Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-07-2013] Tôi là một bác sỹ Trung y và đã mở một phòng khám riêng hơn 20 năm. Chồng tôi, cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, đã giúp tôi quản lý phòng khám từ khi anh ấy về hưu. Phòng khám nhỏ của tôi là nơi để chúng tôi cứu độ chúng sinh. Trong những năm qua chúng tôi đã có nhiều trải nghiệm xúc động.

Đắc Pháp Luân Đại Pháp

Bố tôi là quan chức cấp cao trong Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Sau khi ĐCSTQ giành chính quyền năm 1949, nó lệnh cho các cán bộ ly dị vợ ở quê. Ngay sau khi tôi sinh ra, bố tôi chuyển đến thành phố và bỏ rơi vợ con vào năm 1951. Ký ức về thời thơ ấu của tôi tràn ngập những hình ảnh mẹ tôi đang khóc. Bà thường trút giận lên đầu tôi. Bà đã chịu đựng nhiều vất vả khi một mình nuôi nấng ba đứa con nhỏ. Tôi sinh ra đã ốm yếu. Tôi thường bị run một cách vô cớ. Nhưng tôi cắn răng chịu và không kêu ca. Tôi đã có thể sống chung với sự đau đớn về thể chất, nhưng lại thường chìm trong cảm giác vô tích sự, cô đơn, và bất lực đến nỗi không muốn sống.

Mẹ tôi bị ốm trong một trận dịch khi tôi 12 tuổi. Tôi chở bà trên một chiếc xe nằm đến gặp bác sỹ ở thị trấn gần đó. Một bác sỹ Trung y nổi tiếng thấy tội nghiệp cho chúng tôi, đã chữa bệnh cho mẹ, và nhận tôi làm học trò.

Từ người thầy của mình, tôi học được các lý thuyết về y học cổ truyền, bắt mạch, châm cứu, thảo dược, v.v. Tôi nhanh chóng nắm bắt mọi thứ và thành thạo việc châm cứu.

Khi tên tuổi của tôi trở nên nổi tiếng, ngày càng có nhiều bệnh nhân đến gặp tôi, và tôi đã mở một phòng khám riêng vào năm 1993. Tuy nhiên, sức khỏe của tôi kém đến nỗi tôi không thể đi làm đều đặn.

Cái chết của mẹ năm 1996 là một cú sốc lớn đối với tôi. Tôi mắc bệnh trào ngược dạ dày thực quản nghiêm trọng. Sau đó tôi bị chẩn đoán ung thư dạ dày.

Tôi không thể ăn bất kỳ loại thức ăn nào và thấy đau đớn khủng khiếp. Tây y lẫn Trung y đều không thể giúp tôi. Tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Vào tháng Năm năm 1997, một người bạn đưa cho tôi một quyển sách. Cô ấy bảo tôi, “Cậu phải đọc cuốn sách này.” Cuốn sách là Chuyển Pháp Luân. Tôi cầm lấy nó, lật qua vài trang và bắt gặp đoạn này:

 “Sau khi có cái thân thể này, thì lạnh chịu không được, nóng chịu không được, mệt chịu không được, đói chịu không được, thế nào cũng là khổ. Có bệnh chư vị thấy khó chịu; sinh lão bệnh tử ấy, chính là để chư vị trong khổ mà hoàn [trả] nghiệp; xét xem chư vị có thể quay trở về hay không, cấp cho chư vị một cơ hội nữa; do đó con người rớt vào [cõi] mê này” (Bài Giảng thứ Ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi thật ngạc nhiên,“Chẳng phải đang nói về mình sao?” Tôi cầm quyển sách bằng cả hai tay và bắt đầu đọc nó một cách chậm rãi từ đầu. Tôi đã khóc khi đọc nó. Những gì Sư phụ giảng thật đúng! Tôi xúc động mạnh mẽ bởi những Pháp lý được nêu trong sách.

