Bài chia sẻ của học viên Đại Pháp Vân Hà Phi từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-06-2013] Tôi là một học viên Đại Pháp trẻ và tôi là một y tá ở khoa nhi tại một bệnh viện. Bố mẹ tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1992, và thường nói về những điều kỳ diệu mà họ đã được trải nghiệm qua việc tu luyện. Những câu chuyện này đã tăng dần tính tò mò của tôi và vào năm 1995 tôi quyết định tìm hiểu nhiều hơn về Đại Pháp. Thậm chí tôi đã cùng bố mẹ tham gia vào các nhóm học Pháp và luyện công, nhưng tôi lại không thể hoàn toàn đồng hóa với Đại Pháp và cảm thấy rất lạc lõng. Do vậy, sáu tháng sau tôi đã dừng tu luyện.

Đó là khoảng thời gian mà tôi đang yêu. Tôi vô cùng trân quý mối quan hệ này và rất chấp trước vào người bạn trai của mình. Tuy nhiên, bạn trai tôi trở nên rất thờ ơ đối với tôi, và cuối cùng là cuộc hôn nhân của chúng tôi mang dấu ấn của những cuộc cãi vã thường xuyên. Tình cờ tôi lại có thai trong thời gian này, và lần sẩy thai sau đó đã khiến sức khỏe của tôi bị suy yếu. Cùng với một lịch trình làm việc bận rộn, sức khỏe của tôi tiếp tục xấu đi và vào năm 2001 tôi đã bị bệnh nặng.

Toàn bộ thân thể tôi đầy các vết thâm tím và tụ huyết lớn, mũi tôi liên tục chảy máu còn miệng bị đầy các mảng loét đầy máu. Tôi bị sốc với tình trạng của mình và ngay lập tức vội vàng tới bệnh viện để nhờ trợ giúp. Nhân viên y tế đã lấy máu của tôi và tôi phải trải qua rất nhiều thủ tục xét nghiệm đau đớn. Kết quả cuối cùng đã gây sốc cho mọi người. Số lượng tiểu cầu của tôi còn 3 đến 5 nghìn (số lượng tiểu cầu đối với một người bình thường là 10 triệu hoặc hơn thế), điều này có nghĩa là cơ chế đông máu của cơ thể tôi cực kỳ kém. Thậm chí một vết thương nhỏ có thể dẫn đến chảy máu liên tục, và tính mạng của tôi sẽ bị nguy hiểm. Các bác sĩ nói tôi cần phải được chăm sóc đặc biệt ngay lập tức, và trước khi tôi có thời gian để suy nghĩ, tôi thấy xung quanh mình có đủ loại ống và thiết bị y tế. Thậm chí tôi còn thấy khó thở.

Tôi chỉ có thể nằm trên giường hết ngày nay qua ngày khác do rất yếu. Đôi lúc có cảm giác như thể linh hồn của tôi đã lìa khỏi thể xác. Khi các đồng nghiệp của tôi đến thăm, họ đã nuốt nước mắt vào trong khi an ủi tôi. Dù hiểu rằng mạng sống của tôi treo đầu sợi tóc, tôi cảm thấy được bảo bọc bởi một lực lượng vô hình và tận sâu bên trong tôi biết mình sẽ ổn. Sau khi quay trở lại tu luyện, tôi nhận ra rằng Sư phụ đang coi sóc cho tôi. Trong thời gian này mẹ tôi bị giam giữ trong trại lao động vì niềm tin của bà, để lại cho bố tôi đứa em trai phải chăm sóc.

Lo sợ trước những khó khăn tài chính do bệnh tật của tôi đem đến, chồng tôi đã đệ đơn xin ly hôn sau chưa đầy một năm kết hôn và đột ngột bỏ đi. Đột nhiên thế giới của tôi bị đảo lộn, và mọi thứ dường như tối tăm và bất ổn. Cú giáng kép vào cả tinh thần và sức khỏe này đã đẩy tôi gần đến bờ vực của cái chết. Việc này, cùng với những tác dụng phụ của thuốc, khiến tôi sống trong trạng thái đầy đau khổ.

Ngước nhìn bầu trời qua cửa sổ, tôi chìm sâu trong tuyệt vọng. Tôi muốn kết thúc cuộc đời của mình để thoát khỏi nỗi thống khổ không thể chịu đựng nổi. Nhưng mỗi lần suy nghĩ này nổi lên, ngay lập tức tôi lại nghĩ về bố, mẹ, em trai và các thành viên trong gia đình tôi bị bức hại và cái chết của tôi sẽ gây đau khổ cho họ và tôi đã lập tức dập tắt những suy nghĩ này. Bằng cách này, tôi đã chịu đựng một cách đau đớn.

