Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 13 -11 – 2013] Kính chào Sư phụ tôn kính!
Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 2002 khi cuộc bức hại diễn ra tàn khốc nhất. Trải nghiệm đắc Pháp của tôi là một minh chứng cho sự khổ độ từ bi của Sư phụ và sự kỳ diệu của Đại Pháp!
Trải nghiệm đắc Pháp kỳ diệu
Mẹ tôi từng bị phụ thể dày vò trong vài thập kỷ. Con phụ thể đó khống chế và làm cho đầu óc bà không được sáng suốt, ăn nói hàm hồ và bị nhiều thứ bệnh khác nhau; thậm chí các bác sĩ trong bệnh viện cũng không thể chữa được cho bà. Em chồng tôi là người đầu tiên học Pháp Luân Đại Pháp; mẹ tôi và tôi cũng may mắn đắc Pháp. Sư phụ đã loại bỏ phụ thể khỏi người mẹ tôi. Hiện giờ bà đã 85 tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh.
Tháng 11 năm 2002, em chồng tôi và nhiều học viên khác đã đến đọc Chuyển Pháp Luân cho mẹ tôi tại nhà chúng tôi. Tôi lịch sự ngồi cạnh và lắng nghe họ. Chỉ bằng việc lắng nghe, Pháp đã triển hiện cho tôi những điều kì diệu.
Buổi tối đầu tiên sau khi tôi nghe họ đọc Pháp, tôi không còn mơ thấy ác mộng nữa, thay vào đó tôi có một giấc mơ đẹp. Trong giấc mơ, tôi đang lướt trên thiên đường, mặc y phục của một tiên nữ. Một vị Phật cầm chiếc gương trong tay và bước đến phía tôi. Vị Phật để tôi soi mình trong gương. Tôi nhìn thấy chính mình trong gương ở độ tuổi khoảng 13, 14 tuổi và trông rất mực xinh đẹp.
Các học viên tiếp tục đọc Pháp cho mẹ tôi trong vòng bảy ngày. Tôi nằm mơ hằng đêm. Trong mơ, tôi nhìn thấy những cảnh tượng mĩ lệ ở các không gian khác.
Trước đây, tôi không thể nhấc tay phải lên được. Từ đốt xương cổ đến xương cụt đều bị gai xương. Tôi không thể tự chải đầu. Nhưng sau trải nghiệm này, tôi thấy đốt xương cổ của mình bình thường trở lại và tôi có thể cử động cánh tay một cách thoải mái.
Sau tất cả những trải nghiệm này, tôi quyết định học Pháp Luân Đại Pháp. Một học viên cho tôi một quyển Chuyển Pháp Luân. Lần đầu khi học Pháp, ngay cả ban ngày tôi cũng phải dùng kính để đọc bởi vì các chữ quá nhỏ. Thật kinh ngạc, buổi tối khi tôi mở sách ra, tôi thấy các ký tự đã trở nên rất to. Từ nhỏ tôi đã bị chứng đau nửa đầu, vì vậy tôi không thể đọc sách hay đi học. Tôi chỉ đi học có ba năm thôi, nhưng khi tôi đọc sách Đại Pháp, tôi cảm thấy rất thoải mái. Sau khi được các học viên khác nhắc nhở, tôi đã bỏ hết các sách khí công khác và bàn thờ cáo chồn mà mẹ tôi đã lập trước đó.
Phá trừ gián cách và viên dung chỉnh thể
Sau sáu tháng tu luyện Đại Pháp, tôi bắt đầu giúp người điều phối phân phát tài liệu giảng chân tướng.
Trong dịch SARS năm 2003, các tuyến đường chính của mỗi ngôi làng đều bị canh chừng phòng khi có người lạ xâm nhập. Người điều phối yêu cầu tôi giao tài liệu cho các học viên trong làng. Mỗi lần tôi đến một ngôi làng, các bảo vệ đều được Sư phụ điều chuyển đi; nhờ vậy tôi có thể thuận lợi đi vào làng.
