Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-11-2013] Đôi lúc tôi cảm thấy thực sự buồn khi người ta không có sự lựa chọn đúng đắn, dù tôi có nỗ lực giảng chân tướng cho họ thế nào. Tôi biết, bởi vì tôi không học Pháp tốt, hoặc tôi đã quên phát chính niệm, hoặc là từ bi không đủ lớn nên tôi không lay chuyển được tâm của họ. Khi nhìn họ bỏ đi, tôi luôn tự hỏi, liệu họ còn có cơ hội nào khác được cứu không.
Là một học viên, tôi biết tôi nên thực tu chính mình để cứu độ người khác. Tôi thương những người dân quê tôi và tôi muốn đối xử với họ như người thân trong gia đình. Tôi thực tâm hy vọng rằng, tôi có thể cứu tất cả mà không bỏ sót lại ai.
Giảng chân tướng trong một mỏ than
Khi tôi làm việc trong thị trấn hoặc sống ở quê, viên chức Phòng 610 và công an ở địa phương, hoặc cán bộ của thôn thường xuyên quấy nhiễu tôi. Tuy nhiên, tôi đã giảng chân tướng cho từng người trong số họ. Khi tôi hỏi họ Pháp Luân Đại Pháp có tốt không, họ đều trả lời có. Nhưng họ yêu cầu tôi phải luyện tập ở nhà và viết một “bản cam kết” từ bỏ tu luyện.
Tháng 03 năm 2005, tôi tìm được một công việc tạm thời tại một mỏ than. Ngày đầu tiên làm việc, phó giám đốc Quách (tôi không biết họ) đến chỗ tôi ăn tối. Họ hàng của tôi nói với ông rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công. Tôi bảo ông hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, điều đó sẽ mang lại phúc lành cho cả gia đình ông.
Chỉ vài ngày sau khi bắt đầu công việc, hầu hết các đồng nghiệp đều biết tôi tập Pháp Luân Công. Phó giám đốc Quách luôn yêu cầu tôi nói về Pháp Luân Công cho mọi người xung quanh chúng tôi nghe bất cứ khi nào ông gặp tôi. Tôi nói về những gì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) làm với người dân Trung Quốc trong các phong trào chính trị, bao gồm Cách mạng Văn hóa, cuộc thảm sát ở quảng trường Thiên An Môn ngày 04 tháng 06, cũng như cuộc đàn áp Pháp Luân Công hiện nay. Tôi bảo họ về số lượng người đã chết trong nạn đói lớn đó. Những người xung quanh tôi cũng bổ sung thêm nhiều câu chuyện khác nữa.
Trong vòng ba tháng, tôi dần quen biết được hầu hết các đồng nghiệp. Nhiều người trong số họ không nhớ tên tôi, thay vào đó, họ gọi tôi là “Pháp Luân Công”. Tôi bảo họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và vì sao thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó sẽ mang lại cho họ một tương lai an toàn. Khi vài người trong số họ không đồng ý ngay, tôi lại tìm cơ hội khác để nói với họ lần nữa. Hầu hết các công nhân ở đây đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Không khí làm việc tại mỏ than rất yên bình.
Trong thời gian tôi làm việc dưới lòng đất để vận chuyển than lên mặt đất, sự cố mất điện đã xảy ra nhiều lần. Một lần trong thời gian mất điện, phó giám đốc gọi tôi đến và tập hợp tất cả các công nhân lại. Ông yêu cầu tôi nói nhiều hơn về Pháp Luân Công và về các sự kiện được che đậy khác. Mọi người trở nên im lặng để nghe tôi nói. Tôi cảm thấy như mình đang ở trong ánh đèn sân khấu. Tôi nói thêm về lịch sử giết chóc của ĐCSTQ, vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, sự thật về vụ tự thiêu được dàn dựng và Sư phụ đang cứu độ chúng sinh như thế nào. Những lời nói tốt đẹp của tôi đã lay động được các công nhân. Tôi vẫn còn nhớ tất cả ánh mắt chân thành mà họ nhìn tôi.
