Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ  15-09-2013]

Tôi đắc Pháp vào năm 1998. Dưới sự chăm sóc của Sư phụ tôn kính, cùng với sự giúp đỡ và khích lệ của các học viên khác trong suốt những năm qua, tôi đã có thể vững lòng vượt qua đủ loại khổ nạn.

Có rất nhiều điều tôi muốn kể với Sư phụ vĩ đại và chia sẻ cùng các đồng tu. Nếu có bất cứ điều gì chưa phù hợp, xin từ bi chỉ rõ.

1. Từ cõi chết trở về sau khi đắc Pháp và bắt đầu tu luyện

Trước khi  đắc Pháp, cơ thể tôi đầy bệnh tật. Tôi đã đi khám nhiều bác sỹ, nhưng những thuốc mà tôi uống không có hiệu quả. Tôi không thể ăn, chán nản, và thậm chí nghĩ rằng mình sẽ chết sớm. Sau đó, tôi nghe nói rằng Pháp Luân Công có thể chữa bệnh, vì vậy tôi đã đi khắp nơi để hỏi và tìm kiếm. Cuối cùng, tôi cũng gặp được các học viên Pháp Luân Công. Khi họ thấy rằng tôi thậm chí không thể đứng vững, họ nói rằng những người bệnh nặng không được phép học. Tôi đã nói rằng tôi phải học bằng được.

Tôi nhờ chồng mình học các bài công pháp trước và sau đó dạy lại tôi khi trở về nhà. Chồng tôi đã giữ tôi đứng trong khi dạy tôi. Không lâu sau đó, trạng thái tinh thần của tôi đã cải biến và các cơn đau của tôi đã giảm đi nhiều. Tôi bắt đầu có hy vọng. Một vài tháng sau khi tôi bắt đầu luyện công, tất cả các bệnh của tôi đã được chữa khỏi. Toàn thân tôi nhẹ nhõm và tôi tràn đầy năng lượng, một trạng thái chưa từng có. Tôi đọc Chuyển Pháp Luân khi có thời gian, và với sự giúp đỡ của chồng tôi và các học viên, tôi có thể theo học. Tôi đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp như vậy.

Sau khi các bệnh tật của tôi được chữa khỏi, Sư phụ tiếp tục tịnh hóa thân thể tôi và tôi thường cảm thấy nóng, bị tiêu chảy và có máu trong trong phân. Thông qua việc xem các video bài giảng Pháp, nghe các băng ghi âm và học Pháp, tôi hiểu rằng Sư phụ đang tiêu trừ nghiệp lực cho mình. Do đó, tôi có thể vượt qua những khảo nghiệm nhỏ này và các khổ nạn một cách dễ dàng.

Tuy nhiên, một năm sau, một ngày nọ tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe. Tôi cảm thấy rằng một khảo nghiệm lớn về tiêu nghiệp đang tới. Tôi gọi cho chồng tôi và nói với anh ấy rằng khảo nghiệm này có lẽ rất lớn và rằng nếu tôi không vượt qua, xin đừng đưa tôi tới bệnh viện (Chồng tôi không tu luyện). Anh ấy nói rằng anh sẽ không làm thế. Nếu có chuyện gì xảy ra, anh biết giải thích thế nào với gia đình chúng tôi? Tôi nói: “Đừng sợ. Anh hãy lấy giấy bút và ghi lại những gì em đã nói. Em sẽ ký để mọi người thấy rằng cái chết của em không liên quan đến anh.” Cuối cùng, anh ấy đã thực sự lấy giấy bút viết lại và tôi đã ký vào đó.

Đúng như tôi dự đoán, cuộc vật lộn tiêu trừ nghiệp lực này quả là khốc liệt. Tôi không thể ăn được thứ gì. Nếu tôi cố gắng ăn, tôi sẽ rất đau đớn và sẽ nôn ra. Toàn thân tôi đau đớn. Tay tôi, đùi tôi và dạ dày đau đến mức khi chạm vào đó thì như bị dao cắt vậy. Tôi không thể ăn và cũng không thể đại tiện. Dạ dày tôi phồng lên ngày càng lớn. Tôi đau đến mức vật vã trên sàn nhà trong ba ngày đầu tiên. Tuy nhiên, tôi có ý niệm kiên định rằng đây không phải là bệnh, đó là tiêu nghiệp. Tôi chắc chắn sẽ không chết.

