Bài viết của Xin Ming, một học viên ở Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ  07-08-2013] Ở Trung Quốc ngày nay, tham nhũng tràn lan trong mọi tầng lớp xã hội. Nhiều người sử dụng vị thế của họ trong công việc để kiếm lợi, gây nên nạn tham nhũng trong tất cả các cấp của xã hội. Mối quan hệ giữa con người với nhau dựa trên lợi nhuận và lợi ích cá nhân, và họ cạnh tranh với nhau. Các mối quan hệ trong gia đình và giữa bạn bè không còn tồn tại, và mọi người trở nên thờ ơ với nhau. Tại sao lại như vậy? Người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp đã giải thích:

“Nhân loại không có tín ngưỡng thì không có quy phạm đạo đức, thế thì nhân tâm sẽ không có Thiện niệm, mà sẽ bị tà niệm chiếm cứ. Nhân loại bấy giờ đạo đức sẽ mau chóng rớt xuống, dưới tác dụng của tà niệm sẽ khiến ai ai cũng thành kẻ địch. Chỉ vì thoả mãn lòng dục bản thân mà không điều ác nào không làm.” (“Thế nào là mê tín?”, Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi làm việc trong lĩnh vực tài chính. Trước khi trở thành một học viên, tôi là một người ích kỷ. Tiền bạc và lợi ích cá nhân là ưu tiêu hàng đầu của tôi và tôi không hề do dự khi làm tổn thương người khác. Vào đầu những năm 90, tôi đã là trưởng khoa của một trường ngân hàng và có quyền phê duyệt các kỳ nghỉ và đánh giá xếp loại bài thi. Tôi đã lạm dụng quyền hạn của mình và gợi ý cho các sinh viên đến cảm ơn, làm việc và biếu quà cho tôi. Tôi nghĩ tôi có năng lực lớn. Là một giáo viên, tôi đã không hổ thẹn về những gì mình đã làm và rất tự hào về khả năng kiếm lợi của mình.

Tu luyện trong Đại Pháp, trở nên khỏe mạnh và coi nhẹ danh và lợi

Tôi trở thành một học viên vào năm 1993 và học các nguyên lý của vũ trụ Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi nhận ra rằng con người là do Thần tạo ra và thuyết tiến hóa là không có thật. Tôi cũng biết được rằng làm điều tốt sẽ nhận phúc báo và những việc ác sẽ chịu quả báo (thiện ác hữu báo).

Tôi đo lường bản thân theo các nguyên lý của Pháp. Tôi biết hành xử tồi tệ của mình và trạng thái tinh thần yếu kém của mình đã mang đến nhiều nghiệp bệnh, như hội chứng mệt mỏi kinh niên, bệnh tim và viêm túi mật. Tôi hướng nội và tìm ra nhiều chấp trước, như theo đuổi danh và lợi, và đố kỵ. Tôi đã đồng hóa với các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, nghĩ cho người khác trước và trở nên vị tha. Một khi tâm tính của tôi được đề cao, tôi trở nên khỏe mạnh và cảm thấy rất nhẹ nhàng. Sư phụ Lý đã giảng “…vật chất và tinh thần là nhất tính.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu”). Đó là lý do tại sao các đệ tử Đại Pháp những người thực tu không cần uống thuốc để chữa bệnh.

Bởi đã buông bỏ các chấp trước về danh và lợi, tôi không còn hành xử như trước đây. Tôi hòa đồng với mọi người ở sở làm, và tôi cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện. Trong công việc của tôi ở trường ngân hàng và sau đó ở trong chính một ngân hàng, tôi đã hành xử theo nguyên lý của Pháp. Tôi làm việc chăm chỉ và được đánh giá là một nhân viên gương mẫu trong nhiều năm liền. Sau đó tôi bị các cơ quan hữu quan đưa tới trại lao động cưỡng bức, và khi tôi trở lại làm việc, tôi tiếp tục làm mọi việc theo các nguyên lý của Pháp và được khen ngợi tại nơi làm việc.

Vị trí của tôi là một nhân viên tín dụng. Đây là vị trí công việc đáng mơ ước của nhiều người ở Trung Quốc. Bởi vì tôi có quyền cho vay tiền, tôi có thể kiếm lợi được rất nhiều với vị trí này. Tôi đã nhận công việc này vì những nhân viên tín dụng khác đã tham ô và bị bắt.

