Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-11-2013] Con đường tu luyện mà đệ tử Đại Pháp đi qua thật sự là kinh tâm động phách, thật sự là sinh tử chỉ khác nhau ở một niệm. Tuy vậy, nếu một người thực sự tín Sư tín Pháp, cũng như bảo trì chính niệm chính hành, thì cũng như Sư tôn từng giảng: “Chân niệm hoá khai mãn thiên tình” (Cảm khái)

Từ lúc đắc Pháp vào năm 1996, con đường tu luyện của tôi có lúc thăng lúc trầm. Nhưng tôi vẫn luôn thủy chung kiên định bước đi. Có được như vậy là nhờ không ngừng học Pháp, dùng Đại Pháp thanh tẩy bản thân, quy chính nhất tư nhất niệm của bản thân. Sau khi kinh qua vô số lần xả bỏ nhân tâm một cách oan tâm thấu cốt, nhờ Sư phụ bảo hộ nên tôi mới có thể đi đến ngày hôm nay. Hồng ân hạo đãng của Sư phụ, dùng hết ngôn từ của thế gian cũng không thể diễn tả hết được sự biết ơn của tôi đối với Ngài.

Nơi làm việc trở thành chỗ giảng chân tướng

Cuộc đàn áp Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) chưa bắt đầu cho tới năm 1999. Tuy nhiên, nó đã kiểm soát và bức hại tinh thần và tư tưởng rất nhiều người dân Trung Quốc qua nhiều thế hệ. Sự hủy hoại văn hóa truyền thống và tẩy não người dân Trung Quốc đã khiến người dân mất đi khả năng tư duy độc lập. Rất nhiều người không còn phân biệt được đúng sai, mất đi nhân tính, và đã chấp nhận lối tư duy theo văn hóa đảng. Điều này chẳng phải là đáng sợ sao? Muốn cứu được những người bị ĐCSTQ khống chế, giúp họ thoát khỏi những nhân tố tà ác, cũng là một con đường tu luyện trường kỳ, gian truân và đầy trắc trở.

Tôi không ngại giảng chân tướng cho bất kỳ ai. Tuy nhiên, tôi đã luôn duy trì thái độ rằng, nếu ai muốn nghe thì sẽ nghe, nếu ai thực sự muốn thoái đảng cùng các tổ chức liên đới của nó thì sẽ thoái. Tôi chỉ làm người quan sát bên ngoài và đã không thực sự dùng tâm từ bi đi cứu người.

Tôi dần dần loại bỏ chấp trước vào việc khinh thường người khác, tâm an dật và thiếu kiên nhẫn. Trong khi chân chính tu luyện, tôi nhận ra sự ích kỷ của mình. Một lần tâm từ bi của tôi xuất ra, tôi đã thực sự nhận ra nỗi khổ mà chúng sinh đang chịu đựng, nghĩ tới việc họ mê mờ trong thế gian trong khi tôi may mắn đắc được Pháp. Trong tâm tôi tràn đầy sự từ bi đối với họ.

Có một lần tôi có nguyện vọng cứu độ chúng sinh, ngay lập tức Sư tôn đã an bài một công việc giảng chân tướng tốt nhất cho tôi. Tôi trở thành một nhân viên hoạt động xã hội. Tôi đến thăm các cư dân trong cộng đồng của tôi để hiểu hơn về tình trạng của họ.

Khi tôi bắt đầu giảng chân tướng về Pháp Luân Công, tôi nhận ra rằng tư tưởng của người dân đã bị kiểm soát bởi sự áp đặt của ĐCSTQ. Mọi người đều suy nghĩ rất cứng nhắc nên họ không thể chấp nhận những thứ bên ngoài. Vì đã tiếp nhận những truyền thông độc hại, nên họ cũng không sẵn sàng và thậm chí dè dặt khi nghe tới những gì khác với tuyên truyền của ĐCSTQ. Nếu người ta nói tới “Vụ tự thiêu ở Thiên An Môn” họ sẽ phản ứng ngay: “Chúng tôi không muốn nghe chuyện chính trị.” Nếu nói về “Cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 04” thì họ nói: “Xem này, hiện tại tôi không đi làm nhưng vẫn nhận được lương hưu, đi khám bệnh có bảo hiểm, chỉ cần có cơm ăn, những việc khác chúng tôi không quan tâm.”