Tôi gọi cho một đồng nghiệp tin cậy nhất của mình (cô ấy không phải là một học viên) nhờ chăm sóc tôi và trợ giúp chồng tôi để giúp tôi vượt qua khổ nạn này. Ba ngày sau, tôi rơi vào hôn mê. Ba ngày tiếp theo nữa, tôi không cảm nhận được hơi thở của mình nữa. Mắt tôi nhắm chặt. Khi đồng nghiệp của tôi thấy đùi tôi cứng dần, cô ấy nghĩ rằng tôi đã chết và trở nên sợ hãi đến mức cô ấy đã bỏ về nhà.

Lúc đó, tôi đang ở trong ký túc xá của nhà máy, và các đồng nghiệp thực sự nghĩ rằng tôi đã chết. Vào ngày thứ bảy, khi con trai tôi nhìn thấy tôi, cháu nói: “Sao mẹ không ra đi đi? Mẹ đừng chịu đựng như thế này.” Chồng tôi đã nắm chặt tay tôi và anh rất đau buồn. Đột nhiên, anh cảm thấy tay tôi khẽ cử động và anh bắt đầu gọi tên tôi. Tôi từ từ mở mắt và tôi đã tỉnh lại. Tôi đã vượt qua khảo nghiệm sinh tử.

Sau khi tỉnh dậy, tôi rất khát và muốn uống nước, vì vậy chồng tôi đưa tôi một cốc nước ấm. Anh giúp tôi nhấp một ngụm, và vì tôi cảm thấy rất lạnh, anh đã đi đun nửa bình nước. Anh rót một cốc nước nóng và muốn để nó nguội bớt trước khi đưa cho tôi uống. Đột nhiên, tôi với tay lấy cốc nước và uống hết một mạch. Tôi không biết sức mạnh của mình đến từ đâu. Sau khi uống nước nóng, tôi cảm thấy khỏe ra và tiếp tục uống một cốc nước nóng khác. Mọi người đều sững sờ. Chị gái tôi nói: “Cô ấy đã uống hết hai cốc nước sôi. Cô ấy chắc hẳn phải mất hết cảm giác trong dạ dày, thế nên cô ấy mới không nghĩ là nó nóng.”

Tôi đã ngủ rất ngon vào tối hôm đó. Khi tôi tỉnh dậy, tôi cảm thấy thèm ăn. Sau khi tắm rửa xong, chồng tôi giúp đỡ tôi và chúng tôi đi ra ngoài. Chúng tôi ra ngoài đúng vào giờ đổi ca. Toàn bộ nhà máy với hơn 1.800 công nhân đã được thấy một người bị coi là đã chết lại đột nhiên còn sống và đi lại. Đây thực sự là một tin sốt dẻo.

Sau khi ăn một bát mỳ tôm lớn, tôi đã hoàn toàn bình thường và không còn thấy đau.

Sự việc xảy ra là một bằng chứng cho thấy sức mạnh kỳ diệu của Đại Pháp, và tất cả mọi người đều nói rằng thậm chí một người đã chết mà tu luyện Pháp Luân Công cũng có thể sống lại. Sau đó, ngày càng có nhiều người trong nhà máy chúng tôi bắt đầu tu luyện. Tôi cũng trở thành một người nổi tiếng.

2. Tôi vấp ngã

Sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, do cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản và vì chưa học Pháp sâu và thiếu tự tin, tôi từ từ buông lơi việc học Pháp và luyện công. Dần dần, tôi trở nên chấp trước vào làm các việc nhà và sau đó, tôi thậm chí còn không học Pháp và luyện công. Tôi thậm chí còn say mê chơi mạt chược. Sau đó con trai tôi lập gia đình và có con, và thậm chí cả ngày tôi còn bận rộn hơn với việc chăm sóc đứa cháu trai và làm việc nhà. Tôi rớt xuống và hoàn toàn cư xử như một người thường.