Tôi đọc xong cuốn sách vào ngày hôm sau. Ngày tiếp theo Sư phụ khai thiên mục cho tôi. Tôi nhìn thấy một Pháp Luân đang quay, đầy màu sắc và to như chiếc đồng hồ treo tường. Hai ngày sau bệnh tật của tôi hoàn toàn biến mất. Tôi có thể ăn bất cứ cái gì tôi muốn. Một bệnh nhân ung thư vốn đang chết dần, đã trở nên khỏe mạnh! Tôi không thể tin đó là sự thật! Tôi biết mình sẽ không từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp trong phần đời còn lại. Tôi muốn tu luyện bản thân mình. Tôi muốn trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp chân chính. Sau gần một tuần tôi tham gia nhóm luyện công.

Xóa hết những băn khoăn

Khi ĐCSTQ phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng Bảy năm 1999, tôi rất sốc và buồn, nhưng quyết tâm tu luyện của tôi không giảm đi chút nào. Tôi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi muốn nói với mọi người câu chuyện thực về việc Đại Pháp đã cứu sống tôi như thế nào. Các đồng tu và tôi đã bị bắt vì trưng một tấm biển ghi “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” trên quảng trường Thiên An Môn. Ngay khi được thả, tôi lại đi thỉnh nguyện. Tôi đến Bắc Kinh ba lần và bị bắt hai lần. Trong tâm tôi Pháp Luân Đại Pháp đáng giá hơn sinh mạng của mình. Tôi không được từ bỏ.

Tôi bối rối không biết phải làm gì dưới sự bức hại kinh hoàng. Một đồng tu đã kịp thời đưa cho tôi bài giảng mới của Sư phụ:

 “Bị bắt không phải là mục đích; chứng thực Đại Pháp mới là thật sự vĩ đại—chính vì chứng thực Đại Pháp mới bước ra; tất nhiên đã bước ra thì cần đạt cho được chứng thực Pháp—đó mới là mục đích thật sự của việc bước ra.” “Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân; đó chính là đang kiến lập uy đức của các Giác Giả” (Lý Tính)

Tôi chợt ngộ ra những lời giảng của Sư phụ. Chẳng phải phòng khám nhỏ của tôi là một môi trường đặc thù để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh sao? Tôi có thể nói với rất nhiều bệnh nhân về chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Phòng khám của tôi cũng là một nơi tuyệt vời giúp bảo vệ các đồng tu. Một lần, một đồng tu bị công an truy tìm. Anh ấy phải trốn trong một cánh đồng lúa mỳ suốt một ngày. Tôi tìm ra và giấu anh ấy ở chỗ của mình một tuần cho đến khi anh ấy rời đi một cách an toàn. Nhiều tài liệu giảng chân tướng đã được cất giữ và phân phát từ phòng khám của tôi.

Cứu độ chúng sinh

Tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp làm tôi trông trẻ ra và tràn đầy năng lượng. Dù ở độ tuổi 60, tôi thường bị nhầm là chỉ mới 40. Pháp Luân Đại Pháp ban cho tôi nhiều trí huệ và nâng cao kỹ năng chữa bệnh của tôi. Khả năng chữa bệnh cho bệnh nhân của tôi ngày càng có hiệu quả – đôi khi kỳ diệu như một phép màu. Khi tôi đề cao tâm tính theo tiêu chuẩn của Đại Pháp, tôi trở nên từ bi, chân thành và chu đáo với bệnh nhân. Danh tiếng phòng khám của tôi được lan truyền, và thậm chí các bệnh nhân ở những tỉnh khác cũng tìm đến.

Là một bác sỹ, tôi nghiêm túc thực hiện trách nhiệm nghề nghiệp của mình. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi thực hiện nhiệm vụ bằng cách giảng chân tướng cho họ với trí huệ và từ bi. Các bệnh nhân sẽ dễ dàng chấp nhận việc giảng chân tướng của tôi khi việc chữa trị đạt kết quả tốt. Khi tôi giảng chân tướng một cách thấu đáo, việc trị bệnh của tôi tốt hơn mong đợi. Tôi nói với mỗi bệnh nhân về chân tướng Pháp Luân Đại Pháp tùy theo hiểu biết của họ và cố gắng không để lỡ mất ai.

