Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Vân Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 05-12-2013] Tôi đã không còn nghĩ đến việc đã đi bao nhiêu dặm đường, đã phát được bao nhiêu tài liệu giảng chân tướng, đã nói chuyện với bao nhiêu người. Tôi chỉ biết rằng giờ đây, tôi là người hạnh phúc nhất mỗi khi ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người về cuộc bức hại.
Tôi là một người nông dân bần cùng tại Trung Quốc Đại lục và chưa bao giờ có cơ hội được đi học. Do cha tôi mất năm tôi mới 12 tuổi, nên tôi sớm đã phải lao động, làm các công việc nặng nhọc như cấy cày, trồng trọt và dệt vải để trợ giúp gia đình. Giờ đây, tôi có thể đọc các sách Đại Pháp và làm ba việc một cách kiên định dưới sự bảo hộ của Sư phụ.
Đại Pháp đã giúp tôi biết chữ
Năm 1997, một học viên ở miền Bắc đã tới và dạy tôi Pháp Luân Công. Lần đầu tiên khi mở cuốn sách ra tôi đã khóc một cách buồn bã bởi tôi mù chữ và không thể đọc được sách như mọi người. Tôi đã quỳ xuống và nói với Sư phụ trong nước mắt: “Sư Phụ! Con không biết đọc! Xin Ngài hãy giúp con!”
Học viên A bước đến bên tôi và nói: “Từ mai bà đến nhà tôi và chúng ta sẽ cùng nhau học Pháp! Bà có thể đọc theo trong khi tôi đọc.” Chúng tôi đã cùng nhau học Pháp theo cách này được một năm. Khi đó, tôi đã 61 tuổi.
Đến năm 1999, tôi đã có thể tự mình đọc được sách Chuyển Pháp Luân. Lần đầu tiên, khi tự mình đọc được 12 trang đầu tiên, tôi đã xúc động và bật khóc. Tôi nói trong tâm: “Thưa Sư phụ! Như thế này vẫn chưa đủ, người khác có thể đọc được cả cuốn sách trong khi con chỉ có thể chỉ đọc được có 12 trang! Xin Ngài hãy giúp con!” Ngày hôm sau, tôi có thể đọc được thêm 20 trang nữa và nó đã dần dần tăng lên 30 trang. Sáu tháng sau, tôi đã có thể đọc được một bài giảng, và sau đó là năm bài giảng v.v.
Sư phụ từ bi đã giúp tôi, một bà lão nông dân già nua và mù chữ, đọc được hết sách Đại Pháp một cách dễ dàng và thoải mái. Tôi không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, tận dụng từng chút thời gian có được để đọc sách. Tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Phát chính niệm định trụ lại cảnh sát tà ác
Vào ngày 12 tháng 04, khi đang cùng với một đồng tu phô-tô tài liệu giảng chân tướng tại một cửa hàng, tôi bị chủ của hàng gọi điện thoại báo cảnh sát. Một nhân viên cảnh sát đến nhà tôi và nói: “Tôi biết mọi việc bà đã làm ở của hiệu phô-tô.” Tôi đáp: “Đại Pháp hồng truyền, người người đều có phúc, chỉ bởi Trung Cộng bức hại, vu khống Đại Pháp, chúng tôi mới phải bước ra giảng chân tướng, để cho chúng sinh biết được rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’.”
Trong khi cảnh sát lục soát nhà tôi, tôi phát chính niệm: ‘Không cho phép những người ác này tìm thấy bất cứ mẩu giấy nhỏ nào có liên quan đến Pháp Luân Công.” Họ chỉ lấy đi cuốn sổ ghi số điện thoại của con dâu tôi. Họ không tìm thấy bất cứ cái gì, vì tôi đã mang tất cả tài liệu ra ngoài. Tuy nhiên, tôi vẫn bị bắt và đưa đến đồn cảnh sát.
Trưởng đồn cảnh sát không chịu thả tôi và hỏi: “Ai đã cung cấp bản tài liệu gốc cho bà?” Tôi đáp: “Nếu tôi nói ai đưa cho tôi, ông có bắt họ không?” Tôi nghĩ thầm: “Tôi không thể làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Đại Pháp và Sư Phụ được, cũng như không thể phản bội các bạn đồng tu khác được.” Trưởng đồn cảnh sát đó cố gắng thuyết phục tôi rằng tôi sẽ được thả về ngay khi tôi khai ra các bạn đồng tu. Tôi đã xuất ra một niệm: “Hãy khiến cho những cảnh sát này định lại.” Bốn hoặc năm cảnh sát này đã bắt đầu rơi vào giấc ngủ sâu đến nỗi chảy cả nước dãi. Vào khoảng 03 giờ chiều, con trai tôi đã đến đón tôi về nhà.
Sư phụ vì tôi mà phải chịu đại nạn
Năm 2006, tôi bị một chiếc xe mô tô đâm phải trong khi đang giảng chân tướng ở Côn Minh. Tôi nghe thấy một âm thanh như dao sắc cắt vào củ cải vậy. Khi mở mắt ra, tôi rất ngạc nhiên khi thấy mình vẫn còn sống và không cảm thấy đau đớn gì cả. Tôi biết Sư phụ đã chịu đựng khổ nạn thay cho tôi, và các món nợ nghiệp của tôi đã được hoàn trả.
Người lái xe trẻ tuổi đã rất lo lắng, tôi đã an ủi cậu ấy: “Chàng trai trẻ, hãy bình tĩnh! Vì bác tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên bác không đòi hỏi tiền bạc gì ở cháu đâu. Sư phụ bác đã dạy bác trở thành người tốt tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Đừng lo lắng gì cả! Pháp Luân Đại Pháp thực sự siêu thường. Nếu hôm nay cháu đâm phải ai đó khác, thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác hẳn đấy. Sư phụ bảo vệ bác! Nếu cháu tin vào Pháp Luân Đại Pháp, cháu sẽ được phúc báo. Chàng trai trẻ, hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Sau đó, tôi đưa cho cậu ấy lá bùa Pháp Luân Đại Pháp và khuyến khích cậu ấy niệm “ Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Cậu ấy nói: “Hảo! Hảo! Cháu tin vào Pháp Luân Đại Pháp!”
Năm 2003, trong khi đang giảng chân tướng, cháu gái tôi bị xe hơi đâm, nhưng cháu không hề bị thương. Tôi biết đó là bởi Sư phụ đã bảo hộ cháu.
Tôi đi giảng chân tướng từ năm 2000, ngày cũng như đêm, nắng cũng như mưa, không quản thời tiết ra sao. Tôi không còn nhớ là mình đã phát bao nhiêu tài liệu, tờ rơi, đã cứu được bao nhiêu người, đã đi qua bao nhiêu dặm đường, nhưng tôi biết rằng tôi là người hạnh phúc nhất khi được ra ngoài giảng chân tướng. Trong tương lai, tôi sẽ tu luyện tinh tấn hơn nữa để không làm Sư phụ thất vọng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/12/5/一发正念-恶警就被定住了-283308.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/1/2/144160.html
Đăng ngày 13-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.