Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-11-2013] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi được sinh ra vào những năm 1980. Mẹ vợ tôi là một học viên, và vào đầu năm 2008, tôi bắt đầu tu luyện với ý định chữa bệnh.
Cuộc sống đầy đau khổ
Tôi sinh ra ở một ngôi làng và có sức khỏe kém khi còn là một đứa trẻ. Mỗi mùa cúm tôi đều bị ốm, và phải mất một tháng mới hồi phục.
Sau khi trưởng thành và bắt đầu đi làm, tôi đã dành hầu như toàn bộ thu nhập của mình vào việc trị bệnh. Tôi đã thử châm cứu, xoa bóp, thảo dược, và bất cứ phương thức nào tôi tìm được, nhưng không có kết quả. Ngoài việc bị lệch đĩa đệm thắt lưng, tôi cũng bị đau ở đùi, bị thoái hóa đốt sống cổ, v.v. Tôi thực sự phải chịu đựng rất nhiều.
Cuộc sống dường như ảm đạm và vô vọng. Tôi đã thử mọi cách trị liệu và nhiều loại thuốc mới nhưng luôn luôn thất vọng.
Vào đầu năm 2008, vợ tôi đặc biệt khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Công cùng với mẹ cô ấy. Thực tế, trước đó rất lâu cô ấy đã khuyên tôi, nhưng tôi đã bị ảnh hưởng bởi những lời phỉ báng của Đảng về môn tu luyện này. Cuối cùng, khi thực sự tuyệt vọng và dường như không còn sự lựa chọn nào khác, tôi quyết định tập thử. Mẹ vợ tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công và đưa cho tôi cuốn sách chủ đạo, Chuyển Pháp Luân. Bà ấy nói rằng tôi có thể gặp can nhiễu nhưng phải kiên định trong tu luyện, và Sư phụ có chăm lo cho tôi hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tôi.
Tôi gặp phải rất nhiều can nhiễu. Ngay sau khi tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, tôi ngáp liên tục. Tôi có động lực lớn là sẽ được chữa bệnh, vì vậy tôi buộc bản thân phải đọc xong cuốn sách trong vài ngày.
Khi tôi đọc lần đầu, dường như Chuyển Pháp Luân giải thích về việc làm người tốt như thế nào và hoàn toàn không giống những gì Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã tuyên truyền. Nhưng liệu tôi có thực sự khỏi bệnh không? Tôi đã không chắc chắn.
Vợ tôi, người bắt đầu tu luyện vào thời điểm đó, không ngừng khích lệ tôi. Cô ấy nói: “Rất nhiều người đã được phúc báo nhờ tu luyện. Anh đã thử rất nhiều loại thuốc, nhưng những thứ đó có giúp anh khỏi bệnh không? Hãy tu luyện cùng mẹ em.” Được vợ khích lệ và bị bệnh tật dày vò, tôi tiếp tục tu luyện, nhưng với tâm truy cầu.
Tạ ân Sư
Mẹ vợ tôi nói rằng, là một học viên mới, tôi nên học Pháp và luyện công nhiều hơn. Tôi có học Pháp, nhưng tôi chưa có thể ngộ thâm sâu, và chỉ học Pháp như thể mình đang hoàn thành một nhiệm vụ.
Nhưng tôi gặp khó khăn trong việc luyện công. Vì chấp vào an dật, tôi không thức dậy được khi chuông báo thức reo. Tôi chỉ muốn ngủ. Vợ tôi đã giúp tôi dậy sớm.
Luyện tĩnh công là một khảo nghiệm lớn. Chân tôi luôn cứng đờ, và tôi gặp khó khăn khi ngồi đơn bàn, chưa nói tới việc ngồi ở thế song bàn. Nhưng tôi nhớ Sư phụ đã giảng,
“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. “ (Bài giảng thứ Chín – Chuyển Pháp Luân)
Tôi tiếp tục tu luyện. Từ lúc chỉ có thể ngồi khoanh chân được nửa giờ cho đến một giờ, tôi đã dần dần thăng tiến. Để có thể ngồi song bàn lâu hơn một giờ, tôi buộc hai chân bằng băng vải, và cuối cùng đã vượt qua khảo nghiệm này.
Khi học Pháp nhiều hơn, tôi ngộ ra rằng mình nên buông bỏ chấp trước vào việc chữa bệnh. Cuối cùng khi có thể làm được việc này, nhiều phép màu đã triển hiện. Chỉ trong vài tháng, toàn bộ các triệu chứng bệnh tật của tôi biến mất. Thật là kì diệu! Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã tiêu trừ phần lớn nghiệp lực của tôi và chỉ để tôi chịu đựng một phần.