Có một vụ gian lận ở ngân hàng nơi tôi làm việc. Một khách hàng đã mua chuộc một nhân viên tín dụng bằng quà cáp và đãi ăn tối. Họ đã lên kế hoạch tạo ra các món cho vay gian lận để kiếm khoản lợi kếch xù. Ngân hàng sẽ chịu tổn thất hàng triệu Nhân dân Tệ. Vụ việc đổ bể và bị vạch trần. Nhân viên tín dụng đó đã sử dụng các mối quan hệ của anh ấy để giảm tội đến mức thấp nhất và nhận được quyết định “sa thải trên danh nghĩa để điều tra thêm.”

Các viên chức của ngân hàng cũng phải chịu những hình phạt với mức độ khác nhau. Kể từ đó, họ trở nên rất cẩn thận trong việc lựa chọn các nhân viên tín dụng. Nhiều người cố gắng làm hài lòng chủ tịch ngân hàng nhưng không được nhận vào vị trí đó. Năm 2007, xảy ra tình trạng tăng đột biến nhu cầu vay để mua nhà ở và do đó thiếu các nhân viên tín dụng. Các lãnh đạo ngân hàng đã tìm kiếm trong số các nhân viên ngân hàng và chọn tôi làm nhân viên tín dụng. Họ nhận xét: “Mặc dù anh ấy tu luyện Pháp Luân Công, anh ấy là người ngay thẳng và trung thực. Anh ấy không tham lam và thích giúp người khác.”

Sau khi trở thành một nhân viên tín dụng, tôi đã làm mọi việc theo các nguyên lý của Pháp và buông bỏ các chấp trước về danh, lợi và tình. Tôi đã rất cố gắng hành xử dựa trên các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi từ chối nhận bất cứ thứ gì từ khách hàng và không chấp nhận những lời mời ăn tối của họ. Tôi thường gặp những khách hàng muốn tôi tạo điều kiện ngoại lệ cho họ. Tôi từ chối những ai không đủ tiêu chuẩn. Đối với những người đủ tiêu chuẩn nhận tiền vay, họ thường mời tôi ăn uống để cảm ơn. Tôi cũng sẽ lịch sự từ chối những đề nghị của họ.

Tôi không phàn nàn và chỉ phục vụ các khách hàng. Ví dụ, chúng tôi được yêu cầu phải đi cùng những khách hàng vay tiền tới Sở Bất động sản để xử lý giấy chứng nhận thế chấp. Hầu hết những nhân viên tín dụng đều ngạo mạn và hách dịch đối với những người vay tiền, nhưng tôi đối xử với họ tử tế và chuyện trò thân thiện với họ. Tôi đi cùng họ và không để họ phải trả tiền taxi cho tôi khi tới các đại lý nhà đất. Vì quá trình nộp tài sản thế chấp rất phức tạp và rắc rối, những người vay tiền thường rất căng thẳng và lo lắng. Tôi đối xử với họ như thể họ là người thân của mình và hướng dẫn họ trong suốt quá trình để họ có thể nhanh chóng nhận được khoản vay.

Sự tận tụy trong công việc của tôi đã ảnh hưởng tích cực tới các khách hàng. Họ thường muốn mời tôi đi ăn, nhưng tôi luôn luôn lịch sự từ chối lời mời của họ. Họ không thể hiểu tại sao, do đó tôi giải thích cho họ các nguyên lý về làm một người tốt theo yêu cầu của Pháp Luân Đại Pháp. Một khi họ hiểu được sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và biết được sự thật về cuộc bức hại cũng như sự tà ác của Đảng cộng sản Trung Quốc, họ đều vui mừng thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Nghĩ cho người khác trước trong khi làm công việc thư ký bán thời gian

Hai năm trước đây, tôi được yêu cầu đảm nhiệm một số công việc thư ký tại ngân hàng và thường viết các bài có chứa những thuật ngữ của Đảng mà ca ngợi Đảng. Tôi đã rất cố gắng giảm bớt hoặc bỏ đi những từ và những nội dung liên quan tới chế độ. Người ta khó có thể tìm thấy những cụm từ như “dưới sự lãnh đạo của Đảng” hoặc “dưới sự chỉ dẫn của các lãnh đạo của Đảng” trong các bài viết của tôi. Cấp trên của tôi đã nộp những bài báo cho lãnh đạo hoặc đọc chúng trong các buổi họp mà không sửa đổi gì, do đó, các đồng nghiệp của tôi cũng bớt nguy cơ bị đầu độc bởi văn hóa Đảng.