Một giáo sư bị viêm họng

Một giáo sư mất giọng vì viêm họng mãn tính, nhưng tình trạng của ông ấy đã cải thiện nhanh chóng chỉ trong mười ngày chữa trị đầu tiên. Ông ấy giơ ngón tay về phía tôi và nói, “Chị là một bác sỹ hàng đầu!” Tôi bảo ông ấy,“Y học cổ truyền của chúng ta là một phần của văn hóa thần truyền. 12 đường kinh mạch là không thể thấy được, nhưng chúng thực sự tồn tại. Nhưng Đảng Cộng sản Trung Quốc thì truyền bá thuyết vô thần và bức hại các học viên Pháp Luân Công, những người tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn. Chuẩn mực đạo đức của chúng ta đã biến mất. Mọi người không tin vào thiên đường hay địa ngục. Tất cả những gì họ tin là tiền. Tương lai của họ sẽ rất thê thảm.” Ông ấy đồng ý rằng thảm họa thiên nhiên và do con người gây ra đang xảy ra thường xuyên hơn. Tôi nói thêm, “Đại họa cuối cùng không còn xa nữa. Nhiều dự ngôn cổ đại đã cảnh báo về nó. Cách duy nhất để tránh bị tiêu hủy cùng với ĐCSTQ là thoái Đảng, Đoàn, Đội và đặt sinh mệnh của chúng ta vào tay của Thượng đế.” Vị giáo sư gật đầu. Ông ấy dùng biệt danh để thoái ba tổ chức.

Một đứa trẻ bị viêm phổi

Một cặp đôi trẻ mang con của mình đến chỗ tôi. Cháu bé khó thở vì bị viêm phổi. Cháu không khá hơn sau vài tuần điều trị ở Bệnh viện Nhi. Cặp vợ chồng này đã biết được những điều tốt về phòng khám của tôi. Tôi châm cứu cho cháu và cháu bắt đầu thở bình thường. Đôi vợ chồng trẻ kinh ngạc nói: “Thật là kỳ diệu!” Tôi nói, “Tại sao anh chị nghĩ chúng ta có nhiều dịch bệnh? Đó là kết quả của sự suy đồi đạo đức. Cuộc bức hại những học viên Pháp Luân Công vô tội của ĐCSTQ đang gây ra việc đó. Hãy chắc chắn phân biệt rõ chính tà. Đi theo Đảng sẽ có một tương lai ảm đạm.” Cả hai đồng ý và thoái ba tổ chức Cộng sản mà không do dự.

Một nạn nhân đột quỵ

Một ngày một chiếc xe tải được kéo đến phòng khám của tôi, và vài người đã khiêng vào một phụ nữ. Cô ấy bị đột quỵ và đã nhập viện 17 ngày ở bệnh viện thành phố cách xa 100 dặm. Tình trạng của cô ấy không đến mức nguy hiểm, nhưng cô ấy không thể đi lại được. Họ biết đến danh tiếng của chúng tôi và quyết định mang cô ấy tới. Tôi cho cô ấy điều trị trong ba đợt mười ngày. Cô ấy cải thiện rất nhiều sau đợt điều trị đầu tiên. Cô ấy có thể đi lại khi có trợ giúp. Sau đợt điều trị thứ hai cô ấy có thể tự đi lại. Sau đợt thứ ba, cô ấy có thể tự chăm sóc bản thân. Tôi tận dụng mọi cơ hội để nói chuyện với người phụ nữ này. Tôi bảo với cô ấy,“Đời là khổ. Sinh lão bệnh tử là một chu kỳ của cuộc sống. Mọi thứ đều đi theo chu kỳ: bốn mùa, ngày và đêm… Con người chúng ta đang trong giai đoạn cuối của chu kỳ. Phật và Đạo là từ bi và muốn cứu độ chúng sinh. Pháp Luân Đại Pháp cứu người. Đừng tin vào vu khống của ĐCSTQ. Chị sẽ được cứu nếu chị tâm niệm rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.’” Cô ấy đồng ý với những gì tôi nói và quyết định thoái ba tổ chức Cộng sản. Lúc đầu chồng và con trai cô không muốn nghe tôi, nhưng tôi tìm được cơ hội nói chuyện riêng với họ. Cuối cùng họ nhận ra điều đó là đúng và cũng quyết định thoái ba tổ chức Đảng