Tôi hoàn toàn buông bỏ chấp trước vào truy cầu chữa bệnh và bắt đầu nhận thức Đại Pháp một cách lý tính. Tôi kể với cha mẹ và chị của mình về tất cả những thay đổi đã được trải nghiệm, họ đều rất vui. Mẹ tôi và chị tôi đều đã đọc Chuyển Pháp Luân, và cha tôi thích xem các video giảng Pháp. Giờ đây tất cả họ đều cố gắng cư xử chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Mỗi khi tôi mang về nhà một ít tiền giấy có in những thông điệp về Pháp Luân Đại Pháp và nhờ họ tiêu tiền tại địa phương, họ đều sẵn sàng làm việc này và không hề sợ hãi.
Thực tế, Sư phụ đã chăm lo cho tôi từ trước khi đắc Pháp. Một lần khi tôi đang đi xe đạp sau giờ làm việc, tôi suýt bị một xe tải lớn đâm. Tôi tự động tránh nó bằng cách quẹo tay lái. Xe tải sượt qua tôi, và các đồng nghiệp ở sau lưng tôi đều rất sợ hãi. Giờ đây tôi ngộ ra rằng chính Sư phụ đã bảo hộ mình.
Đề cao và bắt kịp
Tôi làm việc ở một địa phương khác và chỉ có hai tháng mùa đông hàng năm để học Pháp với các đồng tu địa phương. Tại địa phương nơi tôi làm việc, tôi không thể liên hệ với các đồng tu và thậm chí không thể đảm bảo thời gian học Pháp và luyện công. Nhưng tôi biết rằng, là một đệ tử Đại Pháp, tôi phải học Pháp và luyện công và phải xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư phụ.
Mẹ vợ tôi nói rằng tôi có thể xin Sư phụ giúp khi gặp khó khăn, và nếu tôi có chính niệm, Sư phụ sẽ giúp. Đúng là như vậy! Khi làm việc ở địa phương đó, tôi thường xin Sư phụ giúp tôi học Pháp và luyện công. Sư phụ luôn luôn an bài cho những đồng nghiệp biết chân tướng về Pháp Luân Công, không hút thuốc, uống rượu sống cùng trong khu tập thể. Nếu tôi có chính niệm, tôi luôn luôn được giao các dự án có thu nhập cao hơn và nhiều cơ hội để chứng thực Pháp hơn. Ngay cả những lúc các dự án giao cho tôi không được tốt, tôi luôn có thể đặt việc học Pháp và luyện công lên hàng đầu. Đôi khi tôi sẽ tự thuê một căn hộ để có thể làm tốt ba việc.
Sau khi kiên định học Pháp, tôi ngộ ra sứ mệnh cao cả của một đệ tử Đại Pháp. Tôi hoàn toàn bỏ rượu (trước đây tôi đã nghiện rượu), ngừng đi bar, và lấy đồ của cơ quan, vốn là việc mà các nhân viên thường làm.
Đồng nghiệp được chứng kiến sự đề cao trong tâm tính và sức khỏe của tôi và ngưỡng mộ uy lực của Đại Pháp. Nhiều đồng nghiệp sống cùng địa phương nơi tôi làm việc, tất cả đều hiểu chân tướng và tôn trọng tôi. Bất cứ khi nào tôi đọc Chuyển Pháp Luân hoặc lập chưởng phát chính niệm, họ đều đóng cửa lại, đeo tai nghe lặng lẽ làm việc trên máy tính của mình. Một số thậm chí còn bảo vệ tôi khi tôi treo các biểu ngữ Pháp Luân Công. Tất cả họ đang chọn lựa tương lai tốt nhất cho mình.
Hai năm đầu, được mẹ vợ khích lệ, tôi đã làm một số việc chứng thực Pháp. Tôi phát tờ rơi giảng chân tướng, và dán áp phích Thần Vận cùng mẹ vợ vào những đêm tuyết rơi, v.v. Tôi cảm thấy những gì chúng tôi làm rất thiêng liêng. Tôi cũng giảng chân tướng trực diện, nhưng chủ yếu cho những người quen. Vì tôi không có nhiều ý niệm người thường mạnh mẽ hay sợ hãi vào thời điểm đó, kết quả khá tốt: hầu hết mọi người lắng nghe tôi và đồng ý thoái đảng. Tại nơi làm việc, tôi tiêu tiền có in các thông điệp về Pháp Luân Công, treo biển hiệu, v.v.
