Bài viết của Lý Huệ, một học viên ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 15-07-2013] Cha mẹ và chị gái của tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào năm 1997 nhưng tôi bắt đầu vào năm 2009, muộn hơn họ rất nhiều. Tại đây, tôi muốn chia sẻ cùng các bạn những câu chuyện tu luyện của gia đình tôi.

Chị gái theo cha mẹ luyện tập Pháp Luân Công

Vào giữa năm 1997, cha tôi bị đột quỵ và phải nhập viện. Thân phải của ông đã bị liệt. Một người bạn của gia đình đã nói với cha tôi về Pháp Luân Công (hay còn được biết đến là Pháp Luân Đại Pháp) và khuyên ông nên thử tập môn này. Cha tôi hứa rằng ngay khi ông được xuất viện, ông sẽ học Pháp Luân Công. Tối hôm đó, cha tôi bị sốt cao nhưng sáng hôm sau, ông đã khỏe lại. Ông nói với mẹ tôi rằng ông không hề cảm thấy khó chịu ngay cả khi ông bị sốt. Trên thực tế, ông cảm thấy rất khỏe. Cả mẹ tôi và bác sỹ đều không hiểu tại sao và nghĩ việc này thật là lạ.

Tuy nhiên, khi cha tôi trở về từ bệnh viện, ông không bao giờ đề cập đến việc ông đã hứa học Pháp Luân Công. Một ngày, đột nhiên tôi bị đau dạ dày và không thể ăn hay uống bất cứ thứ gì. Chỉ một chút thức ăn cũng có thể khiến dạ dày của tôi đau dữ dội. Tôi đã phải nằm viện hơn hai tuần nhưng các bác sỹ không thể tìm được nguyên nhân của cơn đau. Cha mẹ và chồng của tôi rất lo lắng cho tôi. Tại thời điểm đó, người quen kia đã mang cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân.

Tôi bắt đầu đọc sách và dần dần cơn đau dạ dày của tôi đã biến mất. Tuy nhiên, khi tôi đặt cuốn sách xuống, nó lại bắt đầu đau. Mẹ tôi nói: “Thật kỳ lạ. Dạ dày ngừng đau khi con đọc sách nhưng sẽ đau lại nếu con dừng.” Trên thực tế, ngay cả Bài giảng thứ nhất tôi còn chưa đọc xong. Mẹ tôi khuyến khích tôi tiếp tục đọc. Tôi nói với mẹ tôi rằng đó không phải là một cuốn sách dùng để chữa bệnh mà là một cuốn sách đến từ thiên thượng với những nguyên lý tinh thần thâm sâu.Thấy tôi nói vậy, mẹ tôi cũng muốn đọc sách.

Chẳng mấy chốc mẹ tôi đã đọc xong Chuyển Pháp Luân và đến cuối năm cả cha mẹ tôi đều bắt đầu tu luyện. Không lâu sau, chị gái tôi cũng bắt đầu học.

Thiết lập một điểm tài liệu, cả gia đình chúng tôi cùng chung tay hỗ trợ

Vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Mẹ tôi đã tới Bắc Kinh để đòi công lý nhưng đã bị bắt giữ một cách bất hợp pháp trên đường đi tới đó và bị đưa trở về.

Bởi không thể tới Bắc Kinh, cha mẹ tôi bắt đầu làm những tấm biển thông tin về Pháp Luân Công và dán chúng ở những nơi công cộng. Sau đó, cha mẹ tôi ra ngoài và dán các tấm biển vào mỗi tối. Tôi theo sát họ. Tôi lo rằng họ đã già cả như vậy, có điều gì đó có thể xảy đến với họ. Tôi giúp họ phết hồ vào các tấm biển rồi dán chúng lên. Cha tôi thậm chí còn dùng những tấm biển chân tướng để phủ lên chiếc xe ba bánh của mình. Các đồng tu đã cảnh báo ông không nên làm như vậy nhưng ông nói rằng chẳng có gì phải sợ bởi vì điều mà chúng ta làm là chân chính nhất.

