Bài viết của học viên Thường Tiếu
Phần 1: https://vn.minghui.org/news/41707-khan-truong-thuc-tinh-gia-dinh-cua-chung-ta-phan-1.html
Phần 2: https://vn.minghui.org/news/41709-khan-truong-thuc-tinh-gia-dinh-cua-chung-ta-phan-2.html
Gia đình chị họ tôi
Tôi thường xuyên tới thăm chị họ tôi và những người họ hàng khác của mẹ tôi ở dưới quê và ở lại đó trong một vài ngày để giảng chân tướng cho họ. Khi cuộc đàn áp mới bắt đầu, loa phóng thanh trong làng thường xuyên phát nội dung như, “Bắt một học viên Pháp Luân Công, được thưởng 20,000 Nhân dân tệ”. Sau một thời gian, họ giảm xuống còn 10,000 nhân dân tệ. Họ đã phát loa lớn đến mức nhà nào cũng nghe thấy. Những người họ hàng của tôi rất sợ bị liên lụy và không để tôi giảng chân tướng cho họ.
Khi tới thăm họ, tôi luôn bận rộn và thường xuyên lau dọn nhà cửa. Nhà vệ sinh công cộng ở trong và ngoài làng đều rất dơ bẩn, và không ai muốn lau dọn chúng, thậm chí ngay cả khi họ được trả tiền để làm việc đó. Tôi đã lau dọn chúng ba lần mỗi ngày và đảm nhận việc đổ rác. Chị họ tôi nói, “Ồ! Em không thấy nó rất dơ bẩn sao?” Tôi nói, “Nó chỉ là mùi thôi mà. Ai mới là dơ bẩn nhất? Giang Trạch Dân mới là người dơ bẩn nhất; đầu óc của ông ta là dơ bẩn nhất! Những suy nghĩ rác rưởi của ông ta là dơ bẩn nhất; nó chỉ có thể làm hại mọi người và giết chết những người khác!” Họ đều đồng ý với tôi về điểm này.
Một vài ngày sau đó, gia đình của chị gái tôi tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho chị ấy. Mỗi người đều phải nói một điều gì đó. Khi đến lượt chị họ tôi, chị ấy đã chỉ vào tôi và nói, “Tôi sẽ nói thay cho người em họ nhỏ tuổi nhất của chúng ta. Gia đình tôi đều biết, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’” Tất cả mọi người đều hô theo, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Bố chồng tôi
Tôi cố gắng giảng chân tướng cho bố chồng tôi mỗi lần tôi tới thăm ông, nhưng ông ấy tỏ ra không vui mỗi khi tôi làm như vậy. Tôi nói, “Được rồi, con sẽ dừng lại. Con không muốn bố phải buồn.” Từ đó trở đi, cứ khi nào đến nhà ông là tôi lại bắt đầu dọn dẹp. Một ngày, ông ấy nói với tôi, “Bố biết con là người tốt nhất. Bố biết con đã làm mọi thứ có thể để gia đình tốt hơn. Tuy nhiên, bố không thích những điều con làm về việc đó.” Tôi nói, “Con sẽ tu luyện Pháp Luân Công cho tới cùng. Con đã từng bị đau tim và thậm chí không thể rửa một chiếc bát. Bây giờ, con đã có thể lau cửa sổ cho bố ba lần mỗi ngày.”
Sau khi mẹ chồng tôi qua đời, bố chồng tôi được chẩn đoán là ung thư dạ dày cấp tính. Bác sĩ quyết định không điều trị cho ông ấy nữa. Tôi nói với ông: “Bố hãy thoái Đảng đi. Con nói với bố điều này bởi vì bố là một người nhân hậu và sẽ được phúc báo khi thoái Đảng.” Ông ấy mỉm cười. Hai ngày sau đó tôi tới thăm ông ấy một lần nữa. Ông ấy nói, “Con có muốn xem những gì bố viết không?” Tôi nhìn thấy một tấm bìa lớn ghi tên thật của ông và dòng chữ, “Thoái Đảng cộng sản!”
Trong hai đêm liên tiếp, tôi vừa học Pháp vừa ngồi quạt cho ông. Tôi nói với ông, “Nếu bố không thích, con sẽ ngồi sang một bên.” Ông ấy liên tục lắc đầu để giữ tôi ngồi lại đó. Khoảng một giờ sáng, ông ấy đột nhiên bật dậy khiến tôi giật mình. Tôi hỏi, “Bố đang làm gì vậy?” Ông nói, “Bố muốn xin lỗi Sư phụ của Đại Pháp. Hãy mang cho bố bức hình của Sư phụ Đại Pháp.” Tôi nâng cuốn sách lên cao và mở trang có ảnh của Sư phụ. Ông ấy đã quỳ xuống giường, chắp hai tay lại với nhau, và cúi lạy tấm hình của Sư phụ. Ông nói, “Sư phụ của Đại Pháp, con xin lỗi vì những gì con đã làm với Ngài!” Nói xong, ông ấy bắt đầu khóc.
Sau đó ông ấy đã ngủ một giấc ngủ thật sâu. Bố chồng tôi từng bị mê sảng và phải nghiến chặt răng trong khi ngủ vì đau, nhưng giờ đây ông đã thanh thản rời khỏi thế gian mà không có chút đau đớn nào.