Sau đó, tôi mua một chiếc điện thoại giảng chân tướng. Bằng cách đó tôi có thể cứu người ngay cả khi tôi đang ở nơi khác và không thể tham gia các hạng mục khác.
Buông bỏ tự ngã, gọi điện thoại cứu người
Cùng với tiến trình Chính Pháp, tôi nhận thấy khoảng cách giữa mình và các đồng tu, tôi quyết không hài lòng với tình thế hiện tại và bước trên con đường của mình trong việc giảng chân tướng. Sau khi đọc các bài chia sẻ trên Minh Huệ về giảng chân tướng trực diện qua điện thoại, tôi rất cảm động. Tôi tự nhủ: “Tôi cũng sẽ buông bỏ tự ngã, chịu trách nhiệm đối với việc tu luyện và cứu độ chúng sinh.”
Khi chia sẻ ý tưởng của mình với các đồng tu, họ đều khích lệ tôi: “Nếu anh có tâm làm việc này, Sư phụ sẽ gia trì cho anh. Người đầu tiên anh gọi sẽ thoái Đảng’’.
Tôi chuẩn bị một điện thoại di động giảng chân tướng, liên tục nghe bản thâu âm trên điện thoại, sau đó soạn ra một số phiên bản riêng. Tôi chọn một vài số đã gọi trước đây. Tôi bật băng thâu âm giảng chân tướng cho những số điện thoại đó và kết quả rất tốt.
Ngày đầu tiên, sau khi thức dậy, tôi lên kế hoạch làm việc này, tôi thấy lo lắng và chán nản. Nhiều huyễn tượng xuất hiện trong tâm tôi: Tôi sẽ gặp những loại người nào? Họ sẽ hỏi những câu hỏi kỳ cục ra sao? Tôi nên phản ứng thế nào? Tôi bắt đầu mất can đảm.
Tôi cố gắng hết sức phủ nhận nó, nhưng vẫn không thể tĩnh tâm. Sau đó tôi nhận ra đó không phải là mình — chúng thuộc về các chủng quan niệm và giả ngã, Sư phụ mong muốn tôi vượt qua. Tôi quyết tâm loại bỏ can nhiễu của cựu thế lực và quyết định tập trung vào việc học Pháp.
Khi tôi không thể tập trung, tôi đã đọc:
“Thời gian thật sự là không nhiều quá đâu, nói kết thúc liền kết thúc, bước tiếp theo nói đến liền đến.” (Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York năm 2013)
Tôi rất cảm động và liên tục đọc câu này. Tôi biết Sư phụ đã điểm hóa cho tôi tân dụng thời gian và cứu nhiều chúng sinh hơn.
Khi phát chính niệm, tôi xin Sư phụ giúp tôi loại bỏ chủng tạp niệm, can nhiễu đến việc giảng chân tướng sử dụng điện thoại di động của mình.
Tôi tới một nơi yên tĩnh. Khi cố gắng bấm số điện thoại thậm chí tay tôi còn run cầm cập. Tôi đi tới đi lui, tâm trí trống rỗng. Khoảng 10 phút sau, tôi tự hỏi: “Liệu mình vẫn muốn tu luyện chăng?” Cuối cùng tôi đã nhấn số điện thoại. Thậm chí giọng tôi còn run rẩy. Tôi không sử dụng phiên bản chuẩn bị sẵn, chỉ nói chuyện với người ta hết sức tự nhiên. Tuy nhiên, kết quả bất ngờ thật tốt! Đó là một nam thanh niên. Anh ấy đồng ý thoái mà không hỏi nhiều câu hỏi. Sau cuộc gọi, tôi đã thật sự nhảy lên sung sướng. Tôi đã làm được việc đó! Tôi thành công với sinh mệnh đầu tiên mà tôi đã gọi thử, Sư phụ từ bi đã khích lệ tôi!Tôi trở nên tự tin hơn nhiều và gọi thêm một vài số. Một số không trả lời, một số bỏ máy giữa chừng, nhưng tôi vẫn rất cao hứng vì tôi đã thuyết phục một người thoái đảng thành công trong lần thử đầu tiên. Tôi ngộ ra rằng mình không nên giả định nó sẽ khó như thế nào trước khi tôi cố gắng và không nên quá coi trọng năng lực của bản thân, bởi vì “Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất -Chuyển Pháp Luân)
Sau khi ăn tối, tôi bị cản trở bởi chấp trước an dật, không muốn ra ngoài. Nhưng sau đó tôi đọc được điều này trong khi học Pháp:
“…‘tôi làm ra một cái gì đó là được rồi, thoả mãn rồi, tôi làm xong rồi’. Không được; đệ tử Đại Pháp bảo cứu chỉ một cá nhân là được sao? Không được; cần cứu rất nhiều. (“Giảng Pháp tại Hội sáng tác Âm Nhạc”)
Tôi cảm thấy điều đó ám chỉ tôi. Sau đó, tôi ra ngoài gọi cho nhiều người hơn.