Tôi không nhớ chúng tôi đã phải chờ đợi bao lâu nhưng cuối cùng vào một ngày chúng tôi đã nhận được bài kinh văn mới của Sư phụ. Tuy nhiên, cả gia đình tôi chỉ có thể đọc lướt qua thật nhanh một lần bài viết vì chúng tôi còn phải để các học viên khác cùng đọc. Mẹ tôi cảm thấy rất buồn vì điều này bởi vì bà mong rằng mình có thể đọc lại bài kinh văn đó. Để giúp các học viên khác có được bản sao các bài kinh văn mới của Sư phụ cho riêng mình, vào đầu năm 2000, gia đình tôi đã mua một chiếc máy tính. Anh trai cả của tôi đã đánh máy các bài kinh văn mới dưới dạng tài liệu, lưu chúng lại và sau đó mang đến đơn vị làm việc và nhờ bạn của anh ấy sao chép giúp. Sau vài lần làm như vậy, chúng tôi nhận ra rằng nó quá mất thời gian. Do đó, anh trai tôi đã mua một máy scan và một máy photocopy rồi chúng tôi bắt đầu tự mình in ấn và sao chép các bài kinh văn của Sư phụ.

Sau này, rất khó để có được những bài kinh văn mới của Sư phụ. Anh trai tôi nói rằng sẽ thật là tốt nếu chúng tôi có thể lên mạng và tải về các bài kinh văn của Sư phụ. Một ngày, trong khi đang nói chuyện ở trên mạng, anh trai tôi đã gặp một đồng tu ở Đài Loan mà đang cố gắng tiếp cận với người dân Trung Quốc Đại Lục đang online để cho họ biết về cuộc bức hại Pháp Luân Công. Quá phấn khích, anh ấy đã gọi mẹ tôi đến cùng tham gia. Do vậy cả gia đình tôi đã nghe cuộc nói chuyện của họ. Mẹ tôi nói với anh trai tôi: “Nhanh lên và lấy địa chỉ trang web từ anh ấy đi!” Từ đó trở đi, chúng tôi đã biết cách để truy cập vào trang web của Minh Huệ. Anh trai tôi làm tài liệu còn tôi thì phân phát chúng. Trong suốt sáu tháng tiếp theo đó, anh ấy đã dạy một vài đồng tu từ địa phương của chúng tôi cách cài đặt phần mềm vào máy tính của họ và in ấn tài liệu.

Thật không may, bị đầu độc bởi tuyên truyền của Đảng Cộng Sản Trung Quốc, anh trai tôi không tin Pháp Luân Công. Anh ấy giúp chúng tôi chỉ đơn giản vì anh ấy là một người con trai ngoan và biết vâng lời. Cha mẹ tôi cùng các đồng tu đã nói chuyện với anh ấy rất nhiều lần nhưng cựu thế lực đã can nhiễu và ngăn cản anh tin vào Đại Pháp. Anh hiểu rằng Đại Pháp là tốt nhưng anh không bao giờ trở thành một người tu luyện (hay còn gọi là học viên).

Biết ơn bởi sự bảo hộ của Sư phụ

Do chúng tôi dựa dẫm quá nhiều vào anh trai tôi, anh ấy đã bị ĐCSTQ bức hại và do đó việc chịu trách nhiệm sản xuất tài liệu giờ đây thuộc về chị gái tôi. Tuy nhiên, chúng tôi phải nhờ các đồng tu giúp sửa máy tính bất cứ khi nào chúng tôi gặp vấn đề và phải mang máy in lên thị trấn khi nó bị hỏng. Chúng tôi đã tận dụng cơ hội để mua sắm vật tư trong thị trấn.

Một ngày mùa hè, chúng tôi thuê một chiếc ô tô để đi đến thị trấn và sửa máy in đồng thời mua vật tư. Mọi việc diễn ra tốt đẹp trên đường chúng tôi tới đó nhưng trên đường về, chiếc xe liên tục bị hỏng. Người lái xe rất bối rối bởi vì xe của anh ấy chưa bao giờ gặp phải vấn đề như vậy trước đây. Anh không biết nó trục trặc gì. Chị gái tôi và tôi nhìn nhau, chúng tôi không thể hiểu được tại sao việc này lại xảy ra. Chúng tôi dừng lại nhưng không lâu sau đó, người lái xe giục chúng tôi tiếp tục lên đường bởi vì mây đang kéo đến. Lúc đó, những đám mây đen giăng kín cả bầu trời, gió mạnh bắt đầu rít lên, kéo theo sấm và chớp giật.