Sau đó, tôi trở thành điều phối viên trong khu vực. Tôi biết rằng quá trình điều phối là một quá trình tu luyện bản thân. Vào thời điểm đó, nhiều chấp trước của tôi được phơi bày. Lúc đầu, tôi không biết cách hướng nội hoặc tu luyện bản thân, và điều này đã gây ra một gián cách lớn giữa tôi và các đồng tu khác. Tôi học cách đánh giá sự việc diễn ra xung quanh dựa trên Pháp và phóng hạ tự ngã. Kể từ đó, tôi luôn luôn nghĩ làm thế nào để có trách nhiệm với Đại Pháp và kết nối các đồng tu hình thành chỉnh thể.
Đầu năm 2007, các học viên nói rằng tôi không học Pháp đủ tốt và làm việc với quá nhiều quan niệm con người. Lúc đó, tôi không hướng nội để quy chính bản thân. Sau đó các mâu thuẫn xảy ra khi chúng tôi cùng nhau để xem video “Giảng Pháp tại Pháp hội Úc Châu”.
Sau khi xem xong, chúng tôi bắt đầu chia sẻ. Một đồng tu nói rằng hành vi của tôi “không dựa trên Pháp gì cả” hoặc “đầy suy nghĩ người thường”. Một đồng tu khác chằm chằm nhìn tôi với một cái nhìn bất thường. Không ai trong số họ nói gì tốt đẹp về tôi cả. Trong xã hội người thường tôi rất tự trọng, rất quan tâm đến hình ảnh của mình, và tôi không thể chịu được sự chỉ trích của người khác. Ngày hôm đó tôi cảm thấy rất khó chịu, tôi đã khóc suốt trên đường về nhà. Tôi chỉ muốn về nhà và khóc, tôi không bao giờ muốn gặp lại họ nữa.
Sau đó, tôi đã bình tĩnh lại. Tuy nhiên, tôi vẫn không biết làm cách nào để hướng nội cũng như phóng hạ tự ngã. Tôi trở nên rất phẫn uất với các đồng tu. Một gián cách rất lớn được tạo ra giữa chúng tôi.
Cho đến đầu năm 2013, tôi quyết tâm loại bỏ gián cách này. Tôi tự hỏi làm thế nào để loại bỏ nó. Tôi dành phần lớn thời gian để học Pháp. Dần dần, tôi học được cách hướng nội, và mỗi khi phát sinh mâu thuẫn, tôi không đổ lỗi cho người khác nữa. Thay vào đó tôi đã hướng nội.
Tôi liên tục loại bỏ các chấp trước, lợi ích cá nhân và quan tâm đến các đồng tu khác. Tôi nhận thấy rằng các đồng tu khác cũng đang thay đổi. Gián cách giữa tôi và các đồng tu được tiêu trừ. Các đồng tu đã hiểu và quan tâm tới tôi, cho tôi thêm thời gian để học Pháp.
Giải cứu đồng tu
Năm 2008, em chồng tôi và một học viên khác bị bắt giữ khi họ đang phân phát tài liệu giảng chân tướng. Sau khi cùng các đồng tu địa phương bàn bạc, tôi quyết định yêu cầu chính quyền thả họ. Để làm được vậy, tôi cần thành viên trong gia đình họ phối hợp ủng hộ. Chồng của người em và con cái của cô ấy không muốn dính líu đến chuyện này. Sau đó, tôi nói với anh trai cả của cô, đề nghị anh ấy đi cùng tôi. Thực ra, tôi muốn giảng chân tướng cho anh ấy và gia đình. Lúc đầu, anh ấy cảm thấy vô vọng về khả năng em gái mình được thả; anh ấy không muốn phối hợp với tôi. Nhưng tôi tiếp tục giảng chân tướng cho anh ấy và cuối cùng anh ấy cũng hiểu và đồng ý giúp. Vợ anh ấy cũng muốn đi cùng chúng tôi.
Chúng tôi đi đến trại tạm giam và người gác cửa nói: “Họ mới bị giam ở đây có 7 ngày và giờ các người muốn chúng tôi thả họ? Các người phải chờ ít nhất nửa tháng.” Tôi biết rằng mọi chuyện đều được Sư phụ an bài chứ không phải bất kỳ ai khác. Sau đó chúng tôi dò la ra được vị phó giám đốc của ban An ninh Nội địa phụ trách vụ việc này.