Họ hàng nhà chồng
Người em trai thứ ba của chồng tôi bị đột quỵ và phải nhập bệnh viện. Mọi người trong gia đình đã lên kế hoạch để chăm sóc cậu ấy. Tôi nói, “Mọi người không cần phải lên kế hoạch như vậy đâu. Chính tôi sẽ chăm sóc cậu ấy. Mọi người không cần phải đến đâu.” Đêm đầu tiên, tôi bảo cậu ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Cậu ấy nói, “Em sẽ ghi nhớ điều đó.”
Trong đêm đầu tiên tôi ngồi cạnh giường của cậu ấy và ngủ được nửa tiếng. Tôi niệm cùng với cậu ấy, “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Những bệnh nhân khác nói, “Chị gái của cậu thật tuyệt vời làm sao!” Cậu ấy nói, “Chị ấy là chị dâu của tôi.” Tôi đã trông nom cậu ấy trong bảy đêm. Cậu ấy phục hồi nhanh đến nỗi cậu ấy có thể ra viện vào ngày thứ tám, mặc dù ban đầu các bác sĩ nói rằng cậu ấy có nhiều khối máu tụ trong não và tương lai sẽ sống trong trạng thái thực vật. Nhưng trong vòng ba năm nay, cậu ấy vẫn chưa xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
Chị cả của chồng tôi biết rất rõ chân tướng. Khi chị ấy gặp những học viên giảng chân tướng cho chị ấy, chị ấy nói, “Chúng tôi đều biết điều này. Em dâu của tôi rất tốt. Chúng tôi biết mọi người đều rất tốt. Tất cả chúng tôi đã thoái Đảng. Cám ơn mọi người!”
Một ngày nọ, chị ấy nghe thấy tiếng lạch cạch ở bên ngoài. Chị ấy mở cửa ra và nhìn thấy một tấm biểu ngữ có ghi, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” được treo ngoài hành lang. Chị ấy nghĩ, “Mình sẽ đợi người [dán tấm biểu ngữ này] qua đây và bảo anh ta dán cao hơn nữa để những đứa trẻ không thể xé nó xuống.” Khi người học viên này đi xuống hành lang, chị ấy hỏi, “Có phải anh đã dán tấm biểu ngữ này không? Tôi sẽ đưa cho anh một chiếc ghế đẩu để anh có thể dán nó cao hơn, như thế này nó sẽ treo được lâu hơn đúng không?” Sau đó chị ấy đưa cho người học viên đó hai chiếc ghế đẩu, một chiếc lớn, một chiếc nhỏ. Người học viên đó đã chuyển tấm biểu ngữ lên trên đỉnh khung cửa. Người học viên đó hỏi, “Sao chị lại tốt như vậy?” Chị ấy đáp,” Em dâu tôi tu luyện Pháp Luân Công.”
Em chồng tôi đã tới thăm em chồng của cô ấy ở tỉnh Tứ Xuyên vào năm 2008. Khi quay về, cô ấy kể cho chúng tôi: Vào ngày 12 tháng 05, ngày xảy ra đại địa chấn ở Vấn Xuyên, khi những chiếc đèn và bàn bắt đầu rung chuyển, mọi người la lớn, “Động đất!” Sau đó chiếc bàn bị lật tung. Cô ấy sững sờ trước cảnh tượng bất ngờ này, bò vào trong bếp và chui xuống dưới bệ bếp. Chồng của cô ấy bảo cái bệ bếp đó làm bằng đá. Cô ấy cố gắng chui ra ngoài nhưng không được. Sự việc đó xảy ra một cách đột ngột và cô ấy la lớn, “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Sau đó cô ấy đột nhiên có đủ năng lượng để thoát ra ngoài, ngay trước khi chiếc bệ đá sụp xuống. Cô ấy nói nếu không thoát kịp lúc đó, cô ấy không chết thì cũng sẽ gãy lưng.
Người em gái thứ ba của chồng tôi cũng được hưởng lợi ích từ Đại Pháp. Cô ấy mắc bệnh tiểu đường hai, ba năm về trước. Tôi bảo cô ấy niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Cô ấy đã hoàn toàn bình phục và không cần bất cứ phương pháp điều trị nào. Giờ đây, cô ấy luôn nói với mọi người, “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, ngoài ra còn nhận tất cả các tài liệu giảng chân tướng và đưa chúng cho những đứa con của cô ấy sau khi đã đọc xong. Vào dịp Tết Nguyên Đán năm ngoái, cô ấy đến nhà tôi và hỏi tôi, “Sinh nhật của Sư phụ chị là vào ngày nào vậy? Em muốn tổ chức sinh nhật cho Ngài. Em đã nghĩ về điều này vào năm ngoái. Em nên mua gì cho sinh nhật của Sư phụ chị?” Tôi nói, “Em có thể làm bất cứ điều gì để bày tỏ tấm lòng của mình.” Cô ấy nói, “Em không biết nhiều nhưng em biết thêu thùa.” Cô ấy đã thêu bốn bức tranh, gồm có “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “ Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, và “Hiểu chân tướng được phúc báo”. Cô ấy đã tặng chúng cho Sư phụ vào ngày 13 tháng 05 năm ngoái.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/7/141407.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/17/心换心-唤醒身边的亲人(3)-275383.html
Đăng ngày 11-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.