Căn bệnh của tôi được xem như một bệnh mãn tính mà không có phương thức chữa trị đặc biệt hay hiệu quả nào. Thuốc mà họ kê cho tôi cũng gây nhiều tác hại cho thân thể của tôi, vì vậy sau hai năm chữa trị, khi sức khỏe tôi không chuyển biến nhiều, tôi đã quyết định ngừng chữa trị và chỉ về nhà nghỉ ngơi. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đến việc sống cho qua ngày, và tôi chờ đợi cho đến ngày cuối của đời mình.

Đúng là họa vô đơn chí. Không lâu sau khi tôi về nhà, do một khiếm khuyết xương trong đùi của tôi, dây thần kinh của tôi đã bị ảnh hưởng, khiến tôi đau đớn không thể chịu nổi. Tôi không thể đi bộ được. Ngay khi chân trái tôi chạm đất cơn đau sẽ thúc lên chân và chạy xuyên khắp thân thể. Bởi vì tôi có số lượng tiểu cầu thấp, tôi không thể uống bất kỳ loại thuốc giảm đau nào. Sự đau đớn và nỗi thống khổ là không thể nào diễn tả hết.

Mẹ tôi trở về từ trung tâm giam giữ, và khi hiểu được tình trạng của tôi bà đã rất buồn. Khi bố mẹ tôi thấy rằng tôi đang ngập trong quá nhiều đau khổ, họ đã nhắc tôi nhớ lại khả năng siêu thường và kỳ diệu mà Đại Pháp đem lại. Khi họ nói chuyện về Pháp Luân Đại Pháp, tôi cảm thấy có một dòng năng lượng xuyên qua tôi. Tôi lập tức bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân.

Ngay trước khi tôi hoàn thành bài giảng đầu tiên trong Chuyển Pháp Luân, tôi bị cuốn hút một cách sâu sắc bởi lời lẽ cao thâm chân thực trong cuốn sách. Tôi bị rung động sâu sắc tới tận tâm can, và trước đây tôi chưa bao giờ trải nghiệm được cảm giác mãn nguyện sâu đến thế. Tôi đã háo hức đọc xong toàn bộ cuốn sách trong hai ngày. Sau đó, cuối cùng tôi đã hiểu vì sao tôi chịu nhiều đau khổ như vậy, cũng như mục đích của việc làm người trong thế giới này. Chuyển Pháp Luân đã giải khai hết thảy những khúc mắc mà tôi trăn trở trong cuộc đời.

Sau đó tôi bảo bố mẹ hướng dẫn luyện công. Trước đó, tôi thậm chí còn không thể đi bộ hoặc ngồi xổm, và tôi rất yếu, tay tôi run rẩy chỉ cầm được một đôi đũa. Nhưng sau khi luyện các bài công pháp trong ba ngày, cái chân đau của tôi đã được cải thiện đáng kể và tôi có thể ngồi xổm được. Sức khỏe của tôi có chuyển biến lớn đến mức tôi có thể nâng một nửa cái chậu nước không chút khó khăn. Niềm vui của tôi khi đó không thể diễn tả nổi, và tôi cảm nhận sâu sắc được sự kỳ diệu của Đại Pháp.

Mỗi ngày, tôi cảm thấy được đắm mình trong Pháp của Sư phụ từ bi và tôn kính. Trước đây tôi chưa từng được trải nghiệm sự an hòa trong nội tâm như vậy. Hết thảy các chấp trước về tình đã biến mất không còn dấu vết, và tôi hiểu rằng hết thảy mọi điều đều nảy sinh từ các mối quan hệ nghiệp lực. Tôi cảm thấy giống như mình được phúc báo ân huệ không gì sánh nổi, nhờ có Sư phụ từ bi và tôn kính đang quản tôi, hướng dẫn cho tôi, và khích lệ tôi tinh tấn bước đi trên con đường tu luyện. Tôi làm việc năm ngày rưỡi mỗi tuần, và nghỉ vào các chiều thứ Bảy và các ngày chủ Nhật. Trong ngày chủ Nhật còn lại, tôi phát tài liệu giảng chân tướng với các học viên khác. Mẹ tôi cùng các đồng tu đưa tôi đi cùng với họ để làm ba việc.

Cuộc đời tôi đã được Sư phụ và Đại Pháp tôi luyện. Tôi sẽ chăm chỉ kiên định tu luyện, và làm ba việc mà các đệ tử Đại Pháp cần phải làm. Tạ ơn Ngài, Sư phụ từ bi và tôn kính, đã cứu con khi đang trong tình trạng tuyệt vọng! Cám ơn các bạn đồng tu những người đã hỗ trợ tôi trong suốt thời gian đó!


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/1/141779.html

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/23/病危绝望的我一个月获得身心的健康-275646.html

Đăng ngày 19-09-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share