Sư phụ đã dạy:

“Ðã không làm theo yêu cầu của Pháp, [chư vị] không là người của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi; thân thể của chư vị sẽ lùi lại trở về vị trí người thường, những thứ không tốt cũng quay trở lại chư vị, bởi vì chư vị muốn làm người thường.” (Bài giảng thứ 2, Chuyển Pháp Luân).

Một lần nữa tôi lại bị ốm và do đau đớn, tôi không thể chịu đựng được nếu có ai chạm vào bất kỳ nơi nào trên cơ thể tôi. Vì tôi đã buông lơi việc học Pháp, tôi không nhớ rằng tôi là một học viên. Tôi đồng ý tới bệnh viện và phải truyền nước. Tuy nhiên, tôi không khá hơn. Thay vào đó, tất cả nước muối được truyền vào tĩnh mạch tôi đều ộc ra từ mồm tôi. Bác sỹ hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra vậy, và tôi đột nhiên ngộ ra và nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công. Mọi thứ đều không có tác dụng đối với người chân tu khi họ tới bệnh viện điều trị.” Bác sỹ nói: “Vậy thì chị nên về nhà và luyện công.”

Tôi ngộ ra rằng Sư phụ vẫn đang chăm sóc tôi và không bỏ rơi tôi – một đệ tử không tinh tấn. Tôi phải về nhà và luyện công. Sau khi về nhà, tôi tới gặp một đồng tu cũ. Anh ấy nói một cách phẫn nộ: “Tôi không muốn gặp chị. Tôi cảm thấy giận dữ khi tôi nhìn thấy chị.”

Trước khi tôi bắt đầu tu luyện, nếu ai đó mà nói với tôi kiểu đó, tôi sẽ tát vào mặt anh ta hoặc ít nhất là cũng tranh cãi với anh ta. Tuy nhiên, lần này tôi đã không nói một lời nào. Tôi cảm thấy Sư phụ đang dùng những lời của học viên đó để phê bình tôi. Khi tôi trở về nhà, tôi lấy ra tất cả các sách Đại Pháp của mình. Nhìn ảnh Sư phụ, tôi đã khóc. Tôi khóc cả buổi tối trong niềm hối hận sâu sắc. Tôi nói: “Con đã để Sư phụ thất vọng! Kể từ giờ trở đi, con sẽ luôn luôn theo Sư phụ và bước đi trên con đường chứng thực Pháp.”

Sau đó, tôi học Pháp và ngồi trong tư thế song bàn và chịu đựng cơn đau trong hơn nửa giờ. Tôi ngủ say sau đó. Ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy, tất cả các cơn đau của tôi đã hoàn toàn biến mất.

3. Buông bỏ tình thân quyến, không gì có thể ảnh hưởng tới tôi

Kể từ bài học đó, tôi đã kiên quyết tự nhủ: “Kể từ nay trở đi, không ai có thể thay đổi được quyết tâm tín Sư tín Pháp của tôi. Tôi sẽ không chỉ tinh tấn học Pháp và luyện công. Tôi cũng sẽ ra ngoài giảng chân tướng và phát tài liệu hàng ngày.” Tôi giảm bớt các công việc nhà và không còn quá chăm lo cho đứa cháu trai của mình. Con trai tôi rất buồn và cố gắng ngăn cản tôi. Ngoài ra tôi đã bị bắt và bị đưa tới đồn cảnh sát vài lần và bị giam giữ. Sau đó con trai tôi đã cố gắng hơn nữa để ngăn cản tôi tu luyện. Cháu cố buộc tôi phải từ bỏ tu luyện nhiều lần, nhưng tôi không bị lay chuyển.

Một ngày nọ cháu đột nhiên cầm một con dao dài và chĩa nó vào ngực mình. Cháu nói: “Hãy để con hỏi mẹ lần nữa. Nếu mẹ vẫn còn muốn tu luyện (Pháp Luân Công), con sẽ tự đâm mình.” Tôi ngạc nhiên và đột nhiên nhớ tới những lời Sư phụ dạy “Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được.” (Chuyển Pháp Luân). Tôi nghĩ: “Nếu nó là con trai tôi, nó không thể ra đi. Nếu nó không phải là con trai tôi, tôi không sợ nếu nó ra đi. Tôi sẽ không để bất cứ điều gì ảnh hưởng đến tôi.”