Người dân bắt đầu lắng nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp

Tôi đã kiểm tra lý lịch của các cư dân ở đó và cố gắng hiểu môi trường văn hóa của họ. Nhận thấy rằng cũng có cả dân địa phương và người nhập cư. Đa phần dân nhập cư sống trong nhà xã hội, họ là những giáo viên, công chức, và cán bộ đã về hưu. Họ cũng sống trong các tòa nhà đặc biệt của công an. Vì vậy, tôi nhắm tới mỗi hộ gia đình tùy theo lý lịch xã hội của họ và theo đó mà phân phát các tài liệu Đại Pháp. Sau từ hai tới ba tháng, tôi sẽ nói với họ chân tướng về vụ “tự thiêu” ở Thiên An Môn.

Có một người công an lớn tuổi đã biết về sự tàn ác của ĐCSTQ. Ông cũng nhiều lần mạ lỵ nó. Nhưng khi tôi giảng chân tướng, ông ấy lại không tin tôi. Tâm trí của ông đã thấm nhuần tuyên truyền của ĐCSTQ. Trong tình huống đó tôi đã đưa cho ông cuốn Cửu Bình, một tài liệu có tên “Bàn về văn hóa đảng”, và nhiều tài liệu lấy từ trang web Minh Huệ Net. Khi tôi nói chuyện lại với ông, ông nhăn mặt và nói với tôi: “Cô đã nói đúng. Tôi có đọc mấy quyển sách trong hòm thư. Tôi đã không tin. Giờ thì tôi biết những gì cô nói với tôi là thật. Mà tại sao cô biết được tất cả những điều đó?”

Tôi bảo ông lên mạng Internet và nói: “Chỉ khi nào vượt qua được tường lửa thì bác mới tìm thấy các thông tin đã bị che dấu. Có cả trung tâm thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó ở ngoài Trung Quốc. Mỗi ngày có hàng nghìn người đăng ký. Để cháu đưa cho bác phần mềm và nhờ con của bác chỉ cho bác.” Khi tôi gặp lại, ông nói với tôi: “Cô thật tốt quá, trẻ tuổi và rất hiểu biết. Tôi biết cô đang tận dụng thời gian của công tác này để nói với chúng tôi sự thực, nhưng cô nên cẩn thận đến an toàn cá nhân.” Tôi đã khóc và hiểu ra rằng Sư phụ thông qua lời của người thường để khích lệ tôi.

Không ngại cứu chúng sinh

Một lần tôi tới thăm nhà của một nhân viên chính ủy về hưu. Sau khi nghe tôi giảng chân tướng, ông tái mặt và la lên: “Tôi sẽ tố cáo cô. Khi đó cô sẽ mất việc. Cô dám chống lại ĐCSTQ. Cô sẽ phải vào tù.”

Tôi vẫn bình tĩnh, và vừa phát chính niệm vừa nói một cách nhẹ nhàng nhưng cũng cứng rắn: “Bác à, Lão Tử từng nói ’Nếu một người không sợ chết, sao lại lấy cái chết dọa người ta.’ Những gì cháu nói với bác đều là sự thực. Bác bị lừa dối cả đời rồi. Lúc này cháu nói với bác sự thật để bác có thể được cứu. Cháu không sợ nguy hiểm tính mạng. Bác có nghĩ cháu sợ khi bác đi trình báo hay không?”

