Bài viết của một học viên ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-07-2013] Sáu người từ công ty cũ của tôi, bao gồm cán bộ hưu trí và nhân viên an ninh, đã tới nhà tôi vào tháng 06 năm 2012. Tôi lịch sự mời họ vào nhà uống trà. Một cán bộ hưu trí nói: “Lãnh đạo công ty muốn nói chuyện với cô. Vậy mời cô đi theo chúng tôi.” Ngay lập tức tôi nhớ tới lời giảng của Sư phụ,

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi nói với họ: “Tôi sẽ không đi đâu hết. Nếu muốn nói gì thì hãy nói ở đây đi.” Họ nói với tôi là họ muốn tôi tham gia một “khóa học”. Tôi biết họ muốn đưa tôi tới một trung tâm tẩy não của thành phố.

Tôi nói: “Được rồi, vì các anh đã đến đây, vậy chúng ta sẽ nói chuyện với nhau thẳng thắn và tôi sẽ kể cho các anh sự thật.” Trong khi đang nghĩ cách giải thể các nhân tố và sinh mệnh tà ác đang kiểm soát họ, tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công, và tất cả các học viên Pháp Luân Công đều tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành người tốt. Điều đó thì có gì sai? Giang Trạch Dân đã đàn áp chúng tôi. Các anh có biết đối lập với Chân – Thiện – Nhẫn là gì không? Là giả, ác, đấu. Các anh muốn đưa tôi tới trung tâm tẩy não để ‘chuyển hóa’ tôi. Các anh muốn ‘chuyển hóa’ tôi thành một người dối trá, xấu xa và tranh đấu hay sao? Tôi không chấp nhận.”

Tôi tiếp tục nói: “Các anh có để ý xã hội ngày nay đã trở thành thế nào không? Quan chức tham nhũng và nhận hối lộ. Họ tiệc tùng nhậu nhẹt, cá cược, và mua dâm. Hàng hóa giả và thực phẩm độc hại tràn lan, trộm cắp và giết người bừa bãi. Các anh đã bao giờ thấy các học viên Pháp Luân Công làm những việc đó chưa? Đã có học viên nào dùng bạo lực chống lại khi họ bị bức hại chưa? Chúng tôi luôn tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn khi đối xử với các anh. Các anh có biết rằng Pháp Luân Công đã được phổ truyền tại hơn 100 quốc gia và vùng lãnh thổ không? Trên thế giới duy chỉ có chính quyền Trung Quốc là bức hại môn tu luyện này. Các anh có bao giờ tự hỏi vì sao chưa? Để tôi nói cho mọi người biết nhé, Đảng đã quá hủ bại rồi, không thể nào cứu vãn được nữa. Người người đều biết Trời sẽ tiêu diệt nó. Thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là cách duy nhất để tự cứu mình. Vì bản thân và gia đình, các anh đừng bức hại Pháp Luân Công.”

Có hai người chăm chú lắng nghe tôi. Nhưng người đứng đầu cán bộ hưu trí lại nóng nảy giục nhân viên an ninh: “Gọi cho họ và bảo họ lên đây.” Tôi hiểu ra là còn có người trực sẵn dưới nhà. Người nhân viên an ninh không trả lời, và tôi nói với anh: “Đừng nghe ông ấy. Vì tương lai của anh và gia đình, đừng gọi cú điện thoại này. Anh biết rằng làm hại người khác sẽ gặp quả báo mà.”

Người cán bộ hưu trí đứng lên và nói với anh ta: “Anh phải tuân lệnh thượng cấp kể cả khi họ sai.” Tôi nói: “Chính ông mới thật đáng thương. Ông không thể phân biệt đúng sai. Vì bản thân, đừng làm như vậy. Những người từng làm điều ác trong thời Đại Cách mạng Văn hóa, hay giúp đỡ bè lũ bốn tên, đều đã tự tử hoặc bị xử tử.”

Người cán bộ hưu trí đi qua đi lại đầy vẻ hăm dọa. Tôi tiếp tục khuyên ông ta không làm điều xấu, nhưng lại nhận được câu trả lời thờ ơ: “Tôi không tin chị. Và tôi không muốn nghe. Tài liệu về các chị tôi đã xem qua, và tôi biết sự thật.”