Với quan chức Chính phủ thì cần xử lý cẩn trọng

Đối với quan chức chính phủ, tôi phải dành thời gian dẫn dắt họ và giúp họ vượt qua sự lo lắng. Thực tế, tất cả họ đều biết ĐCSTQ tồi tệ như thế nào. Ngay khi hiểu ra sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, bệnh của họ nhanh chóng được chữa khỏi. Một giám đốc của một cơ quan luật pháp chính phủ bị đau lưng nghiêm trọng. Ông ấy thoái ĐCSTQ khi lần đầu đến chỗ tôi. Tình trạng của ông ấy được cải thiện sau đợt châm cứu đầu tiên. Ông ấy hoàn toàn được chữa khỏi sau ba bốn đợt điều trị.

Một giám đốc khác là người quen của ông ấy, sau khi biết chuyện này cũng đến gặp tôi. Ông ấy đã phẫu thuật nhưng không thể đi lại. Hàng tuần tôi châm cứu cho ông ấy. Cuối cùng ông ấy đã nhận ra chân tướng của Pháp Luân Công, thoái ĐCSTQ, và hoàn toàn khỏi bệnh sau 10 tuần. Giờ đây ông ấy có thể leo núi mà không có vấn đề gì cả.

Một cựu bí thư Đảng đi cùng vợ đến gặp tôi vài lần. Vợ ông ấy đồng ý với những gì tôi nói về ĐCSTQ và Pháp Luân Công, nhưng ông ấy vẫn giữ im lặng. Một lần, tôi nói về các phong trào chính trị, nạn đói lớn, vụ đàn áp phong trào dân chủ của sinh viên, cuộc bức hại Pháp Luân Công, 80 triệu sinh mạng mà ĐCSTQ phải chịu trách nhiệm, và sự ảo tưởng của mọi người về Mao Trạch Đông. Đột nhiên ông ấy chửi, “Mao đúng là một [từ tục]!” ông ấy bắt đầu nói về việc Mao đã đàn áp các lãnh đạo ĐCSTQ khác như thế nào. Tôi nói, “Tôi chắc là ông không muốn chết cùng với một Đảng như vậy. Hãy thoái Đảng bảo bình an.” Ông ấy đồng ý.

Một trưởng phòng công an về hưu và vợ đã đến gặp tôi vài năm trước. Họ có vấn đề sức khỏe nghiêm trọng và đã mất hết hy vọng. Cả gia đình họ đi theo đến phòng khám của tôi. Tôi là hy vọng cuối cùng của họ. Tôi chữa trị cho họ một cách cẩn thận. Việc đó mất vài tháng, nhưng cuối cùng họ đã được chữa khỏi. Tôi tận dụng cơ hội giảng chân tướng cho họ. Cả sáu người trong gia đình họ đã thoái ĐCSTQ.

Nhiều việc như vậy đã diễn ra ở phòng khám của tôi. Phần lớn trong số họ biết các học viên Pháp Luân Công là những người tốt, nhưng họ bị đánh lừa bởi thuyết vô thần của ĐCSTQ và những lời nói dối về Pháp Luân Công. Tôi giảng chân tướng cho họ cẩn thận và không bỏ cuộc nếu nó không có kết quả trong lần đầu. Tôi tiếp tục cố gắng bằng nhiều cách khác nhau dựa trên nền tảng xuất thân của họ. Tôi tuân theo chỉ dẫn của Sư phụ và thật sự cứu độ họ.

Xem tiếp phần 2


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/7/1/小诊所-大舞台(上)-276030.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/10/140971.html

Đăng ngày 02-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share