Tuy nhiên không lâu sau khi chúng tôi bắt đầu cho xe chạy, chiếc xe đã bị giật mạnh thình lình rồi dừng lại một lần nữa. Cơn mưa xối xả kèm theo mưa đá đập mạnh vào xe. Người lái xe cố gắng để khởi động xe nhiều lần nhưng không có kết quả. Anh ấy vã hết cả mồ hôi. Chị gái tôi và tôi đã âm thầm phát chính niệm và cầu xin Sư phụ trợ giúp. Mười phút sau, chiếc xe bắt đầu chuyển động và dần dần chúng tôi đã trở lại đường cái. Mọi việc trở lại bình thường. Không lâu sau đó, chúng tôi phát hiện ra rằng rất nhiều cây đã bị sét đánh trúng và đổ xuống đường, một số ôtô đã bị cây đổ đè lên. Ngay lập tức chị tôi và tôi hiểu ra tại sao ô tô của chúng tôi lại bị chết máy quá nhiều lần như vậy trước đó. Nước mắt lăn dài trên má chúng tôi và chúng tôi thầm cảm ơn Sư phụ vì đã bảo hộ cho chúng tôi.

Một ngày mẹ và chị gái của tôi đã đi đến thị trấn để sửa hai cái máy in. Tuy nhiên, chuyến xe buýt lượt về quá đông. Chị gái tôi phải nhờ một người bạn giúp đỡ và cô ấy đã tìm thấy một người bạn của mình để chở mẹ và chị gái tôi đến trạm xe buýt cuối cùng. Họ đem hai chiếc máy in vào trong bến đồng thời phát chính niệm. Không một nhân viên giám sát nào nhìn thấy họ. Do đó chị gái tôi đã mua hai vé và họ lên xe.

Khi đến nơi, họ thấy chiếc xe buýt mà họ bị nhỡ đã bị công an chặn lại và mọi người đều bị yêu cầu phải xuống xe. Công an cũng lôi tất cả các loại cặp và túi xách xuống xe và lục soát từng cái một. Mẹ và chị gái tôi nhìn nhau cười. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, họ đã về đến nhà bình yên vô sự.

Tôi đã lấy được bằng lái xe vào năm 2009. Vào tháng 11 năm đó, chị tôi đã mua một chiếc xe tải. Kể từ đó, tôi đảm nhận trách nhiệm mua bán vật tư và sửa chữa máy in. Vào năm 2010, chồng tôi mua cho tôi một chiếc xe ôtô và tôi bắt đầu lái xe đi mua sắm những hàng hoá lặt vặt. Chồng tôi cũng giúp đỡ tôi.

Một lần trời mưa rất to khi chúng tôi phân phát tài liệu. Mẹ tôi đã cầu xin Sư phụ trợ giúp. Bà nói: “Sư phụ, xin Ngài hãy cho mưa ngừng rơi và để trời mưa sau khi chúng con giao xong tài liệu.” Đột nhiên trời dừng mưa. Ngay khi mưa dừng, tôi lấy xe đạp và vội vàng ra ngoài để giao tài liệu. Khi tôi xong việc, trời lại bắt đầu mưa xối xả.

Bước đi trên con đường Chính Pháp

Trong kỳ đại hội Đảng lần thứ 16, chính quyền đã đến nơi ở của chúng tôi sách nhiễu và ép cha mẹ tôi phải đến cơ quan của họ. Chị tôi từ chối để cha mẹ tôi đi. Sau đó, họ yêu cầu Đảng ủy khu phố bắt cha mẹ tôi phải ký một số tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công. Cha tôi hỏi họ tại sao họ không để ông luyện công, nhờ đó mà ông có được sức khỏe tốt và mạnh khỏe. Ông nói với họ rằng ông sẽ ký nếu họ có thể đảm bảo rằng ông sẽ không bị ốm trở lại. Mẹ tôi cũng hỏi họ xem liệu họ có thể hoàn lại những chi phí y tế cho bà hay không nếu bà dừng tập Pháp Luân Công và bị ốm. Bởi vì họ không muốn cam kết điều gì, họ đã quay về và rời đi.

Vào mùa hè năm 2004, trưởng ban Đảng uỷ nơi tôi làm việc đã yêu cầu tôi tới văn phòng của ông ta. Trưởng bộ phận an ninh cũng ở đó. Ngay khi tôi bước vào phòng, họ yêu cầu tôi hứa với họ sẽ ngăn cản mẹ tôi đi Bắc Kinh, không được quảng bá Đại Pháp và nếu tôi từ chối tuân theo, họ sẽ sa thải tôi. Tôi nói một cách tức giận: “Việc mẹ tôi tập Pháp Luân Công chẳng có liên quan gì đến tôi! Tại sao ĐCSTQ lại bức hại gia đình tôi vì mẹ tôi tập Pháp Luân Công?” Do tôi quá bực tức, trưởng bộ phận đã nói với tôi rằng họ chỉ muốn yêu cầu tôi đảm bảo là mẹ tôi sẽ không ra khỏi thị trấn. Tôi nói rằng tôi sẽ không khuyến khích mẹ tôi đi tới Bắc Kinh để tranh luận với những người vô lý.