Tôi nói chuyện trong một tiếng đồng hồ, nhưng có vẻ như ông ta không thể cứu được. Ông ta ngồi xuống. Tôi cũng ngồi xuống gần ông ta và bắt đầu phát chính niệm. Không ai nói gì trong vòng 10 phút. Sau đó ông ta tự mình gọi điện thoại bảo những người đang trực ở dưới lên.

Tôi đi vào phòng ngủ và ngồi trên giường. Tôi phát chính niệm giải thể tất cả tà ác và các nhân tố đang kiểm soát họ. Tôi có thể nghe họ nói chuyện với chồng mình (người không phải học viên) bên ngoài, thuyết phục anh rằng tới trung tâm tẩy não là tốt cho tôi, và rằng anh có thể đi cùng tôi và chúng tôi có thể về nhà hàng ngày. Họ nói tôi phải đi, nếu không họ sẽ gọi Phòng 610.

Chồng tôi là người hiền lành, tốt bụng và nhút nhát. Anh cảm thấy sợ hãi khi biết họ sẽ gọi cho Phòng 610. Anh đã gõ cửa phòng, đi vào và nói: “Sao em không đi ra, nếu không thì họ sẽ đối xử tệ với em đấy.” Tôi nói: “Họ lừa anh đấy. Đừng nghe họ. Đừng lo cho em. Em biết mình phải làm gì.” Vào thời điểm đó, tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“Nếu chư vị có thể vứt bỏ sinh tử, chư vị là Thần; nếu chư vị không thể vứt bỏ sinh tử, chư vị là người – đó chính là sự khác biệt.” (Giảng Pháp tại thành phố New York” – “Pháp luân Phật Pháp – Giảng Pháp tại Mỹ quốc, Tạm dịch)

Tôi đang đi trên con đường thành Thần. Tôi được Sư phụ và Đại Pháp bảo hộ, tôi còn sợ gì nữa đây? Chồng tôi đi ra và nói với họ tôi sẽ không đi cùng họ. Họ đứng trước phòng ngủ của tôi và người cán bộ hưu trí nói: “Chị phải đi cùng chúng tôi. Tôi sẽ gọi cho Phòng 610 nếu chị không nghe. Chị không muốn tôi làm ầm ĩ lên chứ.” Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để trở thành người tốt. Ông làm ầm lên thì càng tốt, tôi sẽ có cơ hội nói với hàng xóm sự thật để họ xem xem ai tốt ai xấu khi họ tập trung ở đây. Tôi chỉ nghe theo Sư phụ. Tôi sẽ tu luyện đến khi tôi viên mãn và không ai có thể ngăn cản tôi. Tôi nói lại với ông một lần nữa, tôi không đi đâu hết.”

30 phút trôi qua, người cán bộ hưu trí đe dọa: “Tôi sẽ phá cửa vào nếu chị không mở cửa ra.” Chồng tôi lo lắng và kêu tôi mở cửa.

Một người công an trẻ tuổi tới nơi và nói vọng vào: “Hãy mở cửa và đi theo chúng tôi, nếu không tôi sẽ phải phá cửa.” Tôi hỏi: “Này cháu, cháu bao nhiêu tuổi?” Cậu nói cậu 23 tuổi. Tôi cảm thấy cậu ta thực sự đáng thương. Tôi nói: “Này chàng trai trẻ, cháu còn trẻ. Vì tương lai và gia đình, đừng có giúp kẻ ác bức hại người ta. Làm việc tốt sẽ được phúc báo, còn làm điều xấu sẽ nhận nghiệp báo. Đó là thiên lý. Cháu phải nhớ lấy điều đó.”

Tôi đứng sau cửa và cầu xin Sư phụ gia trì, tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Chuyển Pháp Luân)

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực” (Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)

Tôi hướng chính niệm về phía cánh cửa: “Cánh cửa, ngươi có sinh mệnh, ngươi cũng phải trợ giúp ta.” Ai đó ở ngoài đạp cửa. Tôi cảm thấy cú đạp rất mạnh, nhưng cánh cửa vẫn đóng kín. Tôi tiếp tục phát chính niệm và tăng cường tín tâm.