Tôi nhận ra rằng đó là can nhiễu của các tà linh đằng sau ông ấy để ông không nghe chân tướng, vì thế tôi phát chính niệm để giúp ông ấy mỗi ngày. Khi gặp lại tôi, ông rất lịch sự. Ông lắng nghe tôi giảng chân tướng. Ông cũng cho tôi biết xuất thân gia đình của ông không được ĐCSTQ chấp thuận, nên cũng không thể tham gia vào các tổ chức liên đới của nó. Ông cũng nhắc tôi phải hết sức cẩn thận tránh nguy hiểm. Có một lần, khi không thấy tôi xuất hiện, ông đã đi xung quanh hỏi tin tức về tôi. Ông có số điện thoại gọi cho tôi và nói rằng ông cũng rất lo lắng cho tôi.

Người dân bắt đầu lắng nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp

Một giáo viên có chồng là quân nhân cũng lắng nghe nhưng không bày tỏ phản ứng bất kể tôi có nói thế nào. Bởi vì luôn có người theo dõi tôi, việc phát tài liệu giảng chân tướng bị chậm lại. Một buổi chiều, trời đang mưa, tôi đi tới một tòa nhà có hành lang rất dài có thể che mưa. Tôi tình cờ gặp người giáo viên lớn tuổi đó. Bà nói rằng: “Trời mưa quá. Tôi chưa bao giờ thấy trời mưa lớn thế này. Cô là người tốt. Thời bây giờ người tốt như vậy rất hiếm.”

Tôi đã hỏi bà ấy rằng bà đang làm gì ở đó và bà nói: “Cô không biết đâu. Chứng tiểu đường khiến tôi phải tập luyện thể thao rất nhiều. Tôi đang tập ở hành lang này. Tôi chỉ không ngờ mưa lớn quá.” Chuyện này cho tôi cơ hội nói về các thảm họa xảy ra ở Trung Quốc như lũ lụt, động đất và các thảm họa do con người gây ra. Tôi nói tới các giá trị đạo đức nhân văn đang xuống cấp hàng ngày, và các tiêu chuẩn đạo đức bị thoái hóa, rất khó để làm người tốt, và Pháp Luân Công giảng cho con người sống theo Chân Thiện Nhẫn. Tôi nói với bà về việc thu hoạch nội tạng. Cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 04, vụ “tự thiêu” Thiên An Môn, và nhiều thứ khác.

Bà nói: “Những điều cô kể tôi đã có nghe trước đó. Tôi cũng đọc tài liệu của cô. Tôi hiểu cô đang làm việc này vì chúng tôi. Cứ nhìn xem hôm nay, trời mưa mà cô vẫn ra ngoài. Tôi sẽ thoái khỏi ĐCSTQ ngay hôm nay. Tôi đã nhìn thấu sự tà ác của nó.”

Vì tôi đang làm công tác xã hội nên tôi không thể rời đi ngay sau khi hoàn thành công việc giảng chân tướng. Yêu cầu tâm tính phải cao và tôi phải chính niệm chính hành cũng như loại bỏ tự ngã. Để làm việc hiệu quả, tôi phải luôn ở trong Pháp để làm mọi việc. Chuyện này có thể rất khó khăn, dù vậy, thời gian trôi đi thông qua việc chân chính học Pháp, tôi đã có nhiều thay đổi đáng kể. Những cảm xúc của người thường như tâm hoan hỉ, nóng giận, sợ hãi và phấn khích đã không còn ảnh hưởng tới tôi nữa. Môi trường làm việc cũng không thể có ảnh hưởng tới chuyện tôi làm ba việc.