Sau khi tôi trở về nhà, đơn vị làm việc đã yêu cầu tôi đưa mẹ đến tổ dân phố để ký một tuyên bố. Mẹ tôi từ chối không đi. Tôi nói: “Mẹ, con sẽ không ép mẹ đi đâu. Con đi thay mẹ thì thế nào?” Sau này, trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi nghĩ rằng tôi có thể ký chữ ký của mẹ tôi chỉ để đối phó nhưng điều mà tôi không hiểu đó là tôi đang thật sự lừa dối bản thân và những người khác. Sau đó một đồng tu đã nói với tôi rằng việc tôi làm không đúng. Tôi thật sự đã hợp tác với thế lực tà ác, do vậy, tôi nên viết một tuyên bố đến Minh Huệ để hủy bỏ hành động sai trái của mình.

Tuy nhiên, sau vụ việc này, cha tôi đã quyết định từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Ông sợ rằng tôi sẽ mất việc. Với nhiều chấp trước và dưới áp lực khủng khiếp, tinh thần của ông trở nên hỗn loạn và khó có thể nói chuyện được. Cả ngày ông liên tục chạy ra ngoài. Chúng tôi phải thay nhau trông chừng ông.

Ba đồng tu tại nơi tôi làm việc đã bị bắt giữ một cách phi pháp vào năm 2006 và dưới áp lực, một trong số họ đã khai ra tên của mẹ tôi cho thế lực tà ác. Sau đó họ đã đến lục soát nơi ở của cha mẹ tôi và cũng lên kế hoạch bắt giữ mẹ tôi. Khi sự việc xảy ra, tôi đang ở nhà bố mẹ chồng tôi. Anh thứ hai đã gọi điện cho tôi lúc 11 giờ tối và nói rằng công an đang đưa mẹ tôi đi nhưng anh ấy đã ngăn họ lại. Anh ấy thỏa thuận với công an rằng họ sẽ không bắt mẹ tôi nếu bà ký vào giấy tờ của họ và cung cấp cho họ tên của những người mà chúng tôi đã nhận tài liệu Pháp Luân Công.

Thỏa hiệp với công an, anh thứ hai của tôi đã giúp họ cố gắng bắt mẹ tôi ký vào giấy tờ của họ. Công an ngụ ý với anh trai tôi rằng họ có thể thu xếp khiến cho sự việc có vẻ như là một đồng tu đã khai ra tất cả mọi người. Anh trai tôi đã đồng ý để làm yên lòng công an và bảo vệ mẹ của chúng tôi. Chồng tôi và tôi vô cùng lo lắng, vội vã trở về nhà bằng chiếc xe đi thuê vào sáng sớm ngày hôm sau và thấy cha tôi đang ôm lấy mẹ tôi khóc và ông không để bà đi.

Ngày hôm sau, đồn công an đã gọi điện cho anh trai tôi và nói với anh ấy rằng họ định đến nhà cha mẹ tôi để xem thế nào. Ngay lập tức anh trai tôi gọi cho chồng tôi và chồng tôi nhanh chóng giấu toàn bộ tài liệu Đại Pháp vào trong xe ô tô của tôi và bảo tôi nhanh chóng trở về nhà. Tôi vội vàng về nhà và cất tài liệu ở một nơi an toàn. Sau đó, tôi thấy anh thứ hai của tôi cùng hai công an ở cửa. Lên trên gác, tôi hỏi: “Mẹ tôi tập Pháp Luân Công để có một thân thể khỏe mạnh. Tại sao các ông lại lục soát nhà của tôi? Các ông không thấy cha tôi đã sợ hãi như thế nào vì các ông sao? Ông đã thật sự đổ bệnh vì cuộc bức hại này. Nếu có điều gì xảy đến cho ông, tôi sẽ không để các ông rời khỏi đây đâu.” Lúc đó, cả chồng và anh trai tôi đều ngăn tôi nói. Công an nhìn vào ban công và sau đó bật máy tính của chúng tôi lên. Đột nhiên tôi nhớ rằng chúng tôi có các bài kinh văn của Sư phụ và nhạc luyện công tải về máy tính. Tuy nhiên, tôi tự nhủ không được sợ hãi hay lo lắng. Tôi cầu xin Sư phụ giúp ngăn họ tìm thấy bất cứ thứ gì. Kết quả là, họ chỉ xem máy tính, ngồi đó một vài phút và sau đó rời đi.