Chính niệm
Từ khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công xảy ra, tôi đã quanh năm phân phát tài liệu giảng chân tướng ở các thị trấn và thôn xã trên chiếc xe máy của mình. Tôi mong rằng có thể đưa tài liệu đến tận tay cho mọi người. Tuy nhiên, tôi thiếu chính niệm và bắt đầu xem việc giảng chân tướng như một nhiệm vụ thường trực. Vì vậy, tôi đã bị bắt giữ hai lần.
Sau một thời gian làm việc yên ổn trong mỏ than, can nhiễu bắt đầu xuất hiện. Giám đốc muốn sa thải tôi hai lần nhưng vị phó giám đốc lại không đồng ý. Vào ngày 01 tháng 07 năm 2007, giám đốc đã sa thải tôi dưới áp lực của các cơ quan chính quyền. Vợ tôi không phải là học viên nhưng cô ấy ủng hộ tôi. Tâm tính cô ngay thẳng và cô ấy khuyến khích tôi tìm các quan chức để hỏi cho ra lẽ.
Sáng ngày 02 tháng 7 năm 2007, tôi đến nói chuyện với trưởng phòng công an huyện. Ông đã đọc nhiều tài liệu giảng chân tướng. Tôi hỏi xem có phải ông là người đã ra lệnh cho giám đốc sa thải tôi hay không. Ông nói không phải và bảo tôi hãy hỏi Phòng 610 quận.
Trưởng Phòng 610 nói với tôi rằng cũng không phải là ông. Ông gọi cho giám đốc mỏ than ngay lập tức. Giám đốc mỏ nói với ông, các quan chức chính quyền thành phố, bao gồm cả thị trưởng, bí thư và chủ tịch Hội đồng Nhân dân yêu cầu ông làm như vậy sau khi phát hiện có nhiều tài liệu Pháp Luân Công trong thành phố. Tôi nhờ Trưởng Phòng 610 giúp tôi lấy lại việc làm để kiếm sống. Ông gọi cho thị trưởng ngay lập tức và bảo họ không nên sa thải người mà không có bằng chứng. Thị trưởng buộc phải đồng ý nói chuyện với giám đốc mỏ than trong vài ngày tới. Trưởng Phòng 610 biết rằng ông ta đang né tránh trách nhiệm và nói rằng ông sẽ giúp tôi giải quyết vấn đề.
Sau đó, tôi đã tìm ông ấy một vài lần. Ông đã liên lạc với các quan chức khác nhau và đang đợi giám đốc mỏ trả lời. Ngày 25 tháng 07 năm 2007, tôi tìm ông lần nữa và ông nói với tôi rằng, giám đốc mỏ không muốn tôi quay lại làm việc. Quan chức thành phố cho rằng họ không thể can thiệp vào chuyện riêng của công ty. Tôi bảo họ rằng tôi sẽ tiếp tục viếng thăm họ cho đến khi tôi được trở lại làm việc. Vợ tôi đã ủng hộ ý kiến của tôi.
Ngày 30 tháng 07 năm 2007, tôi đến nói chuyện với vị trưởng Phòng 610 lần nữa. Ông bảo tôi rằng, họ sẽ có phản hồi từ giám đốc mỏ sớm thôi. Tôi nói với ông ấy, tôi có thể cân nhắc đến việc đi làm ở chỗ khác, hoặc đến Bắc Kinh để kiến nghị cho trường hợp của mình. Khi tôi vừa về đến nhà, ông gọi cho tôi và thông báo tôi đi làm lại vào ngày mai. Vào hôm sau, khi tôi đến mỏ than, nhiều đồng nghiệp nói: “Pháp Luân Công quay lại rồi.”
Giảng chân trướng trực diện
Tháng 07 năm 2008, mỏ than tạm thời đóng cửa. Vì vậy, tôi mua một chiếc xe máy ba bánh để kinh doanh chở khách. Tôi biết rằng đây là một dịp tốt được an bài bởi Sư phụ để tôi giảng chân tướng cho mọi người. Một ngày kia, tôi chở hai cô gái. Cả hai nói rằng họ đã gia nhập Đội Thiếu niên và đã thề trung thành với ĐCSTQ. Tôi bảo họ: “Các cô nên suy nghĩ cẩn thận về lời thề của mình. Mỗi một triều đại đều có một kết thúc. Khi ĐCSTQ kết thúc, các cô cũng sẽ bị trừng phạt cùng với nó. Khi tàu Titanic chìm, dù cho các cô ở khoang nào, hạng nhất hay hạng thường, các cô cũng sẽ chìm cùng với con tàu. Chỉ bằng cách thoát khỏi nó, các cô mới được an toàn. Chỉ khi các cô nguyện ý rút khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, các cô mới được an toàn.” Họ đồng ý. Tôi nghĩ ra hai cái tên cho họ để tuyên bố thoái Đội. Tôi cũng nói với họ sự thật về vụ tự thiêu dàn dựng ở quảng trường Thiên An Môn, và bảo họ nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” để có được một tương lai tốt đẹp.