Người thân trong nhà hiểu chân tướng được nhận phúc lành

Ngày 20 tháng 07 năm 1999, khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công, có từ 20 tới 30 người tụ tập trước phòng trà của chúng tôi. Chồng tôi liền đứng lên ghế ở quầy và tuyên bố với mọi người: “ĐCSTQ chưa từng làm chuyện gì tốt. Nó chỉ làm chuyện dơ bẩn và bức hại rất nhiều người trong Cách mạng Văn hóa. Cái gì nó nói xấu, chắc chắn phải là tốt. Nó nói Pháp Luân Công xấu, thế thì tôi nói chắc chắn Pháp Luân Công là tốt!” Ngay lập tức, một sự im lặng bao trùm cả phòng trà. Ai cũng chấn động vì chồng tôi nói quá thẳng thắn như vậy. Sau khi trấn tĩnh lại, họ đều đồng ý với chồng tôi.

Dù chồng tôi chỉ là người thường, nhưng vì ủng hộ Pháp Luân Công, anh đã nhận được rất nhiều phúc lành. Anh từng trải qua hai ca mổ dạ dày và phải uống thuốc hàng ngày để bảo vệ sức khỏe. Dù vậy, anh vẫn luôn lo lắng rằng tình trạng có thể xấu đi. Giờ anh không uống thuốc nữa và sức khỏe vẫn tốt.

Dù công khai ủng hộ Đại Pháp, anh cũng rất lo lắng rằng tôi sẽ bị bức hại. Anh thường mất kiên nhẫn và nói lời không hay đối với Đại Pháp. Năm đó chúng tôi đã lắp đặt kênh Truyền hình Tân Đường Nhân (NTD) ở nhà. Bởi vì chúng tôi làm việc này mà không cho chồng tôi biết, lúc về nhà nhìn thấy vậy anh đã mắng chúng tôi. Tuy vậy, anh vẫn ngồi xuống và xem các chương trình. Từ đó, anh nói với đồng nghiệp và bạn bè về chương trình phát sóng của NTD, đưa cho mọi người phần mềm để lên internet, và chia sẻ thông tin giảng chân tướng. Nhưng hơn hết là anh đã từ chối gia nhập ĐCSTQ.

Mẹ tôi bị vỡ mạch máu, phải đi bệnh viện chạy chữa hai lần và từ chối không đi nữa. Khi tôi hỏi bà lý do tại sao, bà nói rằng nếu bà ở với tôi, một đệ tử Đại Pháp, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Sau vài ngày, bà cũng đã bình phục hoàn toàn.

Bố tôi bị một chiếc xe máy đâm, bác sĩ nói rằng để lắp ghim trong bàn chân sẽ tốn tới 50.000 tệ. Người lái xe máy chỉ là người bán hàng rong. Ông nói là ông chỉ có 500 tệ. Cha tôi đã đọc tài liệu Đại Pháp, và ông tin rằng thiện ác hữu báo. Ông cảm thấy thương người bán rong kia và đã để cho ông ấy đi. Sau khi cha tôi về nhà và nghỉ ngơi một thời gian, ông đã có thể đi bộ trở lại

Tu nhân tâm

Sư phụ đã giảng:

“Nếu sau khi có thể vứt bỏ cái tâm ấy rồi, thì những thứ vật chất kia tự bản thân nó không có tác dụng gì; còn điều thật sự can nhiễu đến người ta chính là cái tâm ấy.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhớ khi tôi bắt đầu làm công tác xã hội, tôi luôn lịch sự và thân thiện với mọi người. Một ngày nọ, năm hay sáu người tìm đến tôi. Một người nói rằng: “Cô không phải lịch sự với chúng tôi đâu, chúng tôi là sản phẩm của Tam Vô (Không văn hóa, không trình độ, không kỹ năng, thường gọi là Tam Vô). Chúng tôi đều thô lỗ, quê mùa và vụng về. Đừng quá lịch sự với chúng tôi. Bọn tôi ghét những người như vậy.”

Sau đó hàng ngày họ luôn gây chuyện với tôi. Trong tâm, tôi cảm thấy rất giận và có suy nghĩ không tốt. Khi tôi nhận ra họ là những người tôi phải cứu độ; làm sao tôi có thể suy nghĩ như thế? Đây chắc chắn là do tôi có nhiều chấp trước.