Sau tất cả những việc xảy ra, nỗi sợ hãi cùng sự khủng hoảng cùng cực đã khiến tình trạng thể chất của cha tôi xấu đi. Anh trai tôi cũng bị trừng phạt vì hành động của mình. Anh đã bị một chiếc xe buýt đâm trong khi đang đi bộ và sau đó vài ngày, anh đã bị một tấm bảng rơi trúng vào đầu. Khi anh kể cho chúng tôi về việc đã xảy ra, mẹ và chị gái của tôi giải thích cho anh rằng những việc không hay xảy đến với anh là bởi vì anh ấy đã thỏa hiệp với thế lực tà ác. Có lẽ Sư phụ đã dùng hai sự việc trên để cảnh báo anh ấy. Họ nói anh hãy nhanh chóng viết một bản tuyên bố và đăng nó lên Minh Huệ để thừa nhận rằng mình đã sai. Trước đó, tôi cũng đã nói với anh ấy rằng anh đã sai nhưng anh ấy không nghe. Sau hai sự việc này, anh ấy đã đồng ý viết tuyên bố và đăng nó.

Con của chị gái tôi đột nhiên bị một cơn tai biến vào tháng 12 năm 2007. Mồm cháu chảy dãi và cháu cắn vào lưỡi cho đến khi nó chảy máu. Khi bị tai biến, một người không thể ăn hay uống được bất cứ thứ gì nhưng con của chị tôi muốn uống sữa và ăn thức ăn. Sữa trào ra khỏi mũi của cháu sau khi cháu uống vào. Cháu không ngừng đọc Chuyển Pháp Luân. Các bác sỹ nói với chúng tôi rằng cháu không còn hy vọng sống sót và rằng chúng tôi nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Các đồng tu đã đến thăm chị tôi và nói chị hãy buông bỏ các tâm chấp trước của người thường vì Sư phụ sẽ an bài mọi thứ cho chị. Con của chị liên tục sốt cao và bị trào máu. Vào ngày 15 tháng 01 năm 2008, cháu bị nôn và tiêu chảy trong một giờ nhưng sau đó mọi thứ lắng xuống và cháu chìm vào giấc ngủ. Kể từ hôm đó, cháu không còn bị tai biến nữa và cháu có thể ăn được bình thường. Hơn nữa, cháu còn trở nên thông minh hơn trước. Tất cả hàng xóm của họ đều ngạc nhiên và tự hỏi tại sao con của chị tôi lại quá may mắn như vậy. Một ngày họ đã gặp giám đốc y tế của bệnh viện và ông ấy đã hỏi bệnh viện nào đã chữa khỏi bệnh cho cháu bé. Trước khi họ có thể trả lời câu hỏi, đứa trẻ nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Ngay lập tức vị giám đốc đã hiểu điều cháu định nói.

Cha tôi đã rời xa chúng tôi vào tháng 11 năm 2009, một năm đau buồn nhất đối với gia đình tôi. Sư phụ đã khích lệ chúng tôi trở nên mạnh mẽ. Đầu đĩa DVD của chúng tôi rất cũ và ngay cả nút nguồn cũng không thể hoạt động được. Mẹ tôi muốn biết liệu có đĩa DVD ở trong đầu đĩa không vì vậy bà đã bảo tôi đem nó đi sửa. Tôi ấn vào nút nguồn nhưng không biết liệu đầu đĩa có kết nối với nguồn điện hay không. Tôi không thể thấy bất cứ thứ gì trên màn hình tivi nhưng nghe thấy một mẩu tin quan trọng: “Mặc dù cuộc đàn áp vẫn đang tiếp diễn nhưng chúng ta vẫn bước đi trên con đường thần thánh.” Thật kinh ngạc, tôi nói rằng nút nguồn không bật được nhưng vì lý do nào đó mà đầu đĩa DVD lại có nguồn điện. Vừa nói vậy, tôi vừa mở đầu đĩa DVD ra nhưng không thấy có đĩa DVD nào trong đó cả. Tôi phấn khích hô to: “Mẹ, trong đó không có đĩa DVD nhưng đầu đĩa vẫn bật được.” Lúc đó, nước mắt lăn dài trên má tôi. Chúng tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ chúng tôi buông bỏ những tình cảm của người thường và bước đi thật tốt trên con đường Chính Pháp.