Tôi không biết dũng khí đến từ đâu, nhưng tôi chỉ la lên: “Mẹ phải tu luyện đến cùng!” Sau đó tôi sụp xuống đất, và nước mắt chảy dài trên má tôi. Tôi không muốn ngẩng đầu lên và nhìn nó. Tôi nghe thấy tiếng con dao rơi xuống sàn. Con trai tôi chạy đi, và sau đó, cháu không còn gây phiền toái cho tôi nữa. Sau đó tôi ngộ ra rằng chính Sư phụ đang khảo nghiệm tôi để giúp tôi vượt qua chấp trước vào tình thân quyến.

4. Trợ giúp Sư phụ trong việc chứng thực Pháp và làm tốt ba việc

Khi mới bắt đầu tu luyện, tôi rất ít khi đọc sách, nhưng bây giờ tôi có thể đọc tất cả các sách Đại Pháp. Hàng ngày, tôi dậy lúc 3 giờ sáng để luyện công và học Pháp. Ngoài việc làm một ít việc nhà hàng ngày, tôi đi phát tài liệu và khuyến khích mọi người thoái Đảng bên cạnh việc ra ngoài giảng chân tướng. Tôi phân phát tài liệu tới các khu dân cư, các trung tâm mua sắm, và các siêu thị. Tôi đi bộ từ phố này sang phố khác, tới các thành phố và làng quê. Tôi cũng đã giúp thành lập hàng chục nhóm học Pháp. Chúng tôi học Pháp và cùng chia sẻ. Cả học viên mới và lâu năm cùng đề cao nhanh chóng.

Một ngày tôi nói chuyện về những cái răng với một học viên khác vì tôi có một cái răng sâu và hai cái răng lung lay sắp gãy. Có thể là do chấp trước mà cuộc thảo luận đã lệch khỏi Pháp, chiều hôm đó, một nửa cái răng sâu đột nhiên rơi ra cùng với chân răng. Sau đó cái răng bắt đầu đau và nó trở nên càng ngày càng đau hơn. Cuối cùng, đầu tôi thậm chí cũng bắt đầu đau. Tôi không nấu bữa tối, cũng không ăn tối. Tôi không thể ngủ hay ngồi.

Tôi nhờ chồng tôi bật các bài hát Đại Pháp cho tôi nghe. Khi tôi nghe, răng của tôi không đau nhiều nữa và tôi bắt đầu ngân nga theo. Tôi không biết mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào. Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi sờ vào răng của mình. Ồ! Nửa cái răng với một cái lỗ đã nhẵn thín. Tôi nhìn vào gương và thấy nửa cái răng bị gẫy đã được thay thế bởi một cái răng mới sạch bóng.

Trong buổi học Pháp nhóm ngày hôm sau, tôi đã kể với mọi người chuyện xảy ra. Tất cả mọi người nhìn vào răng tôi và nói rằng đó là một kỳ tích. Đồng thời, hai cái răng lung lay cũng đã chắc trở lại, và tôi có thể ăn bất cứ thứ gì.

Sau đó, khi tôi có một chấp trước, răng của tôi bắt đầu lung lay. Khi chính niệm của tôi mạnh, răng của tôi cũng chắc khỏe. Sau đó, tôi đã nghĩ rằng tôi phải hoàn toàn phủ nhận an bài của cựu thế lực. Răng của tôi phải chắc khỏe, và thế là răng tôi đã không bao giờ rụng nữa.

Trải nghiệm của tôi là, miễn là chúng ta tín Sư tín Pháp, có chính niệm và chính hành, không có khảo nghiệm hay khổ nạn nào mà chúng ta không thể vượt qua, và kỳ tích sẽ xuất hiện.

Được Phật ân hạo đãng của Sư phụ chiếu rọi, một đệ tử chỉ có thể tinh tấn và trở thành một lạp tử của Đại Pháp theo Sư phụ trở về nhà.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/8/25/信师信法-创造一个个人间奇迹-278627.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/10/5/142533.html

Đăng ngày 27-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share