Từ đó trở đi, gần như hàng ngày họ đều đến chỗ tôi và trêu chọc tôi. Cấp trên nói với tôi rằng tôi nên hòa nhập với mọi người. Tôi rất giận và suy nghĩ của tôi không còn thuần khiết nữa. Tôi bắt đầu có vấn đề. Tôi không thể tập trung học Pháp, và tôi không thể bình tĩnh suy nghĩ.

Vào một buổi tối, khi con tôi đang làm bài tập, tôi đã nói tới những chuyện xảy ra ở chỗ làm. Tôi không hy vọng một học sinh lớp ba có thể giúp được gì, tôi chỉ muốn chia sẻ buồn bực trong lòng, nhưng con tôi đã hỏi: “Thế mẹ đã giảng chân tướng cho người ta chưa?” Tôi trả lời một cách đầy giận dữ. Con tôi chỉ nhìn tôi. Lúc đó, dường như tôi nhìn thấy như Sư phụ đang nhìn tôi đầy từ bi. Đột nhiên, một luồng nhiệt ấm chạy lên đầu tôi: “À, họ khoa trương và gây chuyện để tôi giảng chân tướng cho họ. Họ sợ tôi coi thường họ.”

Tôi hướng nội và khám phá ra rằng tôi có tâm khinh thường. Tôi cảm thấy người thường thật là tầm thường, ích kỷ, và mê muội. Tôi cũng thấy tôi là một đệ tử Đại Pháp cao quý. Tôi nhận ra tâm “tự cho bản thân là chính” của mình.

Ngày hôm sau, tôi gặp họ và nói: “Tôi là đệ tử Đại Pháp. Một đệ tử nên đối xử mọi người bằng lòng tốt. Trước đây tôi đã sai. Làm ơn chỉ ra những điều không đúng để tôi có thể sửa đổi.”

“Chị đối xử tốt với mọi người sao? Chị là người tốt, còn chúng tôi là người xấu? Bọn tôi không chấp nhận những gì chị nói đâu?” Tôi không bị lay động mà tiếp tục phát chính niệm để loại trừ các nhân tố bất hảo đằng sau họ để tẩy sạch văn hóa đảng trong đầu họ.

Mỗi ngày tôi đều phát chính niệm để thanh lọc môi trường làm việc. Tôi sẽ nói với các nhân viên sự thật về Pháp Luân Đại Pháp bất cứ khi nào tôi có cơ hội. Dần dần, họ đã thay đổi, thậm chí, bất kỳ khi nào có một ai đó định kể một câu chuyện cười bậy bạ, người khác sẽ chặn lại và nói rằng: “Có nhiều người ở đây, đừng nói đùa kiểu như vậy.” Sau đó, họ đều chấp nhận việc tôi là một đệ tử Đại Pháp. Nếu ai đó cố tình gây chuyện với tôi, họ sẽ nói: “Người học viên này không phải người thường đâu.”

Chính niệm loại bỏ tà linh

Tôi nhớ có lần tôi vừa nấu xong bữa tối và đợi gia đình về ăn, tôi quyết định ngồi xuống để phát chính niệm. Ngay khi tôi ngồi xếp bằng và nhắm mắt lại, tôi nghe thấy: “Cô ta lại ở đây rồi!” Sau đó, có gì đó tựa nhưng một đám sương mù bắt đầu tan ra. Một lần, tôi dùng suy nghĩ của tôi để bao lấy nó và nói với nó: “Vũ trụ đang trong thời kỳ Chính Pháp. Nếu ngươi dừng lại không can nhiễu Sư phụ của ta nữa, và nhận ra Đại Pháp là tốt, ngươi sẽ có tương lai tươi sáng.”