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng hỗn loạn bên ngoài. Chồng tôi la hét, và hình như anh ấy đang cầm dao đuổi theo người cán bộ hưu trí. “Cô ấy không làm gì sai khi cố trở thành người tốt. Tôi sẽ liều chết với các người nếu các người đụng tới cô ấy.” Rồi tôi nghe thấy người ta khuyên anh bình tĩnh, ai đó đã giật lấy con dao khỏi tay anh.

Một người mới tới nói: “Thôi quên đi, chúng ta đi.” Và mọi người đều rời đi. Sau đó chồng tôi kể rằng người đó mặc đồng phục cảnh sát. Ông ta hẳn là trưởng phòng cảnh sát hoặc Trưởng Phòng 610. Họ đã không bao giờ quay trở lại.

Từ sự việc này, tôi thực sự thấm thía lời giảng của Sư phụ:

“Khi mà bản thân chư vị thực thi được chính, thì Sư phụ có thể làm gì cho chư vị cũng được. Nếu như chính niệm thật sự của chư vị là rất mạnh mẽ, có thể vứt bỏ sinh tử, kim cương bất động, thì những tà ác kia không dám động đến chư vị. Bởi vì họ biết được rằng [nếu] không giết chết người này thì có bức hại thế nào cũng vô dụng; tà ác chỉ có thể là không quan tâm gì nữa đến người ấy thôi.” (Giảng Pháp Luân lưu tại Bắc Mỹ)

Tôi cũng hướng nội sau sự việc này. Tôi nhận ra rằng gần đây bản thân đã buông lơi, tôi dành hầu hết thời gian làm việc nhà, chăm sóc cháu trai, và không nghiêm chỉnh học Pháp. Nhiều chấp trước người thường đã quay trở lại. Tôi bắt đầu sợ khổ và sợ nhọc, muốn được an nhàn. Những chấp trước như tâm tranh đấu, tâm lý dựa dẫm, ủy mị, tình cảm bạn bè, tất cả đều nổi lên. Mỗi chấp trước đều là một chướng ngại nghiêm trọng đối với con đường của người tu luyện, và là sơ hở để cựu thế lực lợi dụng. Khi tôi nhận ra, tôi đã cấp tốc sắp xếp thời gian học Pháp và làm ba việc.

Sau đó tôi được biết trung tâm tẩy não đã giao cho công ty cũ của tôi chỉ tiêu bốn người, và hai học viên đã bị lừa tới đó. Họ trải qua mười ngày tẩy não, và thậm chí đã viết các cam kết, dù họ đã rất hối hận sau khi làm như vậy. Sau đó họ đã viết “Nghiêm chính thanh minh” để phủ nhận các cam kết trên. Một học viên khác đã giảng chân tướng cho lãnh đạo của cô trước đây và đã thuyết phục được ông thoái Đảng. Lãnh đạo của cô không cho ai động tới cô, và cô đã không bị làm phiền.

Tôi cảm thấy mình còn kém so với học viên đó. Nếu trước đây tôi giảng chân tướng cho những cán bộ hưu trí kia thì có thể họ đã không làm vậy. Vì tôi đã không tu luyện bản thân tốt và thiếu từ bi, lời giảng chân tướng của tôi cũng thiếu hiệu quả. Tôi đã không thể giúp họ hiểu chân tướng. Tôi đã rất hối hận vì không thể cứu được sáu người đó.

Sau khổ nạn này, môi trường của tôi đã cải thiện hơn. Đúng như Sư phụ giảng:

“Thống khổ là hoàn bồi nợ nghiệp, những việc không thuận tâm là khiến tâm tính đề cao.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2008)

Chồng, con trai và con gái tôi đều ủng hộ tôi trong khổ nạn này. Chồng tôi đã nói: “Cứ gọi anh nếu họ tới lần nữa, anh sẽ đối phó với họ.”

Kể từ nay tôi sẽ loại bỏ hết thảy các chấp trước và làm ba việc thật tốt. Tôi sẽ dũng mãnh tinh tấn. Tôi không muốn Sư phụ phải lo lắng, và tôi muốn để chúng sinh trong vũ trụ phải bội phục.

Trên đây là khổ nạn tôi đã trải qua, kính mong các đồng tu chỉ ra những điều chưa đúng.

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/2/解体邪恶妄图强加的洗脑迫害-276113.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/10/1/142477.html

Đăng ngày 15-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share