Bài của học viên ở New York đọc tại Pháp hội Quốc tế Thủ đô Mỹ quốc 2012

[MINH HUỆ 21-07-2013] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính, xin chào các bạn đồng tu,
Tôi đã tích cực tham gia vào các hạng mục chứng thực Pháp với một công ty truyền thông được học viên Đại Pháp thành lập để giảng chân tướng kể từ khi nó được thành lập vào năm 2001. Tôi chuyển đến thành phố nơi công ty đặt trụ sở vào năm 2006. Tôi muốn chia sẻ với mọi người trải nghiệm tu luyện của tôi trong vài năm qua.

1. Học cách điều phối một hạng mục

Khi mới chuyển đến làm việc cho công ty truyền thông, tôi tham gia chủ yếu vào việc quảng bá một sự kiện thường niên. Sau đó, tôi đã phụ trách một hạng mục lớn khác. Lúc đó tôi đã không minh bạch về cách điều phối hạng mục này. Những trải nghiệm do một điều phối viên Thần Vận chia sẻ tại một Pháp hội đã truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều. Ông ấy nói,“Chúng ta chỉ như một mũi tên do Sư phụ bắn. Năng lực, mục tiêu của chúng ta đều do Sư phụ quyết định. Mỗi người chúng ta là một phần của mũi tên này. Miễn là chúng ta tin vào năng lực do Sư phụ cấp và mục tiêu đã được đặt ra, chúng ta sẽ về đến đích.”

Tôi coi điều phối viên của dự án như đầu mũi tên. Tôi có trách nhiệm đảm bảo rằng các phần của mũi tên sẽ hợp nhất để chúng tôi có thể đạt được mục tiêu. Tôi đã dành rất nhiều thời gian chia sẻ với mọi người. Chúng tôi đã tổ chức họp mỗi tuần một lần, và không có xung đột xảy ra. Tuy nhiên những công việc mà tôi được giao dường như ít tiến triển. Tất cả mọi người dường như là mắt xích yếu kém trong hạng mục. Tôi tìm sự giúp đỡ ở khắp mọi nơi tuy nhiên không nhiều người muốn tham gia vào hạng mục. Một lần một học viên nói với tôi, “Chị luôn luôn nhấn mạnh rằng có rất nhiều việc cần phải hoàn thành. Chị nên dùng sự nhiệt tình của chị để khuyến khích mọi người chủ động hơn.” Lời nói của ông ấy khắc sâu trong tâm trí tôi, và tôi suy nghĩ thấu đáo về cách phối hợp tốt hơn.

Trong khi lên kế hoạch cho sự việc này, tôi đã đến Đài Loan để xem cách các học viên ở đó xử lý một hạng mục tương tự. Tôi thấy các học viên ở Đài Loan tổ chức thật tốt mọi khía cạnh của hạng mục, cho tới những chi tiết cuối cùng. Hạng mục đó đã rất thành công. Các học viên tham gia phối hợp rất nhịp nhàng. Điều này làm tôi nghĩ rằng, “Tại sao các học viên ở Đài Loan có thể phối hợp ăn ý như vậy, mà tôi dường như không thể phối hợp mọi người một cách nhịp nhàng hòa hợp cùng nhau?”

Tôi nhận ra rằng bởi vì tôi sinh ra ở Trung Quốc và đến Mỹ lúc trưởng thành, tôi vẫn chưa loại bỏ được những ảnh hưởng của văn hóa Đảng. Tôi tiếp tục nuôi dưỡng tính độc lập và chủ nghĩa cá nhân trong môi trường phương Tây. Tôi kiêu ngạo và nóng nảy. Học viên Đài Loan đã cho tôi thấy như thế nào là một người Trung Quốc thực sự. Tôi thấy ở họ phẩm chất khiêm nhường và kỷ luật của người Trung Quốc. Tôi thấy rằng một điều phối viên tốt cần thúc giục các thành viên trong đội của mình.

Sau khi trở về từ Đài Loan, tôi buông bỏ tất cả những lo lắng của mình. Tôi ngừng băn khoăn liệu có bao nhiêu học viên sẽ tham gia vào hạng mục. Tôi cũng ngừng tập trung xem những người khác đã làm được bao nhiêu việc. Tôi nghĩ rằng ngay cả khi tôi là người duy nhất còn lại của hạng mục, tôi sẽ hoàn thành việc đó. Ngay cả khi mũi tên này chỉ còn mỗi cái đầu của nó, tôi vẫn sẽ làm cho nó đến được đích.