Cứu độ chúng sinh bằng chính niệm và quay trở lại tu luyện

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi theo gia đình và các đồng tu đi phát các tài liệu giảng chân tướng vào mỗi buổi tối. Một buổi tối, một con chó đã nhảy xổ vào tôi. Tôi rất sợ chó từ khi tôi còn nhỏ vì vậy tôi vô cùng sợ hãi và đứng chết lặng ở đó. Tuy nhiên, con chó chỉ ngửi chân tôi và sau đó chạy đi. Một người đi ngang qua hỏi: “Tại sao con chó không cắn cô nhỉ?” Tôi gãi đầu và nói: “Tại sao nó phải cắn tôi?” Anh ấy trả lời: “Con chó đó đã cắn rất nhiều người rồi, cả người đi xe đạp cũng như người đi bộ.” Tôi nói: “Bởi vì tôi được Thần bảo hộ, nó không dám cắn tôi đâu.” Từ đó trở đi, tôi không còn sợ chó nữa.

Một ngày, một con chó đã sủa tôi một cách dữ dội và tôi quát: “Im lặng nào! Tại sao mày không về nhà đi?” Nó dừng sủa và quay đi. Tôi thấy nó thật kỳ lạ và hỏi mẹ tôi: “Con chó này thật biết nghe lời.” Mẹ tôi trả lời: “Mặc dù con chưa phải là một học viên thật sự, Sư phụ vẫn chăm sóc cho con vì vậy khi chính niệm của con mạnh, chúng sẽ có uy lực.”

Trước Tết Nguyên đán năm 2008, nơi tôi làm việc tổ chức một bữa tiệc. Tôi nói với mẹ tôi rằng tôi muốn hát bài hát Tin Yin (Âm thanh của Thần) cho mọi người ở nơi làm việc. Mẹ tôi hỏi liệu tôi có dám làm như vậy không, tôi trả lời rằng chẳng có gì mà phải sợ. Tối hôm đó, tôi vẫn có chút lo lắng. Tôi xin Sư phụ gia trì cho tôi. Tôi hát “Nhớ về gia viên” cho hơn hai mươi người, bao gồm cả giám đốc, trưởng ban và phó ban Đảng uỷ cũng như các cán bộ quản lý khác. Tất cả họ đều lắng nghe một cách chăm chú và vỗ tay sau khi tôi hát xong. Họ nói rằng tôi đã biểu diễn rất tốt và lời bài hát được viết rất hay. Ngay cả chồng tôi, người mà luôn phản đối khi tôi ra ngoài dán các tài liệu giảng chân tướng, cũng bị cảm động bởi bài hát và sau đó thái độ của anh ấy đã thay đổi.

Trong nhiều năm, tôi đã ủng hộ Đại Pháp và sẵn sàng phó xuất. Tôi làm việc này không chỉ vì cha mẹ và chị gái tôi mà còn bởi vì tôi tin rằng Đại Pháp và Sư phụ là vĩ đại và chân chính nhất. Vì sự lười biếng của mình, tôi không thích đọc Chuyển Pháp Luân, không thích bị đau khi ngồi song bàn và tôi chấp trước vào sự hưởng thụ và thoải mái. Tất cả những nhân tố đó đã ngăn tôi thật sự bước vào Đại Pháp.

Một ngày, một đồng tu đã nói với tôi: “Cô đang làm một việc vĩ đại nhưng tại sao cô lại không bắt đầu tu luyện đi? Đã làm rất nhiều việc để chứng thực Pháp, sẽ thật là đáng tiếc nếu cuối cùng cô chỉ đạt được phúc báo.” Với sự khích lệ của cô ấy cùng sự giúp đỡ của mẹ và chị gái tôi, cuối cùng vào năm 2009 tôi đã bắt đầu chân chính tu luyện Đại Pháp.

Tôi biết rằng mình đã không học Pháp đầy đủ, tôi vẫn có tâm truy cầu mạnh mẽ về làm các việc và rất nhiều tâm chấp trước phải buông bỏ. Tôi phải làm tốt ba việc, đặc biệt phải học Pháp với tâm thanh tịnh để bù đắp lại những gì mà tôi đã để mất trong hơn chục năm qua và theo kịp các đồng tu.

Tôi tu luyện chưa được lâu vì vậy xin từ bi chỉ ra và chính lại bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/15/我终于走上回归的路-276355.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/21/142320.html

Đăng ngày 15-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share