Một lần nọ, một cô gái rất vui vẻ lên xe. Khi tôi cố khuyên cô thoái Đảng và các tổ chức liên quan, cô nói: “Anh đã nói với tôi hai lần rồi.” Cô đã thoái Đảng và các tổ chức liên đới trước đó. Tôi xin lỗi vì đã không nhớ ra cô và khuyên cô niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”.
Một lần khác, tôi chở một cặp sinh viên. Tôi hỏi xem họ có biết sự thật về vụ tự thiêu không. Họ không biết. Tôi nói với họ rằng đó là một trò lừa bịp. Một trong hai sinh viên nói: “Người đàn ông lớn tuổi và người phụ nữ đến Bắc Kinh từ tỉnh Hà Nam, họ có thể mua xăng được ở đâu? Không có cây xăng trong 3 đường vành đai ở Bắc Kinh. Anh có nghĩ rằng họ chỉ cầm chai Coca, chờ phép màu cổ tích xảy ra và đổ đầy xăng cho họ? Và rồi họ đi đến quảng trường Thiên An Môn để tự thiêu?” Cả hai đều cười. Người sinh viên kia nói: “Có thể họ đem bình xăng theo khi đi xe lửa đến Bắc Kinh. Cả toa sẽ đầy mùi xăng. Nhân viên bảo vệ trên xe lửa không biết hoặc đối xử với họ như trường hợp ngoại lệ.” Tôi nói với họ: “Pháp Luân Công dạy nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn” và các học viên cố gắng để trở thành những người tốt hơn. Đại Pháp được cả thế giới biết đến. Đó là Phật Pháp. Ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” sẽ mang lại phúc lành cho các bạn.” Tôi hỏi xem họ có từng gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong hay không. Họ trả lời có. Tôi khuyên họ nên nguyện thoái xuất khỏi nó và họ sẽ có một tương lai tốt đẹp. Họ đồng ý. Tôi đã nghĩ ra hai cái tên để họ tuyên bố thoái Đội.
Giảng chân tướng trực diện phá tan quan niệm của con người và đánh thức thiện tâm của họ. Hầu hết mọi người tôi nói chuyện đều công nhận những gì tôi nói với họ. Nhưng một trong số họ hàng của tôi vẫn không chịu thoái ĐCSTQ mặc dù tôi đã nói chuyện với anh ấy nhiều lần. Tôi sẽ cố hết sức để làm tốt hơn trong tương lai.
Kết luận
Tôi lớn lên trong một gia đình nghèo với bốn anh chị em. Bây giờ tôi đang ở độ tuổi 40 và vẫn không có nhiều tiền. Khi bạn bè hoặc bạn học của tôi quây quần bên nhau, nhiều người trong số họ coi thường tôi và không thích nói chuyện với tôi. Nhưng tôi chủ động nói chuyện với họ bằng lòng từ bi. Đôi khi, họ lắng nghe, nhưng chỉ để tỏ ra lịch sự. Họ không thực sự tin những gì tôi nói với họ. Tôi cảm thấy buồn. Sư phụ giảng:
“Ta đến xã hội người thường, giống như đến khách sạn, tá túc vài ngày, rồi vội rời đi.” (Chuyển Pháp Luân)
Khi còn sống ở đây trong những năm tháng ngắn ngủi này, tôi nên tin tưởng Sư phụ và Đại Pháp, và làm hết sức để cứu độ chúng sinh với lòng từ bi. Tôi tin rằng hơn 14 năm chứng thực Pháp sẽ là một trang sử huy hoàng, vì chúng ta đã bước qua nó cùng với Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/18/明慧法会–在煤矿讲真相-281586.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/28/143413.html
Đăng ngày 15-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.