Chúng tôi lại đến ban An ninh Nội địa. Vị giám đốc đang nói chuyện với ai đó trong phòng khác. Tôi phát chính niệm mạnh rằng tôi phải dùng từ bi để giải thể tà ác phía sau ông, và tôi phải cứu ông. Sau một lúc, ông đến gặp chúng tôi với một thái độ thân thiện. Ông hỏi chúng tôi ông có thể làm được gì? Người anh nói với ông về việc em gái mình bị bắt giam, còn tôi nói cho ông nghe về tình trạng của chúng tôi và lai lịch gia đình của cô ấy. Sau đó tôi giảng chân tướng cho ông; ông lắng nghe và gật đầu liên tục. Ông nói: “Pháp Luân Công thực sự rất tốt.” Ông cười hỏi tôi muốn gì. Tôi nói chúng tôi cần câu trả lời. Ông hỏi: “Cho việc gì?” Tôi đáp: “Việc thả họ.” Ông nói rằng họ cần phải thảo luận và có thể mất một vài ngày. Tôi nói: “Chúng tôi sẽ trở lại để gặp họ sau hai ngày.”
Hai ngày sau, trước tiên chúng tôi đến ban An ninh Nội địa. Bảo vệ cho biết: “Hôm nay là Chủ nhật, văn phòng không mở cửa.” Trong tâm trí tôi kiên định với một niệm: “Chúng tôi có thể đưa họ về nhà hôm nay. Sư phụ tôi mới là người quyết định tất cả.” Một người phụ trách đến và yêu cầu chúng tôi ký vào vài giấy tờ để thả em chồng tôi. Tôi bảo chồng tôi ký. Chồng tôi thấy có tên của em gái mình và tên của một đồng tu khác, người bị bắt cùng cô ấy trên một bảng thông báo. Ông ấy hỏi tôi xem ông có nên ký giấy tờ cho người đồng tu đó không. Tôi bảo có.
Chúng tôi đến trại giam để đón họ và bảo vệ rất ngạc nhiên về việc làm sao mà họ lại được thả sớm vậy. Họ chỉ mới bị giam có 11 ngày. Gia đình của người đồng tu kia cũng đến. Cuối cùng, họ đã trở về nhà một cách suôn sẻ.
Cuộc giải cứu diễn ra rất thuận lợi vì tôi hoàn toàn tín Sư tín Pháp và loại bỏ chấp trước sợ hãi của mình. Nguyên nhân chính là bởi vì, khi chúng tôi biết được đồng tu của mình bị bắt, những học viên khác đã bàn bạc với nhau và đồng ý tăng cường chính niệm cho các đồng tu bị bắt và phát chính niệm để tiêu trừ tà ác. Trong khi tôi đi yêu cầu thả họ, những học viên khác đã phát chính niệm cùng nhau. Trong khi đó, các đồng tu bị bắt không hợp tác với tà ác; họ giữ chính niệm rất mạnh. Chúng tôi đã hình thành một trường chính niệm mạnh mẽ. Vì vậy, sự kỳ diệu của Đại Pháp đã triển hiện.
Sử dụng các phương thức khác nhau để cứu độ chúng sinh
Tôi là kiểu người luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi thường được mời đảm nhiệm việc lên kế hoạch cho các đám ma chay hiếu hỉ. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi tận dụng triệt để cơ hội đặc biệt này để cứu độ chúng sinh. Bởi vì đám cưới và đám tang có nhiều người thường tới tham dự, các học viên khác và tôi đã phối hợp giảng chân tướng cho quan khách. Qua nhiều năm, nhiều người đã được đắc cứu.