Nhiều học viên trong nhóm của chúng tôi có công việc vào ban ngày, và rất khó để họ dành thêm thời gian cho hạng mục. Vì vậy, tôi quyết định rằng vì tôi có nhiều thời gian hơn và có thể làm mọi việc nhanh chóng, tôi sẽ thay đổi một phần trách nhiệm. Tôi nghĩ,“Các bạn đưa ra quyết định và tôi chỉ đơn giản là sẽ thực hiện chúng.” Mỗi tuần tôi đưa ra các vấn đề để thảo luận, và sau khi tất cả mọi người quyết định cần phải làm những gì, tôi thực hiện nó. Sau đó tôi phát hiện ra rằng sau khi chúng tôi họp, mọi việc sẽ tiến triển rất thuận lợi đối với tôi. Tôi biết điều này là bởi vì tôi đã được hỗ trợ bởi sức mạnh của toàn đội.

Trước khi đắc Pháp, tôi thường có một giấc mơ, tôi đang ở trong một căn phòng rất dơ bẩn và nhìn bên ngoài nó rất đẹp. Cách duy nhất để ra khỏi phòng là chui qua một lỗ nhỏ. Tuy nhiên, tôi thậm chí không thể chui qua, vì lỗ quá nhỏ. Điều này ám chỉ rằng nếu như tôi không thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài tôi sẽ không biết tôi đang ở một nơi dơ bẩn và không thất vọng như vậy. Nhìn thấy một cảnh sắc thật đẹp chân thực đến vậy, nhưng tôi lại bị kẹt ở bên trong. Trải nghiệm kiểu này là sự tra tấn tinh thần cực độ đối với sinh mệnh.

Năm nay, khi áp lực từ hạng mục là lớn nhất và đó là quãng thời gian khó khăn nhất đối với tôi, cuối cùng tôi nhận ra lý do tại sao tôi có giấc mơ này. Tôi không thể rời khỏi phòng vì tôi đã quá tự cao tự đại. Tôi không có trí huệ để kiềm chế bản thân. Nếu tôi có thể biến bản thân mình thành một con bướm nhỏ, khi đó chẳng phải cái lỗ sẽ trở nên rất to và tôi có thể chui ra ngoài ngay lập tức ư? Từ đó tôi thường nhắc nhở bản thân mình rằng tôi không là gì cả, và cố gắng coi nhẹ bản thân.

Có lẽ đó là vì tôi đã đề cao trong tu luyện. Nhiều học viên sau đó tự nguyện giúp tôi. Nhiều học viên đã âm thầm giúp đỡ, bao quát mọi khía cạnh của hạng mục. Có quá nhiều học viên tham gia đến nỗi tôi không đếm xuể. Tôi được biết vào hôm trước khi sự kiện thực sự bắt đầu, rằng có hơn 100 học viên từ thành phố của chúng tôi lên kế hoạch tham gia vào sự kiện này vào ngày hôm sau. Tôi cảm nhận sâu sắc rằng chỉ có Pháp của Sư phụ mới có thể kết nối được nhiều người với nhau như vậy. Không có ai khác có thể huy động hoặc điều phối hoạt động này một mình.

Năm đó hạng mục đã diễn ra khá suôn sẻ, và ngay khi nó kết thúc, công ty truyền thông cho tôi phụ trách mảng quan hệ công chúng cũng như chính sự kiện đó. Theo lời của một người thường, tôi đã được đánh giá cao. Tại thời điểm đó, tôi cảm thấy rằng sự phát triển của công ty truyền thông là không lý tưởng vì không có nhiều chuyên gia toàn tâm cống hiến cho tổ chức đó. Vì vậy, điều quan trọng nhất trong tâm tôi là thực hiện công việc của mình một cách nghiêm chỉnh và chuyên nghiệp. Nhưng tôi đã bỏ qua các khía cạnh của việc tu luyện. Tôi đã làm việc rất chăm chỉ hàng ngày.

Tuy nhiên, bởi vì tôi đã lơ là trong việc tu luyện tâm tính của mình trong một thời gian dài, tôi đã phải đối mặt với đủ các loại khảo nghiệm nghiêm trọng. cựu thế lực lợi dụng mọi chấp trước người thường mà chúng ta chưa buông bỏ, và những chấp trước này đã mở ra nhiều sơ hở. Thông qua những sơ hở này, cựu thế lực gây ra xung đột giữa các học viên, và hy vọng sẽ ngăn cản chúng ta hoàn thành mục tiêu. Tuy nhiên, tôi đã không tu luyện bản thân vững vàng khi phải đối mặt với những khảo nghiệm và không hoàn thành công việc được tốt. Điều này chủ yếu thể hiện rõ trong xung đột giữa tôi và hai điều phối viên khác.

