tôi đã đến Bắc Kinh hai lần, tháng 11 năm 1999 và tháng 12 năm 2000, để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Cả hai lần tôi đều bị bắt.

Lần thứ hai, công an còng tay tôi và một đồng tu với nhau và sau đó đưa chúng tôi đến ga xe lửa để trả về nhà. Tại nhà ga, chúng tôi dùng bàn tay không bị còng để giăng một biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp” và hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo! Khôi phục lại danh tiếng của Sư phụ!” Tiếng nói của chúng tôi vọng lên bầu trời và tiêu diệt tà ác trong các không gian khác. Nhiều du khách nhìn chúng tôi ngưỡng mộ, một số mỉm cười và gật đầu với chúng tôi.

“Cứng đầu” đến mức không một trại tạm giam nào dám nhận tôi

Vào 07 giờ tối ngày 01 tháng 11 năm 2003, khi tôi đang dán những thông cáo giảng chân tướng thì có người trình báo tôi với công an.

Tôi hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và một công an đã đá vào lưng và chân của tôi. Một công an khác đổ nước lạnh lên đầu tôi và dùng bật lửa đốt tóc tôi. Hắn nói: “Phải chi có xăng ở đây, tôi sẽ làm cho bà chết vì tự thiêu.”

Ngày hôm sau, công an đã lục soát nhà tôi và chuyển tôi đến trại tạm giam địa phương.

Trên đường đến trại tạm giam, tôi tiếp tục hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Trong thời gian bị giam giữ ở đó, tôi đã hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” mỗi ngày.

trại tạm giam cảnh báo tôi không được la lối vào ngày cấp trên đến kiểm tra họ, nhưng tôi đã quyết tâm phải nói. Khi các thanh tra đến gần phòng giam của tôi, tôi đã hét lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Một bảo vệ nói với họ: “Cô ấy là Pháp Luân Công cứng đầu nhất ở đây.”

Tôi trả lời: “Chúng tôi cố gắng trở thành người tốt nhưng lại bị bắt giam. Vậy nghĩa là sao? Tôi muốn các ông biết rằng tôi sẽ không bao giờ ngừng tu luyện Pháp Luân Công.”

Sau đó tôi tiếp tục hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Hai tháng sau, công an địa phương lừa tôi tin rằng họ sẽ thả tôi và lái xe chở tôi về nhà. Sau một lúc, tôi nhận ra đó không phải là đường về nhà nào cả. Khi tôi hỏi họ đưa tôi đi đâu, một nhân viên trả lời: “Trại lao động cấp tỉnh.”

Ngay sau đó bầu trời xầm tối mặc dù đang là ban ngày. Tôi đã cảnh báo họ rằng ông Trời đang đòi công lý cho tôi và bắt đầu hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Công an sợ hãi và yêu cầu tôi dừng lại. Họ tiếp tục bị lạc và trời tối đen bất cứ nơi nào mà họ lái xe tới.

Cuối cùng họ cũng xoay sở để đến được trại lao động, nhưng trại từ chối nhận tôi. Sau đó họ chở tôi đến bệnh viện để bác sĩ chứng nhận sức khỏe của tôi tốt. Nhưng trại lao động vẫn kiên quyết từ chối nhận tôi và đề nghị trả tôi lại cho trại giam.

Ngay trước khi chúng tôi đến trại tạm giam, cảnh sát đã nhận được điện thoại từ trại giam thông báo rằng trại nhất định không chịu nhận lại tôi.

Thấy mặt trời đã lặn, công an chỉ còn mỗi một cách cuối cùng là đưa tôi trở lại đồn của họ.

Tôi vẫn liên tục hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trên đường trở về đồn. Một viên chức yêu cầu tôi dừng lại, nói rằng tôi làm cho họ chóng mặt và mệt mỏi. Tôi nói với họ rằng tất cả mọi thứ mà đệ tử Đại Pháp làm đều là tốt cho mọi người.

Trong mọi nghịch cảnh, tôi đều giữ một niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp. Cùng đêm hôm đó, con rể tôi đã đến đồn cảnh sát để đón tôi về.

Nhanh chóng cứu thêm người

Giữa năm 2005 và năm 2010, tôi trở về quê ngoại ở tỉnh Tứ Xuyên ba lần và quê chồng ở tỉnh Vân Nam một lần để giảng chân tướng.

Cuộc đàn áp diễn ra rất nghiêm trọng ở tỉnh Tứ Xuyên, vì vậy bố tôi không muốn tôi trở về. Khi tôi thực sự trở về, ông bắt em trai tôi trông chừng tôi. Nhưng ngay khi em trai tôi mệt mỏi vì trông chừng tôi và đi ra ngoài, tôi liền đóng gói tài liệu giảng chân tướng và rời khỏi nhà.

Tôi gặp một bạn học cũ và anh đề nghị tôi đến thăm nhà anh.

Anh nói: “Chúng tôi không tìm thấy cô đâu cả trong suốt những năm qua. Có tin đồn là cô đã chết lâu rồi. Làm sao mà cô trông khỏe như vậy được?” Tôi đoán là Sư phụ đã an bài để anh gặp tôi, vì thế tôi nói với anh tôi tập Pháp Luân Công.

Anh ấy sửng sốt bởi tiết lộ của tôi và đứng dậy, đóng cửa và kéo hết rèm lại. Tôi giải thích cho anh Pháp Luân Công thực sự là gì và anh ấy dần dần hết căng thẳng.

Ngày hôm sau tôi quay lại nhà anh một lần nữa và giúp tất cả 16 thành viên của gia đình anh thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi đã giúp tổng cộng 98 người thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó trong chuyến thăm quê đầu tiên của mình.

Trong chuyến thăm quê lần thứ hai vào năm 2008, tôi đã giúp 140 người và lần thứ 3 vào năm 2010, tôi giúp được 130 người thoái Đảng.

Vì không rành thổ ngữ địa phương ở tỉnh Vân Nam, tôi chỉ giúp được 48 người thoái Đảng khi về thăm quê chồng.

Ngoài việc giảng chân tướng trực diện, tôi cũng gửi thư giảng chân tướng trong suốt những năm qua. Tôi thường đến một thành phố khác để gửi thư đi từ đó. Tôi thậm chí không thể nhớ tôi đã gửi đi bao nhiêu lá thư rồi.

Lòng biết ơn sâu sắc nhất của tôi với Sư phụ

Khi tôi ở độ tuổi 20, mọi người nói rằng tôi trông như một bà già. Bây giờ tôi đã 71 tuổi, vậy mà nhiều người bảo nhìn tôi như mới 60.

Tôi biết rõ là nếu không có Đại Pháp thì có lẽ tôi đã không sống lâu được đến vậy.

Tôi tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt từ tận đáy lòng mình, và tôi sẽ không bao giờ ngừng nói với mọi người về điều đó.

Không có cách nào để bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Tôi chỉ có thể làm tốt ba việc để đền đáp hồng ân bao la của Ngài.

Cảm tạ Sư phụ tôn kính! Cảm ơn các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/15/明慧法会–“法轮大法好”是我发自肺腑之言-281633.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/30/143442.html

Đăng ngày 22-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share