Khi con trai của một đồng tu kết hôn, tôi được nhờ đến tổ chức đám cưới. Người đồng tu này lo lắng rằng bên nhà gái sẽ không hài lòng với buổi lễ. Cô dâu không phải là người tu luyện Đại Pháp. Hơn nữa, người đồng tu chưa giảng chân tướng cho nhà gái vì e rằng sẽ làm ảnh hưởng đến đám cưới. Vì vậy, người đồng tu nhờ tôi giảng chân tướng cho gia đình cô dâu. Sau khi nghe xong, tôi cảm thấy không vui. Tôi nghĩ: “Thời gian cũng lâu rồi, vậy mà người đồng tu này vẫn chưa giảng chân tướng.” Tôi phàn nàn trong tâm. Nhưng cứu người là ưu tiên hàng đầu; do đó, tôi đồng ý với yêu cầu của người đồng tu. Gia đình cô dâu rất hài lòng với lễ cưới. Tôi đã nhân cơ hội này để giảng chân tướng cho hàng chục người họ hàng của cô dâu và giúp họ thoái Đảng và các tổ chức liên đới, bao gồm cả nhân viên của khách sạn.
Tôi là một thành viên trong đội múa quạt của đơn vị công tác. Tôi đã múa cho các buổi biểu diễn hàng chục năm trước khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Lúc đó, tôi là người múa chính. Giờ tôi mong có thể sử dụng hoạt động này để cứu độ chúng sinh bởi vì đội múa có nhiều cơ hội giao lưu tiếp xúc và có nhiều người đến xem. Chúng tôi cũng thường được mời biểu diễn tại các lễ khai trương hay những sự kiện khác; nhờ vậy chúng tôi có thể gặp gỡ được nhiều người.
Từ năm 2002 đến năm 2010, tôi đã giảng chân tướng cho bất kể ai mà tôi gặp, bao gồm các thành viên trong đội múa, khán giả và ban tổ chức. Tôi cũng giúp họ thoái Đảng và các tổ chức liên đới.
Tôi biết rằng tôi nên triển hiện ra phong thái của một đệ tử Đại Pháp khi biểu diễn. Mỗi lần biểu diễn, tôi đều cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng bay bổng và mọi người tập trung chú ý vào tôi. Nhiều người thường nói với tôi khi họ xem chúng tôi biểu diễn, họ thấy thân thể tôi đang lướt đi. Quản lý tại đơn vị công tác của tôi trong một dịp đã trêu tôi: “Cô là một học viên Pháp Luân Công, chẳng phải cô có thể bay sao?”
Một lần, chúng tôi đến một cửa hàng và người chủ cửa hàng nói: “Tôi biết cô. Tôi đã xem biểu diễn hàng năm; tôi chỉ muốn xem các cô biểu diễn.” Người chủ hỏi tôi bao nhiêu tuổi, tôi nói rằng tôi đã 60. Ông rất ngạc nhiên. Ông bảo vợ ông cũng từng ấy tuổi. Ông không thể hiểu được sao chúng tôi còn trẻ quá như vậy. Tôi giảng chân tướng cho ông, và người chủ dễ dàng đồng ý thoái Đảng. Con trai ông cũng ở trong cửa hàng; vì vậy tôi cũng khuyên anh ấy thoái Đảng. Người chủ nói với con trai mình: “Con chỉ cần nghe lời dì này.” Sau đó, tôi đã giúp con trai ông thoái Đảng.
Mọi người trong đội múa đều hiểu tôi. Họ đã biết sự thật và hầu hết đều thoái Đảng. Có một cặp vợ chồng tuổi trung niên tại đơn vị công tác của tôi. Bà vợ bị ĐCSTQ tẩy não rất nặng. Bà ta chống đối và phỉ báng Đại Pháp trong nhiều dịp khác nhau. Các học viên đã giảng chân tướng cho bà ta nhưng bà ta không nghe. Các học viên rất lo lắng cho họ và suy nghĩ cách tốt hơn để cứu họ. Bởi vì các học viên có lòng từ bi và muốn cứu họ, Sư phụ đã an bài cho chúng tôi một cơ hội.
Nhà của tôi ở tầng trệt. Một ngày, khi đang phát chính niệm lúc 12 giờ đêm, tôi nghe một tiếng động bên ngoài. Tôi mở cửa và nhìn thấy ai đó đang đi qua đi lại ngoài cửa sổ. Tôi lờ đi và tiếp tục phát chính niệm. Ngày hôm sau tôi ra ngoài xem. Có một cái túi, một cái nón, một điện thoại di động và đôi giày trên đất. Có hai thẻ chứng minh trong túi. Chúng thuộc về cặp vợ chồng nọ, bà vợ là người không chịu lắng nghe sự thật.