Tôi cảm thấy rằng những bất đồng với một trong các điều phối viên, vốn đã diễn ra trong một thời gian dài, đã ảnh hưởng đến hiệu quả của bộ phận cũng như mối quan hệ của chúng tôi. Hơn nữa, có đủ mọi loại tin đồn, điều này đã hình thành một môi trường xấu. Tôi muốn thay đổi môi trường không lành mạnh này, nhưng tôi lại ngay lập tức bị tấn công dồn dập bởi đủ mọi loại áp lực và bị mắc kẹt trong đó. Vì vậy, tôi không hài lòng với người điều phối viên này vì đã để các vấn đề tích tụ trong nhiều năm và ảnh hưởng đến vai trò của chúng tôi.

Tôi đã nghi ngờ một người phụ trách khác tại công ty. Tôi không chắc lắm, nhưng điều đó có thể là do mối quan hệ tiền duyên. Trước đây, tôi thường nghe nhận xét tiêu cực về tính cách của người học viên này, vì vậy tôi đã giữ khoảng cách, vì sợ nhiễm phải mặt xấu của người học viên này. Sau đó, một vài sự việc đã xảy ra và những sự việc này dường như xác nhận độ chính xác của những lời nhận xét tiêu cực tôi đã được nghe. Vì thế, tôi đã không tin người học viên này. Cũng có một số mâu thuẫn giữa hai điều phối viên. Tôi đã quên hướng nội khi mắc vào những cuộc xung đột phức tạp như vậy, và tôi không phủ nhận sự an bài của cựu thế lực. Thay vào đó tôi đã tức giận vì bị đẩy vào một môi trường thật là phức tạp. Cả ba chúng tôi đều là điều phối viên chính cho một số hạng mục quan trọng trong năm đó. Do sự thiếu tin cậy, việc quản lý dự án trở nên hỗn loạn. Lúc đó tôi chỉ đơn thuần kiên trì sử dụng năng lực người thường của mình.

Tuy nhiên, tu luyện không thể được giải quyết bằng những phương cách của người thường. Sau khi một vài trăm học viên đã bỏ thời gian, công sức và tiền bạc của họ vào sự kiện này, và mưa rơi đúng vào hôm diễn ra sự kiện, chúng tôi không thể phủ nhận rằng điều này có liên quan tới trạng thái tu luyện tổng thể trong chỉnh thể chúng tôi.

Trong thời gian bận rộn nhất của dự án, mẹ tôi đột nhiên bị chẩn đoán mắc một căn bệnh tim hiếm gặp và đã phải phẫu thuật. Tôi cũng đã lơ là nhiệm vụ của mình trong công việc thường ngày và bị khiển trách. Cuộc sống và việc tu luyện của tôi đang ở trong một mớ hỗn độn.

Tôi nhớ rằng cựu thế lực sẽ không ngần ngại hủy hoại chúng ta, bởi vì chúng quyết định rằng chúng ta phải đáp ứng những cái gọi là tiêu chuẩn của chúng. Nhưng vấn đề của tôi là gì? Tôi đọc nhiều bài chia sẻ của các học viên trên trang web Minh Huệ, trong đó họ nói về những chấp trước căn bản của họ. Tôi cũng nghĩ về chấp trước căn bản của mình, nhưng chấp trước đó là gì? Năm tôi bị mắc kẹt trong đủ mọi cuộc xung đột trong các hạng mục khác nhau, tôi đã tìm thấy chấp trước căn bản của mình. Tôi là một người cầu toàn và do đó mục đích của tôi trong tu luyện Đại Pháp là đạt được sự hoàn hảo. Trên bề mặt tôi rất tinh tấn, và có thể hướng nội khi gặp vấn đề, nhưng điều này là để đạt được những gì tôi coi là hoàn hảo thông qua tu luyện. Tôi đã không đồng hóa với Đại Pháp vô điều kiện. Việc này chẳng phải giống như lợi dụng Đại Pháp sao?

Mặc dù tôi tìm thấy chấp trước căn bản của mình, nó không có nghĩa là chấp trước này sẽ biến mất. Tôi đã phải loại bỏ nó thông qua thực tu. Tuy nhiên, bởi vì tôi đã ở trong tình trạng chỉ đơn thuần làm việc trong một thời gian dài như vậy, tôi không còn chắc thực tu là gì. Tôi đã không nghĩ cách để buông bỏ chấp trước căn bản này. Khi hạng mục kết thúc, tại một cuộc họp phòng, tôi đã đủ can đảm để chia sẻ với tất cả mọi người về chấp trước căn bản của mình. Điều phối viên nói:“Đúng vậy, chính vì chị đã không ở trong trạng thái tu luyện đúng đắn nên hạng mục năm nay có quá nhiều vấn đề. Nếu tâm của chị thuần tịnh hơn, hạng mục năm nay có lẽ đã diễn ra thuận lợi.” Một điều phối viên khác nhận xét tại cuộc họp rằng hạng mục năm nay đã thành công ở tất cả các khía cạnh ngoại trừ mảng quan hệ công chúng. Sau khi nghe những ý kiến này, tôi gần như suy sụp và chạm tới điểm thấp nhất trong tu luyện.