Phần năng lượng sáng hơn đã trả lời: “Chúng tôi sẽ làm như vậy” nhưng phần năng lượng tối hơn không nói gì hết. Tôi biết rằng phần năng lượng tối kia được tạo ra bởi đám hắc thủ và lạn quỷ của cựu thế lực. Ngay khi nó muốn tản ra thì tôi đã phát chính niệm bài trừ nó, biến nó thành tro bụi và đặt vào trong túi, không để nó lại biến thành hình nữa. Kể từ khi bắt đầu phát chính niệm tiêu trừ tà ác, tôi vẫn luôn làm việc này

Phát chính niệm là thần thông mà Sư phụ đã cấp cho chúng ta. Thông qua việc phát chính niệm vài năm qua tôi đã có thể tẩy sạch những ngọn cờ đỏ cắm trên con đường của Trung tâm Đô thị Tài chính Quốc tế. Trước đây, bất kì lúc nào có lễ hội, màu cờ đỏ rợp trời hai bên đường, chất chứa đầy tà ác. Sau khi đọc tuần báo Minh Huệ về việc những lá cờ của tà đảng bị loại bỏ như thế nào, tôi bắt đầu phát chính niệm. Bắt đầu dịp năm mới, các lồng đèn giấy được treo thay vào chỗ lá cờ trong các sự kiện.

Tôi nhớ đợt Thế vận hội Bắc Kinh khi các đồng tu bị bắt cóc, một đồng tu và tôi ngồi đối diện trên con đường để bàn về các nỗ lực giải cứu. Một người mặc thường phục đứng cách chúng tôi năm, sáu mét dùng máy ảnh chụp hình. Tôi nói với đồng tu một cách bình tĩnh: “Đừng quay lại. Có ai đó đằng sau đang chụp hình tôi.”

Tôi dùng suy nghĩ của mình nói với không gian xung quanh: “Ngươi không thể làm việc này. Làm sao ngươi có thể chụp hình đệ tử Đại Pháp? Làm sao ngươi có thể hỗ trợ bức hại các đệ tử được?” Thế là người đàn ông bỏ máy ảnh xuống và bỏ chạy. Khoảng hai, ba phút trôi qua, anh ta nhận ra mình đang chạy đi nên đã lại quay lại về phía chúng tôi. Để bảo vệ đồng tu, không để ai nhìn thấy mặt cô, tôi đã đứng dậy để gặp người đàn ông đó. Người học viên đứng dậy bỏ đi. Người đàn ông kia muốn chạy theo cô, nên tôi đã đi chậm lại và nói với không gian phía trước tôi: “Không được theo!” Anh ta dừng lại và vòng qua nơi khác. Sau vài bước, tôi cảm thấy tiếc cho anh ta, nên tôi đã nói: “Đừng làm thế nữa.” Tôi nghe tâm của anh ta phản hồi: “Sống như thế này thật chán quá. Tôi sẽ không làm như vậy nữa.”

Trong khi học Pháp quy chính nhân tâm, chính niệm của đệ tử Đại Pháp đã giúp tôi vượt qua nguy hiểm. Trong suốt thời gian tu luyện, tôi hiểu sâu sắc rằng miễn là đệ tử Đại Pháp đặt tâm trong Pháp, làm bất kể việc gì cũng sẽ dễ dàng. Sư phụ đã an bài mọi thứ cho chúng ta.

Tôi rất vui vì được làm đệ tử của Sư phụ. Tôi thấu hiểu rằng nếu tôi chăm chỉ tinh tấn tiến lên, tu luyện sẽ không khó. Khó khăn nằm trong mỗi trở ngại ở trong tâm. Bước qua nó, hướng nội, xem xét mọi thứ bằng Pháp, thì tất cả các chấp trước đều bị phơi bày; và khi chúng ta có thể nhảy ra khỏi những suy nghĩ người thường, chúng ta chắc chắn đã đứng ngoài tam giới.

Con xin cảm tạ ơn cứu độ của Sư tôn!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/20/明慧法会–做社区工作-修心讲真相-281639.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/6/143520.html

Đăng ngày 16-01-2014; Bản dịch sẽ được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share