Một học viên và tôi đã đem cái túi và những thứ đồ khác mà chúng tôi lượm được bên ngoài nhà tôi và đến nhà họ. Người vợ đang rất lo lắng ở nhà. Bởi vì chồng bà bị say, ông ta không tìm được đường về nhà. Ông ta bị ngã bên ngoài nhà tôi và đồ đạc của ông rơi vãi khắp nơi mà không biết. Cả hai người họ đều rất biết ơn chúng tôi; họ nằng nặc đòi hậu tạ tiền cho tôi, nhưng tôi từ chối. Họ mời chúng tôi ăn tối, tôi cũng lịch sự từ chối. Tôi đã nhân cơ hội đó để giảng chân tướng cho họ và giúp họ thoái Đảng. Hai sinh mệnh nữa lại được cứu nhờ vào sự an bài từ bi của Sư phụ.
Từ bi với gia đình
Trước khi tôi tu luyện Đại Pháp, anh chị em chồng của tôi không chăm sóc cho bố mẹ họ. Vì vậy chúng tôi nhận trách nhiệm này. Tuy nhiên, họ hiểu lầm rằng chúng tôi muốn lấy tiền của bố mẹ. Họ đã báo cáo tôi với đơn vị công tác; sau đó họ còn kiện chúng tôi ra tòa. Họ luân phiên đến nhà tôi để làm ầm ĩ và đập vỡ đồ đạc của chúng tôi. Anh cả của chồng tôi thậm chí còn muốn đâm chết tôi. Tôi rất sợ hãi và đã bị lên cơn đau tim. Kể từ đó, một nỗi thù hận to lớn đã hình thành giữa tôi và các anh chị em chồng của tôi.
Một năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, vào tháng Tư năm 2003, em trai của chồng tôi qua đời vì một tai nạn tại nơi làm việc. Lãnh đạo thông báo cho chồng tôi biết về vụ tai nạn này. Lúc đó, em chồng tôi vẫn chưa chết. Sở làm nói với chồng tôi rằng em trai ông ấy bị ốm rất nặng và chồng tôi cần phải chăm sóc cho cậu ấy. Sau khi nghe vậy, tôi nghĩ: bây giờ tôi đã tu luyện Đại Pháp rồi, tôi phải hành xử theo yêu cầu của Pháp và cứu họ.
Khi tôi nói với chồng rằng tôi muốn đi thăm em trai ông ấy, ông đã không để tôi đi, nhưng tôi vẫn nài nỉ. Sau đó chồng tôi và tôi cùng đi. Vợ chồng người anh cả, các chị em, và con gái của em chồng tôi cũng đi cùng. Chúng tôi đi chung một xe.
Trước khi gặp họ, tôi đã tự nhủ rằng tôi phải tuân theo yêu cầu của Sư phụ về giữ gìn tâm tính.
Họ khóc suốt trên đường và tôi đã an ủi họ. Một hành khách ngồi đối diện tôi không hiểu chuyện gì xảy ra với họ. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Tôi nhân cơ hội này để giảng chân tướng cho anh ta. Tôi kể cho anh nghe về việc tranh chấp trong gia đình chúng tôi trong quá khứ và họ đã đối xử với tôi tệ như thế nào. Và bởi vì tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, Đại Pháp đã làm tôi thay đổi, tôi phải đối xử tốt với họ. Người hành khách đó thấy tôi thật tốt và Pháp thực sự tuyệt vời.
Sau khi đến nơi, chúng tôi được thông báo rằng người em trai đã qua đời. Vợ người em đến cùng hai lãnh đạo tại đơn vị công tác của cô. Cả gia đình khóc lóc thảm thiết đến mức không thể nói gì được. Tôi đã giúp họ xử lý mọi việc.
Trong khi chuẩn bị đám tang, tôi ở cùng vợ người em mỗi đêm. Tôi đã an ủi và xin lỗi cô ấy: “Vì những điều tồi tệ chị đã làm trong quá khứ; hãy tha lỗi cho chị; chúng ta là một gia đình.” Cô ấy cũng khóc và xin lỗi tôi. Cô ấy nói: “Là bọn em đã đối xử không tốt với chị; chị đã giúp chăm sóc bố mẹ, nhưng bọn em lại vu khống chị. Bây giờ bọn em hối hận lắm. Bọn em đã không nói chuyện với chị hàng chục năm rồi. Bây giờ trong thời điểm khó khăn nhất, chị vẫn đến gặp em.”