Dưới sự chỉ dẫn của Đại Pháp, tôi tiếp tục tu luyện và làm một người tốt. Tôi đã trải qua sự thay đổi lớn lao, từ một người ích kỷ dần dần trở thành một người vị tha, luôn nghĩ cho người khác trước. Vì tôi đã buông bỏ truy cầu danh và lợi, tôi đã nhận được nhiều lời khen ngợi từ người quản lý và các đồng nghiệp. Ví dụ, công ty thường trả tiền bữa tối cho chúng tôi khi chúng tôi làm ngoài giờ. Tôi sẽ chọn suất ăn rẻ nhất, trong khi các đồng nghiệp của tôi luôn luôn có xu hướng chọn đồ ăn đồ uống phung phí. Người quản lý của tôi đã khen ngợi tôi vì tôi đã làm những việc mà những học viên đều cho là cơ bản nhất.

Tôi thường sẵn sàng giúp đỡ các đồng nghiệp của mình. Họ tới gặp tôi bất cứ khi nào họ cần giúp đỡ vì tôi đáp ứng nhanh mà không phàn nàn. Tôi cũng chăm lo tới những việc ở chỗ làm. Ví dụ tôi sẽ sửa chỗ rò rỉ trong phòng vệ sinh hay báo tình hình cho người quản lý. Tôi cũng thiết kế và cải tiến những tiện ích trong khu vệ sinh. Những lời nói và hành động của tôi đã ảnh hưởng tới các đồng nghiệp của tôi và chứng thực hành vi tốt đẹp của các đệ tử Đại Pháp.

Là một người tu luyện Đại Pháp đường đường chính chính

Một số người khi đọc có thể hỏi: “Lãnh đạo của anh có biết anh tu luyện Pháp Luyện Công không? Anh có thực sự tu luyện một cách đường đường chính chính hay không?”

Tôi có thể nói với bạn rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công đường đường chính chính. Lý do tại sao tôi có một công việc ổn định là bởi vì tôi đã trải qua nhiều khổ nạn.

Mười năm trước đây, tôi được thả khỏi trại lao động cưỡng bức. Vì tôi không chịu chuyển hóa và không bao giờ từ bỏ tu luyện, các nhân viên phòng 610 và các cơ quan hữu trách đã theo dõi và cố gắng chuyển hóa tôi khi tôi trở lại làm việc. Một năm sau đó, tôi vẫn tu luyện Pháp Luân Công, vì thế cấp trên của tôi đã yêu cầu tôi lựa chọn hoặc là chuyển hóa hoặc là mất việc làm.

Quản lý của tôi, một người đánh giá cao đạo đức nghể nghiệp và những khả năng của tôi đã thông cảm với tôi. Anh ấy khuyến khích tôi chuyển hóa để tôi có thể giữ được công việc. Tôi không bị động tâm và đã giảng chân tướng Pháp Luân Công cho anh ấy. Tôi đã giải thích tại sao chúng tôi bị bức hại và nói anh ấy về những điều tà ác mà Đảng Cộng sản Trung Quốc đang làm. Sau nhiều cuộc thảo luận, cuối cùng anh ấy đã hiểu ra chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy tác động tới các cấp trên và giúp tôi giữ được việc làm.

Người quản lý đã giúp tôi sau đó dính líu vào một vụ bê bối tài chính. Vì lý do kỳ lạ nào đó, anh ấy đã không bị trừng phạt mà vẫn giữ được công việc và lương bổng. Các cơ quan hữu quan chỉ nghi ngờ về tính tin cậy của anh ấy. Nhiều đồng nghiệp nói rằng anh ấy đã rất may mắn. Tôi là người duy nhất biết được tại sao anh ấy lại may mắn như vậy – vì anh đã giúp đỡ một học viên Đại Pháp và được tưởng thưởng.

Đây là kinh nghiệm tu luyện của tôi khi làm việc trong lĩnh vực tài chính. Không chỉ tôi được hưởng lợi từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mà quản lý của tôi và những người khác cũng được hưởng lợi.

Xin chỉ ra những điều chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/8/7/在金融岗位中证实大法-277802.html

Bản tiếng Anh::https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/8/143078.html

Đăng ngày 19-01-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share