Tôi không thể ở lại tổ chức truyền thông được nữa, và tôi cảm thấy rằng cuộc sống này là không đáng sống. Tôi muốn rời khỏi công ty nhưng lại cũng không muốn làm như vậy. Tuy nhiên, nếu tôi ở lại, tôi có thể không tìm được cách thay đổi trạng thái tu luyện của mình trong môi trường đã mang lại cho tôi quá nhiều đau khổ. Khi tôi cố gắng vượt qua những thời điểm khó khăn, tôi có thể cảm thấy rằng Sư phụ đã liên tục khích lệ tôi. Ví dụ, nếu tôi có thể có một chút chính niệm và đi tới công ty truyền thông, tôi đã rất cảm động trước những hành động của mỗi học viên. Miễn là tôi có một chút chính niệm để làm điều gì đó cho công ty, dù lớn hay nhỏ, Sư phụ sẽ giúp tôi hoàn tất công việc. Tuy nhiên, cuối cùng tôi vẫn quyết định rời khỏi hạng mục truyền thông. Tôi cảm thấy rằng tôi có thể thay đổi bản thân mình nhưng tôi không thể thay đổi môi trường tại công ty.

3. Trở nên tầm thường

Rời khỏi công ty là một quyết định đau đớn, nhưng trạng thái của tôi trở nên tồi tệ hơn sau khi tôi rời đi. Sau khi rời công ty, tôi đã đi nghỉ ở Nam Mỹ cùng gia đình của mình, vốn là những người không tu luyện. Mỗi buổi sáng ngay sau khi tôi thức dậy, tôi rất háo hức đọc kỹ các email từ công ty truyền thông trên điện thoại di động của mình. Tôi rất sợ phải rời xa nhóm đến nỗi tôi đọc từng email một. Mặc dù tôi đang đi nghỉ, thư giãn và nghỉ ngơi, trong thâm tâm, tôi mong mỏi những ngày khi tôi đang làm việc ngày đêm cho những hạng mục mà không ăn không uống.

Tôi đã xác định rất rõ ngay từ đầu là tất cả năng lực của mình đều do Sư phụ ban cho. Đặc biệt sau khi tôi làm việc toàn thời gian tại công ty, tổ chức các hạng mục và đóng vai trò là nhân viên quan hệ công chúng, rất nhiều trí huệ và năng lực đến từ Pháp đã tuôn trào rất dễ dàng. Sau khi rời khỏi hạng mục, đôi khi tôi nghĩ,“Tôi nên sử dụng những năng lực này như thế nào? Sư phụ, con mong rằng mình không nói được tiếng Anh lưu loát. Khi đó, hàng ngày con có thể đi đến các điểm thoái Đảng để giảng chân tướng cho mọi người.” Tôi thấy không thoải mái khi có những khả năng này, nhưng làm thế nào tôi có thể tận dụng những gì Sư phụ đã ban cho tôi để làm việc tại công ty truyền thông là một khảo nghiệm mà tôi không thể vượt qua.

Khi một sinh mệnh hiểu rõ rằng mọi trí huệ của mình đến từ Đại Pháp nhưng người đó không thể sử dụng những điều này để chứng thực Pháp, người đó cảm thấy đau đớn mà không thể diễn tả bằng lời. Một thời gian sau, Sư phụ thật sự thu hồi lại khả năng của tôi. Tâm trí tôi trống rỗng và tôi không có khả năng làm bất cứ việc gì. Tôi phải dừng lại và suy nghĩ trước khi làm bất cứ việc gì. Tôi đã bị bối rối. Tôi tiếp tục ở trong trạng thái như vậy cho đến khi tôi tham gia vào một hạng mục khác cho công ty truyền thông. Từ một người có khả năng, tôi đã trở thành một người không biết làm bất cứ việc gì. Nhưng đây là một quá trình tu luyện vô cùng trân quý.

Điều phối viên của hạng mục là một học viên mới. Anh ấy vô cùng tận tụy với vai trò điều phối, và anh ấy kỳ vọng rất cao vào chúng tôi. Chúng tôi thường bị anh ấy khiển trách. Anh ấy từng phát cáu với tôi trước một căn phòng đầy người. Khi trở về nhà, tâm của tôi chết lặng. Ngày hôm sau, tôi dường như trở thành một kẻ ngốc. Tuy nhiên, tôi nhắc nhở bản thân mình không nên tức anh ấy vì những gì anh ấy đối xử với tôi. Là học viên lâu năm, tôi nên nhẫn với học viên mới. Anh ấy sẽ không chỉ trích tôi nếu tôi không có gì cần phải đề cao.

Có một lần, anh ấy yêu cầu ba học viên trong đó có tôi chuẩn bị một bài phát biểu tại công ty truyền thông. Anh ấy nói với chúng tôi chủ đề và nội dung của bài phát biểu. Hai ngày sau, ngay sau khi anh ấy xuống sân bay sau một chuyến công tác, anh ấy yêu cầu chúng tôi trình bày bản thảo bài phát biểu của mình. Sau khi lắng nghe bài phát biểu của chúng tôi, anh ấy nói một cách không lịch sự, “Ai muốn nghe các bài phát biểu của các anh chị chứ? Tất cả ba người hãy quay trở về và chuẩn bị lại bài phát biểu của mình. Nếu các anh chị không thể nhớ nó, thì hãy viết nó ra. Chị có thể đọc bài phát biểu của mình vào ngày mai, nhưng nó phải chính xác!” Đã 12:30 sáng. Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi định viết bài phát biểu của mình và đọc nó vào ngày hôm sau. Vào lúc nửa đêm, anh ấy gọi điện cho tôi một lần nữa và bảo tôi nói về việc tu luyện của mình.

Sáng ngày hôm sau tôi dậy sớm và bắt đầu viết bài phát biểu của mình. Trước cuộc họp, điều phối viên này yêu cầu tôi đọc bài phát biểu của tôi cho anh ấy nghe. Khi tôi đọc bài phát biểu, tôi bắt đầu khóc bởi vì tôi rất sợ rằng anh ấy sẽ khiển trách tôi một lần nữa. Sau khi nghe bài phát biểu của tôi, anh ấy từ bi nói với tôi rằng bài viết rất tốt, và nhắc nhở tôi không khóc khi tôi đọc nó trước mặt mọi người. Tại cuộc họp, tôi cẩn thận giải thích cho mọi người rằng từ lâu rồi tôi đã không phát biểu trước đám đông, tôi đã rất lo lắng, và do đó tôi đã viết bài phát biểu của mình ra giấy. Khi tôi đọc bài phát biểu của mình, tôi muốn khóc nhưng tôi đã cố gắng hết sức để ngăn bản thân không khóc vì sợ rằng tôi có thể bị khiển trách một lần nữa. Trước đây tôi không gặp vấn đề gì khi phát biểu trước đám đông, bất kể nói bằng tiếng Anh hay tiếng Trung, nhưng cuối cùng tôi lại biến mình thành một người tầm thường nào đó.

Tôi vô cùng trân quý quá trình được tham gia vào hạng mục mới. Tôi từ bỏ những ý niệm, kinh nghiệm làm việc đã qua của mình và xả bỏ tất cả khả năng của mình. Trên bề mặt mặc dù tôi đã trở nên rất ngớ ngẩn, tôi đã đạt được nhiều trí huệ hơn.

Trong thời gian biến thành một người tầm thường, tôi cũng đã đạt được những nhận thức khác nhau. Ban đầu tôi nghĩ rằng không tin vào bản thân có nghĩa là nói ít hơn và ít gây sự chú ý để tránh bị những người khác để ý. Tuy nhiên tôi phát hiện ra rằng khi tôi cố gắng để được như thế này một cách có chủ đích, tôi đã biến bản thân thành một sinh mệnh khác. Sau đó tôi nhận ra rằng một sinh mệnh trong vũ trụ có đủ mọi loại sinh mệnh. Các sinh mệnh có những đặc tính khác nhau. Một số mạnh mẽ và một số yếu nhược. Mạnh hay yếu không có gì là tốt hay xấu . Tuy nhiên, nếu sự mạnh yếu này dựa trên các đặc tính ích kỷ của cựu vũ trụ, khi đó sức mạnh sẽ biểu hiện thành tâm công kích trong cựu vũ trụ, và sự yếu nhược sẽ biểu hiện thành tự ti, và tâm bảo vệ bản thân. Nếu chúng ta đồng hóa đặc tính duy nhất của chúng ta với đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn, khi đó loại sức mạnh này sẽ không làm tổn hại người khác. Nó sẽ trở thành một sức mạnh để duy hộ chân tướng. Ngược lại, một đặc tính yếu nhược khi đã đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn sẽ không còn biểu hiện thành sự bất lực. Do đó, tôi ngộ ra rằng việc tu luyện của chúng ta không làm thay đổi đặc tính của một sinh mệnh. Việc chúng ta đồng hóa với Pháp vô điều kiện là vô cùng quan trọng. Để thực hiện điều này, chúng ta phải học Pháp thật tốt.

4. Nhận thức của tôi về chân tu

Tôi rất bận với các hạng mục trong nhiều năm, và thường làm việc muộn về đêm. Tôi không học Pháp thường xuyên, và khi tôi học Pháp, tâm của tôi không tĩnh. Có nhiều điều trong tâm của tôi. Tôi đã rất bối rối về việc đó, nhưng tôi vẫn không thể đột phá trạng thái không chính này. Không có gì là trùng hợp ngẫu nhiên trong tu luyện.

Tôi đã gặp một anh chàng cố gắng tán tỉnh tôi vào đầu năm nay. Việc này làm cho tôi cảnh giác. Sau khi tu luyện trong nhiều năm, tôi luôn luôn nghĩ rằng tôi rất minh bạch các Pháp lý về khía cạnh này. Tôi rất thận trọng trong các giao tiếp của mình với người khác giới và cẩn thận tránh kiểu rắc rối này. Vậy thì vấn đề này đã phát sinh như thế nào? Chắc chắn phải có một điều gì không chính ở tôi. Khi tôi trở về nhà vào ban đêm, tôi đọc hết bài viết này đến bài viết khác trên trang web Minh Huệ liên quan đến tâm sắc dục. Khi tôi đọc các bài viết, tôi ngộ ra rằng thực sự tâm sắc dục của tôi rất mạnh. Tôi đã ngộ ra rằng mặc dù tu luyện, tôi đã tích quá nhiều loại chấp trước của người thường. Quỷ dâm dục là thiển cận và dơ bẩn nhất. Nó cũng có thể dễ dàng bộc phát ra. Tuy nhiên, đằng sau quỷ dâm dục ẩn giấu vô vàn chấp trước khác như hiển thị, truy cầu danh, lợi, hoan hỉ. Tôi biết rằng chẳng có nơi nào tôi có thể ẩn tu. Tôi phải đối mặt với chấp trước của mình và đề cao vững vàng.

Từ thời điểm đó trở đi, tôi đã kiên quyết thay đổi triệt để thói quen ngủ và dậy muộn. Tôi bắt đầu học Pháp thường xuyên. Tôi rèn luyện bản thân mình làm những việc mà Sư phụ yêu cầu các đệ tử của mình mỗi buổi sáng trước khi tôi ra khỏi nhà – đó là, phát chính niệm, luyện công, và học Pháp. Vào cuối tuần, tôi ra ngoài luyện công vào buổi sáng. Trong khi đi xe buýt ngày, tôi hoặc là học Pháp hoặc phát chính niệm để tâm trí của tôi không bị loạn. Đến lúc làm việc buổi sáng, tôi tập trung làm thật tốt công việc của mình. Khi tôi trở về nhà vào ban đêm, tôi tiếp tục học Pháp, hoặc luyện công. Khi tôi kiên định tuân theo thói quen này trong vài tháng, việc tu luyện của tôi đã trải qua một sự biến chuyển lớn.

Trong quá khứ tôi đã thụ động trong việc hướng nội. Tôi thường hướng nội khi một khổ nạn xảy ra và tôi không còn lựa chọn nào khác. Bây giờ, tôi đã liên tục nhắc nhở rằng tôi là một người tu luyện. Tôi đã học được cách tìm những ý niệm không đáp ứng các yêu cầu của Pháp, và loại bỏ chúng. Trước đây, mặc dù tôi hướng nội và tìm thấy chấp trước, tôi đã không thực tu và không chủ động loại bỏ các chấp trước. Bây giờ tôi ngộ ra rằng bên cạnh việc học Pháp, luyện công, và phát chính niệm, thực tu cũng rất quan trọng. Khi loại bỏ các chấp trước của một người, điều quan trọng là liệu người ta có thể chịu đựng được khổ nạn và có sự nhận thức đúng đắn hay không.

5. Loại bỏ chấp trước

Loại bỏ các chấp trước của một người giống như một quá trình loại bỏ nghiệp lực. Các triệu chứng biểu hiện tương tự như khi tiêu nghiệp. Sự khác biệt duy nhất là nghiệp bệnh biểu hiện trên thân, trong khi loại bỏ các chấp trước, người ta thấy khổ tâm. Chấp trước đầu tiên tôi loại bỏ quỷ dâm dục. Ham muốn này rất mạnh mẽ, nhưng nó rất dễ dàng phóng hạ. Trong quá trình loại bỏ sắc dục, tất cả các loại ý niệm ngẫu nhiên chiếm đầy đầu não của tôi. Nếu tôi coi những ý niệm đó là chính mình, tôi có thể động tâm, không chỉ các chấp trước chưa được loại bỏ, mà nó còn sâu sắc hơn. Vì vậy, khi nó xuất hiện, chúng ta không nên bị nó dẫn dắt. Thực tế, đây là cuộc vật lộn cuối cùng trước khi nó bị loại bỏ. Tại thời điểm này, nó phải bị diệt và loại bỏ. Càng vững vàng bao nhiêu chúng ta càng nhanh chóng loại bỏ nó bấy nhiêu.

Biểu hiện của tình thì mơ hồ hơn và nó không dễ phát hiện. Vì nó được tạo thành từ hết thảy các loại cảm xúc và tình, chẳng hạn như vui buồn, cả hai đều cảm giác như nó vốn như thế. Thông thường, tình thì cuốn vào các chấp trước khác, mà làm cho các chấp trước khác biểu hiện tệ hại hơn. Ví dụ, khi tật đố và tình gắn liền với nhau, nó có thể làm cho người ta có ý định nói những điều không hay về người khác, là nguyên nhân gây ra xung đột. Khi quỷ dâm dục và tình đi liền với nhau, người ta sẽ bị mắc kẹt trong dục vọng.

Một ngày nọ, tôi phát hiện ra rằng tôi đang coi thường những người khác, và điều này làm tôi rất lo lắng, đến mức mà tôi đã rơi lệ. Tôi không biết phải làm gì. Tôi nghĩ,“Từ thời điểm này trở đi, tôi sẽ xem như tất cả mọi người tốt hơn tôi.” Nhưng điều này chỉ hạn chế hành vi của tôi. Tôi phải minh bạch về điều này, dựa trên Pháp. Một đồng tu nói với tôi rằng có hai loại tật đố. Một là chị không thể chịu đựng được những người tốt hơn chị. Thứ hai là chị coi thường người khác. Sau đó tôi ngộ ra rằng tôi có thể đối xử với mọi người như nhau, bất kể địa vị hay diện mạo của họ ra sao.

Tuy nhiên, có một học viên mà tôi coi thường cho dù tôi đã cố gắng thế nào đi chăng nữa. Đó là vì tôi nghĩ rằng trạng thái tu luyện của cô ấy có vấn đề nghiêm trọng. Tôi cảm thấy rằng không có cách nào tôi có thể đối xử công bằng với cô ấy. Tôi biết rằng tôi có vấn đề! Khi tôi chia sẻ điều này với một học viên khác, anh ấy nói với tôi, “Khi đánh giá người khác với tiêu chuẩn của chị, chị sẽ nghĩ rằng đây là tốt hay là không tốt. Khi chị sử dụng Pháp để đo lường hết thảy mọi việc, chị sẽ không có những suy nghĩ như thế.” Lời nói của anh ấy đã giúp tôi rất nhiều. Chúng ta không thể sử dụng các tiêu chuẩn của chúng ta để phán xét người khác, giống như cựu thế lực, và rằng chúng ta đang giúp họ. Nếu chúng ta làm như vậy, không phải giống như cựu thế lực sao? Chúng ta nên dùng Pháp để đo lường tất cả mọi việc xung quanh chúng ta. Sau đó Sư phụ đã điểm hóa cho tôi loại bỏ tình. Tôi ngộ ra rằng chấp trước vào tình cũng sẽ phóng đại thiếu sót coi thường người khác. Khi tôi xả bỏ được chấp trước vào tình và nhìn nhận đồng tu này, tôi không còn xem thường cô ấy.

Trong quá trình loại bỏ các chấp trước, chúng ta phải trải qua khổ nạn. Khi vật chất xấu đang liên tục được đẩy lên trên bề mặt, tôi vẫn tiếp tục phủ nhận và loại bỏ chúng. Tôi biết rằng ở trong không gian khác, đây là những ngọn núi khổng lồ. Không thể phá bỏ chúng nếu không có nỗ lực rất lớn. Đôi khi tôi cảm thấy các vật chất này không bao giờ có thể bị loại bỏ hoàn toàn. Trong thời gian đó, chắc chắn đó là khảo nghiệm của việc quyết tâm và tín Sư tín Pháp. Phó xuất bao nhiêu sẽ nhận được bấy nhiêu. Chính niệm của bạn mạnh bao nhiêu thì các chấp trước bị loại bỏ nhiều bấy nhiêu.

Trong nhiều trường hợp, sau khi tôi kiên định loại bỏ một chấp trước đặc biệt sau một thời gian dài, Sư phụ sẽ để tôi trải nghiệm trạng thái tuyệt vời khi một chấp trước bị loại bỏ. Bởi vì tôi liên tục cố gắng loại bỏ chấp trước của mình như vậy, tôi có thể nhìn thấy bản thân mình thay đổi hàng ngày. Tôi cảm thấy như cuối cùng tôi đã trở lại con đường tu luyện của mình. Sư phụ ban cho chúng ta cơ chế để loại bỏ các chấp trước trong quá trình tu luyện và đề cao. Tôi đã trải nghiệm trạng thái Pháp luyện người tu. Quả thực, tu luyện không hề khó. Miễn là chúng ta bảo trì tâm thuần tịnh của người tu luyện và không ngừng tu luyện tâm tính của mình, tốc độ mà chúng ta đồng hóa với Pháp thật đáng ngạc nhiên. Cuối cùng tôi lại cảm thấy là tôi đã tu luyện như thủa ban đầu.

Vì tôi đã đề cao trong tu luyện, tôi thay đổi cách nhìn nhận mọi sự việc. Trong quá khứ tôi đã luôn ôm giữ tâm oán giận đối với các công ty truyền thông, nhưng mùa đông này tôi đã nhận thức được chủng phụ diện tạo ra do suy nghĩ tiêu cực từ mọi người vốn đã tích lại qua nhiều năm. Tôi tự nhủ với bản thân rằng công ty có nhiều vấn đề, và tôi không cho tất cả các suy nghĩ phụ diện của mình về nó trong quá khứ khởi tác dụng. Tôi quyết định rằng bất cứ điều gì cần phải chịu, hãy để tôi chịu đựng. Vài ngày sau khi tôi có suy nghĩ này, tôi bắt đầu ho và việc này kéo dài một tháng. Thể ngộ của tôi là nếu ai đó không chịu khổ nạn trong tu luyện, người đó sẽ không thể đề cao. Thông thường, khi mọi việc khó khăn, đề cao diễn ra nhanh hơn. Vì vậy, khi gặp khó khăn và khổ nạn, đừng đánh mất cơ duyên tốt để đề cao trong tu luyện.

Sau Pháp hội New York năm nay, tôi quay trở lại công ty. Tôi đã thực hiện quyết định này rất nhanh chóng vì tôi muốn thực hiện lời thệ ước của mình, thực hiện phần của tôi thật tốt, và bù đắp sự thiếu hụt trong quá khứ của mình.

Tôi muốn khuyên những học viên trước đây đã phải vật lộn trong các hạng mục Đại Pháp rằng các mâu thuẫn là giả tướng. Hãy phóng hạ chấp trước của mình và phủ nhận sự an bài của cựu thế lực. Trân quý cơ duyên, và hãy làm hết mình. Khi nhìn lại những khổ nạn và những cái gọi là khảo nghiệm, bạn có thể thấy rằng nó chẳng là gì cả, mà chỉ là một cơ hội để rèn các đệ tử Đại Pháp. Tôi cũng hy vọng rằng các học viên đã rời bỏ một số hạng mục, như tôi đã làm, sẽ sớm trở lại, và cùng nhau hoàn thành thệ ước của chúng ta.

Tôi đọc một chia sẻ trên trang web Minh Huệ về bảy hay tám năm trước đây, và rất xúc động về bài viết đó. Bài viết , “Tu luyện của đệ tử Đại Pháp đến hồi kết.” Khi tu luyện đến hồi kết, sau đó các học viên là những vị thần và không có suy nghĩ của người thường. Quy vị chỉ là nhất niệm và nhất bộ chi xa (chỉ một bước nữa là đến). Tuy nhiên để các vị thần đạt viên mãn, bước này là muôn vàn khó khăn vì họ không thể chịu được khi phải đối mặt với thế giới bất toàn của họ. Khi tôi đọc xong chia sẻ này, tôi cảm nhận rõ nỗi đau của việc không thể đối mặt với chúng sinh của một người nào đó được mô tả trong bài viết. Tôi thường sử dụng điều này để khích lệ bản thân mình phải tinh tấn và làm thật tốt việc cứu độ chúng sinh. Tôi hy vọng rằng chúng ta có thể tìm thấy nhiệt tình mà chúng ta có như thủa đầu tu luyện, và không để lại bất kỳ hối tiếc nào trong tu luyện của chúng ta hoặc cô phụ lòng mong mỏi của chúng sinh.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn mọi người!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2012/7/18/在纽约新唐人的修炼体会-260332.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/9/140948.html

Đăng ngày 02-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

 

Share