Khi xử lý tang lễ, tôi đã giúp cô ấy lo liệu nhiều việc mà cô ấy không lường trước được. Cô ấy rất xúc động. Kể từ đó, chúng tôi đã duy trì một mối quan hệ tốt đẹp. Tôi luôn giúp đỡ khi họ cần gì đó. Tất cả họ đều cảm động và họ đã biết chân tướng về Đại Pháp.
Trong lúc chuẩn bị tang lễ, tôi đến gặp người anh chồng. Tôi muốn làm hòa với anh. Ngay khi tôi bước vào nhà, anh ấy bắt đầu quở trách tôi. Sau đó, anh ấy nói rằng không muốn gặp tôi. Tôi mỉm cười nói: “Tất cả là lỗi của em; Em xin lỗi. Nếu em không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, em sẽ không đến gặp anh. Bây giờ em đã tu luyện và em phải làm theo những gì Pháp yêu cầu.” Sau khi tôi nói vậy, anh ấy trở nên tốt hơn và không giận nữa. Anh ấy nói: “Thôi, tôi cũng không đề cập đến chuyện cũ nữa.”
Một vài ngày sau, trong hội trường trước nhiều người, anh ấy giận dữ nói với tôi: “Tôi cảm thấy tức giận ngay khi nhìn thấy cô.” Tôi nhớ lại đoạn Pháp:
“Trong tương lai có khi đang ở trước mặt người mà chư vị không muốn mất mặt nhất thì chư vị bị người ta tát cho hai cái, không cất đầu lên nổi; chư vị đối đãi vấn đề ấy như thế nào, xem chư vị có thể Nhẫn được hay không. Nếu chư vị có thể Nhẫn được vững, nhưng trong tâm vẫn không dứt bỏ, thì như thế vẫn chưa được.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Tôi bước đến chỗ anh ấy và nói: “Anh đối xử với em thế nào cũng được, nhưng giờ không phải lúc. Điều quan trọng bây giờ là việc chúng ta cần làm gì cho đám tang ngày mai.” Sau đó anh ấy im lặng.
Khi tôi về nhà và hướng nội, suy nghĩ, tại sao anh ấy lại đối xử với mình như vậy? Tôi nghĩ tôi không đủ từ bi và vẫn còn có chấp trước; nếu không thì anh ấy đã chẳng đối xử tệ như thế với tôi. Tôi biết tôi phải hoàn toàn loại bỏ nó. Tôi chắc chắn không nên bỏ lỡ cơ hội đề cao tâm tính mà Sư phụ an bài cho mình. Trong suốt thời gian đó, tôi thường nói chuyện cùng hai vợ chồng người anh. Tôi quan tâm đến họ. Dần dần, anh chồng tôi không còn khó chịu nữa. Kể từ đó, tôi dắt con đi chúc tết anh mỗi năm. Chúng tôi cũng giúp anh trong việc tổ chức lễ cưới cho người con trai. Tôi giảng chân tướng và anh đã đồng ý thoái Đảng cùng với cả vợ và con trai mình.
Mọi người tại đơn vị công tác biết về mâu thuẫn trong gia đình tôi. Khi họ biết rằng tôi đã giải quyết mâu thuẫn đó bằng cách này, tôi không cần phải giảng chân tướng cho họ; họ nhận ra Đại Pháp là tốt. Trưởng ban quốc phòng và chủ tịch công đoàn tại đơn vị chúng tôi thường không chịu nghe người khác giảng chân tướng. Sau việc này, tôi đã có thể giúp họ thoái Đảng. Tôi cũng giúp một giám đốc sở cảnh sát và một sĩ quan cảnh sát thoái Đảng. Họ là những người từng tới để giải quyết chuyện mâu thuẫn trong gia đình tôi trước đây.
