Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang
[MINH HUỆ 11-08-2013] Vào buổi chiều ngày 07 tháng 11 năm 2012, khi đi làm về tôi thấy chồng tôi đang nằm đau đớn vật vã trên giường vì bị sốt cao. Tôi và mọi người trong nhà đã nhanh chóng đưa anh ấy đến Bệnh viện Nhân dân A Thành.
Bác sĩ trực đã chẩn đoán chồng tôi bị viêm ruột thừa cấp và yêu cầu phải phẫu thuật ngay. Chúng tôi biết rằng một quy trình cắt bỏ ruột thừa thông thường chỉ mất khoảng 50 phút, và chúng tôi đã rất lo lắng khi cuộc phẫu thuật đã kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Đến gần nửa đêm, bác sĩ phẫu thuật bước ra khỏi phòng phẫu thuật và thông báo cho chúng tôi rằng chồng tôi không bị ruột thừa. Trước khi chúng tôi có thể thở phào một cách nhẹ nhõm, bác sĩ nói đã tìm thấy một khối u trong ruột của chồng tôi và nó cần được phẫu thuật ngay lập tức. Anh trai và cậu em chồng tôi đã đi vào trong để tìm hiểu thêm và xác nhận tin xấu này. Quá choáng váng, tôi đã ký giấy tờ làm các thủ tục để tiến hành phẫu thuật lần thứ hai.
Chúng tôi đã phải chờ thêm hơn ba giờ đồng hồ nữa trước khi được phép gặp chồng tôi. Thật kinh khủng khi phải nhìn thấy đủ các loại ống, dây dợ nối vào bụng anh. Theo kết quả sinh thiết, chồng tôi bị ung thư ruột kết. Tuy nhiên, chúng tôi không tin vào kết quả đó và xin đi tư vấn ở Bệnh viện Ung thư Cáp Nhĩ Tân, tại đây [các bác sĩ] không chỉ xác định kết quả chẩn đoán là đúng, mà còn chỉ rõ thêm bệnh ung thư đã di căn và lan đến các hạch bạch huyết.
Cả gia đình tôi rất buồn về chẩn đoán sai của các bác sĩ trực tại Bệnh viện Nhân dân A Thành. Họ muốn quay lại để đối chất với các bác sĩ ở đó.
Là một học viên Pháp Luân Công, tôi hiểu rằng mình phải biết nghĩ cho những người khác. Hơn nữa, vị bác sĩ trực đó không cố ý chẩn đoán sai cho chồng tôi. Do đó tôi cố thuyết phục mọi người trong gia đình bình tĩnh, và cuối cùng họ đồng ý thôi không đến tìm vị bác sĩ đó nữa..
Chúng tôi rất lo rằng chồng tôi không thể chịu đựng được khi nghe tin xấu này, do đó chúng tôi quyết định không nói với anh về mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Bốn ngày sau khi phẫu thuật, một người bạn cũng tu luyện Pháp Luân Công đến thăm anh và nói anh nên thử luyện Pháp Luân Công xem sao. Trước sự ngạc nhiên của tôi, chồng tôi ngay lập tức đã đồng ý. Ngay ngày hôm đó, anh ấy đã nghe băng thu âm các bài giảng Pháp của Sư phụ. 16 ngày sau, anh đã được xuất viện.
Tôi rất cảm kích khi thấy người đồng tu đó hàng ngày đều đi xe buýt đến nhà tôi để cùng chồng tôi học Pháp. Khi đi làm về, tôi tiếp tục giúp chồng tôi luyện các bài công pháp.
Khi cơ thể chồng tôi vẫn còn bị nối với những đường ống dẫn, hàng ngày tôi đều nhìn thấy rõ ràng những gì bài xuất ra khỏi cơ thể anh ấy. Nó trông giống như thịt thối vậy, và tôi biết Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể cho anh ấy.
Chồng tôi ngày nào cũng học Pháp và luyện công. Kết quả kiểm tra y tế một tháng sau đó cho thấy căn bệnh ung thư của chồng tôi đã biến mất hoàn toàn. Chúng tôi không còn nghi ngờ gì về việc chính Sư phụ và Đại Pháp đã cứu sống anh ấy.
Tháng 03 năm 2013, chồng tôi đã tái phẫu thuật để nối ruột với hậu môn. Kết quả xét nghiêm trước phẫu thuật cho thấy rằng mọi thứ đều bình thường và cuộc phẫu thuật đã diễn ra một cách êm đẹp. Bác sĩ phẫu thuật, người mà đã mổ cho chồng tôi lần đầu tiên đã rất ngạc nhiên khi không phát hiện ra dấu vết của các tế bào ung thư và không thể tin được là chồng tôi lại có thể hồi phục nhanh đến thế.
Chồng tôi hiện đã hết bệnh và trở thành một học viên Pháp Luân Công rất tinh tấn.
Không một ngôn từ nào có thể diễn tả hết được lòng biết ơn vô hạn của chúng tôi với Sư phụ và Đại Pháp. Chúng tôi chỉ có thể nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Sư tôn từ bi vĩ đại hảo!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/8/11/一个结肠癌患者的新生-277996.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/22/141651.html
Đăng ngày 31-08-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.