Lần này là một phụ nữ trả lời. Cô ấy đã đồng ý với những gì tôi nói, nhưng do dự khi tôi khuyên cô ấy thoái Đảng. Tôi nói: “Cô đã hiểu rõ nguyên lý quả báo và chế độ độc tài của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Bây giờ tôi không đòi hỏi gì ở cô. Tôi chỉ hy vọng rằng cô sẽ có tương lai tươi sáng nhất.” Cô ấy nói: “Thôi được rồi, tôi thoái.”
Qua những trải nghiệm gọi điện thoại, tôi rút ra kết luận rằng học Pháp rất quan trọng: bất cứ khi nào tôi bị can nhiễu bởi tình hay nhiều chấp trước khác, luôn luôn có Đại Pháp khai ngộ và giúp tôi đột phá.
Khi tôi an dật và không muốn ra ngoài, tôi đọc những đoạn kinh văn này khi tôi học Pháp:
“Tâm linh của từng người đều [được] động chạm đến, mỗi cá nhân đều đang tu luyện bản thân mình một cách thiết thực, mỗi cá nhân đều đang suy nghĩ về việc có trách nhiệm như thế nào đối với sinh mệnh của mình! Tại sao một số người trong chư vị lại không thể?! Sư phụ thấy rất lo lắng cho chư vị! Sư phụ thấy rất lo lắng cho chư vị!” (Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York)
“Người tu luyện lấy việc thoát ly thế gian và viên mãn sinh mệnh làm mục đích; chấp trước vào bất kể những được-mất và lợi ích gì nơi thế gian đều không viên mãn được; bởi vì người tu luyện trong khi tu luyện tại thế gian chính là phải vứt bỏ tất cả các chủng loại tâm chấp trước của người thường thì mới có thể thành Thần. Nếu không, bất kể một cái tâm nào, bất kể một nhân tố vướng mắc nào, đều sẽ là một cái khóa khoá chắc người ta không ly khai [được]. Do vậy trong khi chứng thực Đại Pháp, khi mọi người đang cứu độ chúng sinh, cũng là đang tu luyện bản thân mình.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Manhattan 2005)
Pháp của Sư phụ làm tôi vô cùng xúc động. Nhờ học Pháp, tôi được chỉ dẫn và khích lệ của Sư phụ, cảm thấy ngày càng thuần thục hơn. Tôi đã loại bỏ càng ngày càng nhiều quan niệm của người thường và các vật chất xấu, tôi bắt đầu thấy cảm giác được việc thực tu.
Trên thực tế không phải là khó thực hiện những cuộc gọi điện thoại cứu người; trở ngại duy nhất chính là tự ngã. Mỗi lần trước khi tôi gọi điện thoại, tôi luôn luôn khích lệ bản thân mình: “Chỉ cần làm tốt những gì mình cần phải làm, bởi vì mình là một đệ tử Đại Pháp.” Tôi có rất nhiều trải nghiệm cảm động.
Một lần tôi hỏi: “Anh đã nghe nói thoái ĐCSTQ mang lại phúc lành chưa?” Anh ấy nói: “Tôi đã nghe nói rồi, nhưng tôi vẫn chưa thoái.” Sau đó, tôi nói: “140 triệu người ở Trung Quốc đang làm việc này, kể cả những nhà chức trách. Tại sao anh vẫn còn do dự? Anh ấy trả lời: “Tôi là một đảng viên. Tôi biết anh là người tốt. Tôi có hai người bạn là học viên Pháp Luân Công. Họ đã đến Bắc Kinh để nâng cao nhận thức về Pháp Luân Công và sau đó biến mất.” Tôi nói: “Tôi gọi anh chỉ để cứu anh. Hãy để tôi giúp anh thoái!” Anh ấy đồng ý và cảm ơn tôi. Đúng là một người tốt! Mọi người đang chờ được cứu!
Một lần khác, ngay từ khi bắt đầu cuộc trò chuyện, người mà tôi gọi nói rằng ông ấy là một đảng viên và ĐCSTQ đối xử với ông ấy rất tốt. Tôi nói: “Ông là một đảng viên. Điều đó cho thấy ông chắc phải tài giỏi. ĐCSTQ luôn luôn thu hút những người tài tham gia để làm cho nó tốt.” Ông rất hài lòng khi nghe điều này. Tôi tiếp tục: “Là một Đảng viên, ông nên hiểu những gì họ đang làm. Ông không thể là một người tốt và vẫn là một đảng viên. Tôi không yêu cầu ông thoái công khai, có thể chỉ cần thoái với bí danh và vô hiệu hóa lời tuyên thệ mà ông đã thề sẽ hiến dâng sinh mệnh của ông cho ĐCSTQ. Việc đó sẽ giúp ông bình an trong thảm họa mà không bị mất đi lợi ích hiện tại của mình. Ông có hiểu không?” Ông ấy trả lời với “Đúng vậy.” Sau đó tôi nhanh chóng nói: “Hãy để tôi giúp ông làm việc đó, được không?” Ông ấy nói, “Được rồi, cảm ơn anh.” Thêm một sinh mệnh được cứu.
Trong những ngày đầu tiên, tôi có thể cứu người mặc dù mỗi cuộc gọi không mất nhiều thời gian. Sau đó tôi gọi một số người nhiều lần, nhưng họ không thoái. Sau đó, tôi đã xuất niệm của người thường, nghĩ rằng luôn luôn có một số người không thể cứu và không nên lãng phí thời gian vào họ nữa. Vì đó là niệm bất chính, hiệu quả của các cuộc gọi điện thoại trở nên tệ hơn, hoặc không ai trả lời, hoặc họ gác máy.
Tôi nhận ra tâm tính có gì đó sai. Sau đó tôi đọc:
“Tặng mọi người hai câu này: “Vô phi thị nhân tâm, hữu tâm bất thị bi. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc 2004)
Sau khi xác định được sơ hở, tôi tiếp tục gọi và kết quả đã tốt hơn. Một người không đồng ý thoái cho dù tôi có nói gì đi chăng nữa. Sau đó tôi hỏi anh ấy: “Tôi đang gọi cho anh bằng thẻ điện thoại do tôi trả tiền và mất thời gian của tôi. Tại sao tôi lại làm việc này? Tôi chỉ muốn anh được cứu.” Cuối cùng, anh ấy đã đồng ý thoái.
Tôi rút ra rằng khi gọi điện thoại, chúng ta phải có tâm thái hòa ái từ bi, nghĩ đến người khác. Nếu ai đó đang làm việc, chúng ta nên ghi chú lại để chúng ta có thể gọi lại sau hoặc đề nghị các bạn đồng tu gọi.
Tôi đã từng tự mãn về những bản thảo tôi đã viết để thực hiện những cuộc gọi. Khi một số người nói rằng họ không thể hiểu tôi đang nói gì, tôi đã không coi trọng lời họ. Một ngày, tôi gọi một vài người, nhưng một số người không trả lời và một số cho biết họ không có thời gian.
Việc này thôi thúc tôi quay lại xét bản thân mình. Tôi nhận ra rằng khi chúng ta gọi điện, chúng ta không thể theo một khuôn mẫu cố định. Thay vào đó, chúng ta nên giảng chân tướng tùy theo nhận thức, tuổi tác của họ, v.v, như vậy sẽ khiến họ dễ thoái đảng. Chúng ta nên nói với họ một cách đường đường chính chính rằng chúng ta là đệ tử Đại Pháp.
Tôi đã có rất nhiều trải nghiệm về việc giảng chân tướng gần đây: tôi nhận thức được tầm quan trọng của việc học Pháp, và có những trải nghiệm tuyệt vời khi hướng nội, nhận thức được tầm quan trọng của làm ba việc. Tôi cảm thấy thật dễ chịu khi tín Sư tín Pháp và hành xử theo lời dạy của Sư phụ.
Chúng ta hãy học Pháp và cứu nhiều chúng sinh hơn vào thời điểm lịch sử quý giá này!
Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/22/-明慧法会—闻道艰难-认识使命-281640.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/19/143734.html
Đăng ngày 15-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.