Tôi đã giúp hầu hết họ hàng nhà chồng thoái Đảng; vài người trong số họ là lãnh đạo tại đơn vị công tác. Chú tôi đã trên 80 tuổi; ông là một cảnh sát. Ông bị học thuyết vô thần của ĐCSTQ tẩy não nặng nề. Đã 20 năm rồi chúng tôi chưa gặp nhau. Sư phụ an bài cho tôi mời ông đến thăm nhà. Trước khi ông đến, tôi giảng chân tướng cho ông qua điện thoại, nhưng ông không tin. Người chú này nghĩ mẹ tôi đã chết từ nhiều năm rồi bởi vì ông thường mua thuốc cho mẹ tôi trước kia. Ông nhớ rằng bà không thể tự làm các công việc hàng ngày của cá nhân bà. Khi ông đến nhà tôi và nhìn thấy mẹ tôi, ông nói: “Người phụ nữ lớn tuổi này nhìn trẻ hơn. Phải thấy mới tin được.” Điều này làm ông hoàn toàn tin tưởng vào Đại Pháp. Ông đã đem theo thuốc khi đến đây. Ông bị bệnh tim, tiểu đường và viêm tuyến tiền liệt. Ông thở khò khè vì bị hen suyễn trước đây, chỉ sau ba ngày ở với chúng tôi, ông không còn thở khò khè nữa. Ông bị điếc một tai. Ngày thứ tư sau khi ông thoái Đảng, ông có thể nghe lại được. Vì ông đã trải qua sự kỳ diệu của Đại Pháp nên ông muốn đọc Pháp và học các bài công pháp. Khi ra về, ông cứ nằng nặc đòi trả tiền cho sách Pháp và tất cả các tài liệu. (Hiện giờ ông vẫn còn học Pháp và luyện công. Ông rất khỏe mạnh.) Hai vợ chồng con của chú tôi đến đón ông, và họ nhìn thấy sự thay đổi ở ông. Vì vậy họ cũng thoái Đảng. Con trai ông mang theo nhiều tài liệu giảng chân tướng. Anh nói rằng sẽ cho các đồng nghiệp đọc nó. Anh là một nhạc sĩ và trong số bạn bè của anh, có nhiều người là các chuyên gia.
Chồng tôi chưa tu luyện Đại Pháp, nhưng ông đã được chứng kiến sự tuyệt vời của Đại Pháp. Ông rất tin tưởng Đại Pháp và thường giảng chân tướng cho mọi người. Ông cũng giúp tôi phân phát tài liệu giảng chân tướng.
Năm 2011, tại bữa tiệc thượng thọ mừng chú tôi 80 tuổi, chồng tôi và tôi đã giúp 100 khách thoái Đảng, bao gồm cả con trai của chú tôi, người chỉ huy một trung đoàn trong quân đội. Nhiều thành viên trong gia đình của chú tôi đều làm trong quân đội; chúng tôi cũng giúp họ thoái Đảng.
Tôi đã tu luyện Đại Pháp hơn 10 năm. Dưới sự chăm sóc từ bi vĩ đại của Sư phụ, cho đến nay, tôi có thể giữ mình thản nhiên khi gặp mâu thuẫn. Kinh nghiệm lớn nhất của tôi là, đã là một đệ tử Đại Pháp, tại bất kể hoàn cảnh nào, chúng ta phải tin tưởng 100% vào Sư phụ. Tôi phải học Pháp nhiều hơn nữa bởi vì nếu chúng ta không tu luyện tốt, nó không chỉ là vấn đề của một học viên, mà chúng ta còn chịu trách nhiệm với nhiều sinh mệnh của chúng sinh. Tôi thậm chí còn cảm thấy việc cứu độ chúng sinh vô cùng cấp thiết. Vào giai đoạn cuối của tiến trình Chính Pháp, chúng ta phải đạt được yêu cầu của Sư phụ: “Tu luyện như thuở đầu … ” ( Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York năm 2013) để cứu thêm nhiều chúng sinh.
Tôi muốn cảm ơn các học viên đã ghi lại, đọc và chỉnh sửa lần cuối bài kinh nghiệm chia sẻ của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/13/明慧法会–修好自己-多救众生-281630.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/28/143416.html
Đăng ngày 16-01-2014; Bản dịch sẽ được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản