[MINH HUỆ -16-11-2013]

Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là một học viên ở độ tuổi 8X. Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã sống một cuộc sống vô nghĩa và có nhiều thói quen xấu. Sau khi đính hôn, tôi biết rằng bố mẹ chồng của mình cũng là những học viên Pháp Luân Công. Tôi đã từng nghĩ mình sẽ khiến họ bỏ tu luyện, nhưng kết quả lại ngược lại.

Bố mẹ chồng của tôi là những người lạc quan và luôn nghĩ cho người khác trước tiên. Họ tuân theo các nguyên lý của Chân-Thiện-Nhẫn và khác hẳn những gì truyền hình nhà nước đưa tin. Chúng tôi đã chung sống với nhau hòa hợp sáu năm kể từ ngày tôi lấy chồng. Tôi cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp cách đây 5 năm.

Tôi biết rằng mình còn nhiều thiếu sót và tôi còn cách xa yêu cầu của Pháp, nhưng tôi vẫn muốn tham gia vào dịp chia sẻ kinh nghiệm này, và chia sẻ với Sư phụ cũng như các đồng tu về kinh nghiệm tu luyện của mình.

Không dao động trước tình cảm con người

Từ nhỏ tôi đã rất sợ cha mặc dù tôi là con gái cưng của ông. Ông nóng tính và hay ném đồ đạc mỗi khi giận dữ. Tôi vẫn còn sợ ông ngay cả sau khi đã lấy chồng, vì thế tôi không dám nói với ông về việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng tôi nhận ra rằng tôi cần có trách nhiệm giảng chân tướng cho ông và cứu ông bởi ông là người có duyên tiền định với tôi khi chúng tôi là một gia đình.

Dần dần, tôi cũng giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho cha mẹ mình. Họ biết rằng bố mẹ chồng của tôi cũng là học viên và cảm thấy môn tu luyện rất tốt, nhưng lại lo sợ vì cuộc bức hại. Tôi không dám đề cập với họ rằng tôi cũng đang tu luyện Đại Pháp.

Vào dịp Tết năm ngoái, cha mẹ tôi đã mời chúng tôi và cả cha mẹ chồng đến nhà chơi. Hai ngày trước Giao thừa, chúng tôi đã đến nhà cha mẹ tôi. Khi hàng xóm nhìn thấy chúng tôi, họ ngạc nhiên về việc cha mẹ tôi và cha mẹ chồng có thể hòa hợp tốt với nhau. Cha mẹ tôi rất vui khi họ được hàng xóm khen như vậy.

Cha mẹ chồng tôi là những học viên lâu năm tu luyện tinh tấn. Họ dự định sẽ tận dụng cơ hội này để cứu chúng sinh. Họ đã mang nhiều tài liệu giảng chân tướng theo và chúng tôi dự định sẽ phát chúng ở làng của bố mẹ tôi.

Vào dịp năm mới, tôi đã ra ngoài cùng cha chồng để phát tài liệu trong khi mẹ chồng tôi ngồi chơi với bố mẹ tôi. Trên đường đi, tôi nhìn thấy nhiều camera theo dõi của Đài truyền hình CCTV và cảm thấy hơi căng thẳng. Cha chồng tôi trấn an tôi rằng mọi việc sẽ ổn. Tôi cảm thấy không dễ dàng chút nào nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành việc phát tài liệu.

Vài ngày sau, cha tôi gọi tôi đến gặp ông. Tôi thực sự đã lọt vào ống kính của CCTV. Cha chồng tôi vào lúc đó rất vững vàng, và ông đã không bị lọt vào ống kính của CCTV.

Khi vợ chồng tôi chuẩn bị đến nhà cha, tôi đột nhiên thấy bồn chồn, khó thở và chóng mặt, như thể có ai đó đang bóp cổ mình. Tôi đã phát chính niệm và cầu xin Sư phụ cứu giúp. Tôi cảm thấy khá hơn ngay sau đó.

Khi cha tôi trông thấy tôi, câu đầu tiên của ông là: “Tao sẽ từ mày nếu mày còn tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi mỉm cười với ông và nói: “Bố, con không từ bố vì bố uống rượu cả ngày và ném đồ mỗi khi tức giận. Làm sao bố lại muốn từ con chỉ vì con tu luyện để trở thành người tốt?” Bố tôi nói rằng ông ấy sẽ trả tiền cho tôi, và tôi có thể ra giá, miễn là tôi đồng ý từ bỏ tu luyện. Ông ấy đã khóc và cầu xin tôi.

Tôi không hề động tâm. Tôi tin rằng Sư phụ sẽ giúp tôi vượt qua khảo nghiệm về tình này. Tôi an ủi ông: “Con sẽ là một đứa con gái ngoan khi tu luyện để trở thành một người tốt hơn. Con không cần tiền. Tại sao bố lại bảo con từ bỏ một điều tốt như vậy? Chẳng nhẽ bố muốn con quay lại cuộc sống vô nghĩa như trước kia? Bố muốn con như vậy sao?”

Sau đó ông đề nghị tôi ly hôn. Tôi hỏi ông: “Bố đang làm việc tốt hay xấu đây? Tại sao bố lại muốn phá vỡ một gia đình hạnh phúc?” Ông không biết phải nói gì. Tôi cảm thấy trường không gian trở nên hòa ái hơn. Tôi hiểu rằng ông phản ứng theo cách này bởi ông lo lắng cho tôi. Tôi nói với ông rằng tôi muốn đòi công bằng cho Đại Pháp. Với những tuyên truyền vu khống từ các phương tiện truyền thông quốc gia, các học viên không có cách nào khác ngoài việc phát tờ rơi, dán biểu ngữ, và gửi email tài liệu giảng chân tướng. Cha tôi nói rằng ông ấy biết Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) xấu xa như thế nào và yêu cầu tôi về nhà với ông một thời gian.

Tôi đã trở về nhà thăm cha thường xuyên hơn. Tôi biết ông ấy cảm thấy vui khi gặp tôi. Ông ấy đã đọc tài liệu giảng chân tướng và hiểu tôi hơn. Tôi hi vọng có ngày ông sẽ tu luyện Đại Pháp bởi vì ông có thể ngồi song bàn rất tốt, tốt hơn tôi nhiều. Từ sự thay đổi của cha, tôi đã nhận ra tầm quan trọng của việc tín Sư tín Pháp. Nó giống hệt những gì Sư phụ đã giảng:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
(Sư đồ ân, Hồng Ngâm III)

Tu luyện để cứu độ chúng sinh

Tôi là quản lý tại một nhà hàng lẩu. Ngay từ đầu, tôi đã nói với chủ nhà hàng về Pháp Luân Đại Pháp và giảng chân tướng cho ông ấy. Ông ấy tin những điều tôi nói nhưng không muốn thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi đã cố hết sức để làm tốt công việc của mình. Mặc dù là một quản lý, nhưng tôi không ngại giúp bất cứ việc gì, ngay cả việc rửa rau, rửa nồi,… Tôi đã nhận được sự tín nhiệm của ông chủ và ông ấy đã giao cho tôi tất cả các chìa khóa. Công thức nước lẩu của cửa hàng là một bí quyết mà ông ấy đã phải mất rất nhiều tiền để có được. Ông ấy không bao giờ cho ai bước vào phòng chế biến nước lẩu của mình, nhưng tôi là một ngoại lệ.

Một nữ nhân viên phục vụ mới thường hay chửi thề. Một hôm, cô ấy chửi bới rất thậm tệ. Tôi không vui vì việc nhân viên chửi bới quản lý. Tôi biết rằng mình có chấp trước vào việc sợ mất mặt. Mặc dù tôi chịu đựng nó với nước mắt, nhưng tâm của tôi vẫn lay động. Tôi biết rằng mình chưa thật sự vượt qua tốt khảo nghiệm này và quyết định sẽ làm tốt hơn vào lần tới.

Khi tôi về tới nhà, chồng tôi thậm chí đã chửi mắng tôi thậm tệ hơn. Tôi vẫn không ngộ ra mà còn cảm thấy oan ức. Tôi khóc: “Tại sao tu luyện của mình lại gian khổ thế này?” Chồng tôi bật cười: “Tu luyện của người khác mới gian khổ, còn của em thì quá dễ dàng. Em không học Pháp luyện công đều. Vậy thì lấy đâu ra gian khổ?”

Anh ấy đã nói đúng. Tôi đã không chân chính tu luyện. Tôi đã bị dao động bởi hành vi của người thường. Sư phụ giảng cho chúng ta rằng: “…một ‘bất động’ có thể [ức] chế vạn động!” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada 2005) Sau đó, tâm tôi không bao giờ dao động nữa, bất kể người nhân viên kia có chửi rủa thậm tệ thế nào. Tôi thường rót nước cho cô ấy và mỉm cười cảm ơn cô ấy.

Một vài ngày sau, cô ấy đã đến tìm tôi nhờ giúp đỡ. Mí mắt của cô ấy bị mọc một chiếc mụn lớn màu trắng. Tôi bảo cô ấy hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Tôi cũng giảng chân tướng cho cô ấy và khuyên cô ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Không lâu sau, chiếc mụn trên mắt cô ấy biến mất. Cô ấy đã vui đến mức ôm lấy tôi.

Cô ấy hứa sẽ không bao giờ chửi rủa nữa. Cô ấy sẽ bị phạt 50 đồng mỗi lần nếu cô ấy lại lặp lại việc đó. Khi những người khác chửi rủa cô ấy và cố làm cô ấy bị phạt, cô ấy không đáp trả họ. Một tuần sau, cô ấy nói với tôi rằng cảm giác không chửi rủa người khác thật là tốt.

Ông chủ của tôi, người chủ cửa hàng, có một người bạn làm ở Phòng 610. Ông ấy đã từng đưa ông chủ tôi đến thăm quan một trại lao động cưỡng bức. Ông ấy nghĩ rằng các học viên đều không bình thường và không hiểu những việc chúng ta làm. Đó là lý do ông ấy không thoái Đảng.

Khi tôi thấy có vấn đề trong nhà bếp, như việc người làm lấy trộm hải sản đắt tiền, tôi đã từ bi nói chuyện với họ. Tôi cũng nhắc ông chủ mình về vấn đề này. Vì vậy, ông ấy ngày càng tín nhiệm tôi. Sau khi thấy được sự chân thành của tôi, cuối cùng ông ấy đã quyết định thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi biết rằng mình còn cách xa tiêu chuẩn của Đại Pháp và còn nhiều chấp trước mặc dù đã tu luyện năm năm. Nhưng bất kể con đường tu luyện còn dài đến đâu, tôi sẽ quyết tâm bước đi để trở về nhà cùng Sư phụ.

Tạ ơn Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/16/明慧法会–公婆帮我-我帮众生-281637.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/23/143357.html

Đăng ngày 29-11-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share